Trang viên nhà họ Lệ.
Đêm khuya, Lệ Bạc Thâm lặng lẽ bước vào phòng của Tiểu Tinh Tinh và đắp lại chăn cho cô bé.
Lệ Bạc Thâm nhìn cô bé ngủ say một lúc lâu mới xoay người đi ra ngoài.
Hản vừa ra khỏi phòng, Lộ Khiêm đã tới báo cáo: “Thiếu gia, tôi đã đến nhà hàng đó kiểm tra nhưng camera giám sát của nhà hàng đã bị hỏng nên không phát hiện được gì cả.”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Trùng hợp vậy sao?”
Ngay lúc hẳn nghỉ ngờ thì camera giám sát của nhà hàng lại bị hỏng ư?
Lộ Khiêm có vẻ khó xử, ngập ngừng nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi ạ. Dù sao thiếu phu nhân...Không, cô Giang đã đi lâu như vậy, chúng ta cũng không có được tin tức gì của cô ấy suốt những năm qua, rất khó có khả năng cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trong nước”
Vừa dứt lời, anh ta đã thấy sắc mặt của thiếu gia tối sầm lại.
Trong lòng Lộ Khiêm hơi căng thẳng, cúi đầu không nói thêm nữa.
“Tôi biết rồi.”
Lệ Bạc Thâm nói xong, xoay người đi về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo quý tộc mà Tịch Mộ Vĩ giới thiệu.
Hiệu suất làm việc của cô rất cao. Sau khi xác nhận với trường mẫu giáo vào tối qua, cô đã hoàn thành tất cả thủ tục
liên quan chỉ trong một đêm.
Hôm nay, cô đưa hai đứa nhỏ đến trường làm thủ tục nhập học.
Như Tịch Mộ Vi đã nói, đầu vào của trường mẫu giáo ở Hải Thành này rất cao. Những đứa trẻ được đi học ở đó đều là tiểu thiếu gia hoặc là tiểu thiên kim.
Việc sàng lọc phụ huynh của trường mẫu giáo cũng rất quan trọng.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đến văn phòng hiệu trưởng đã được hỏi về nghề nghiệp, giá trị tài sản ròng cũng như các tài liệu chứng nhận liên quan.
May mà Tịch Mộ Vi đã nói trước nên Giang Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Mặc dù không phải chủ tịch hay tổng giám đốc nhưng cô vẫn kiếm được rất nhiều tiền trong suốt nhiều năm nhờ khả năng y thuật của mình. Số tiền đó cao hơn nhiều so với giá trị tài sản ròng mà trường yêu cầu.
Sau khi kiểm tra hết tài liệu của cô, thái độ của hiệu trưởng trở nên tôn trọng hơn nhiều: “Cô Giang, tôi sẽ lo liệu thủ tục nhập học cho con của cô. Mời cô ký vào đây.”
Giang Nguyễn Nguyễn ký tên.
Ngay sau đó, hiệu trưởng gọi một giáo viên có vẻ ngoài hiền lành đến nhờ đưa hai bé vào lớp để làm quen với môi trường và các bạn cùng lớp.
Hai đứa nhỏ vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn rồi đi theo giáo viên.
Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ biến mất ở góc tường, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy chào tạm biệt hiệu trưởng.
Không giống như các bậc cha mẹ khác, cô rất yên tâm về hai đứa nhỏ.
Từ khi còn bé, hai đứa nhỏ đã được cô đưa đến viện nghiên cứu. Lớn lên giữa chỗ đông người nên hai đứa không. hề sợ người lạ chút nào và khả năng thích ứng với môi trường cũng rất nhanh.
Đối với các môn học ở trường mẫu giáo, chúng không hề khó đối với hai thiên tài nhỏ bé.
Những đứa trẻ bên dưới tò mò nhìn hai cậu bé.
Hai cậu bé cũng thoải mái một chút, giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp.
Tính cách của hai cậu bé rất vui vẻ và dễ thương. Sau phần giới thiệu, các bạn nhỏ phía dưới đều vỗ tay tán thưởng.
Mộ Mộ nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng ở một điểm nào đó trong đám người như thể phát hiện ra điều gì đó. Cậu bé không nhịn được khẽ kéo quần áo của anh trai mình và nói thầm: “Anh, anh nhìn xem đó có phải là em gái cùng cha khác mẹ của chúng ta không? Em ấy cũng học lớp này!”