Chuông điện thoại di động của Bắc Diệc Uy làm cho Tầm Thiên Hoan cùng Ân Khả đều không khỏi im lặng, nhìn Bắc Diệc Uy lấy điện thoại ra nhấn nút, sau đó đặt bên tai.
Ngày đó, thời tiết lúc đầu thật đẹp: có ánh mặt trời, không khí cũng tươi mát, nhưng chỉ trong một lúc thời tiết dần dần tối xuống, màn trời kéo mây đen như một cái lưới lớn rủ xuống gần phía trên đầu, tựa hồ có thể sập xuống bất cứ lúc nào, không khí cũng dần dần áp lực......
Bắc Diệc Uy trò chuyện điện thoại chỉ vài phút ngắn ngủn mà thôi.
Nhưng trong vài phút đó, trên khuôn mặt tuấn tú của Bắc Diệc Uy biểu lộ một trạng thái mà Tầm Thiên Hoan suốt đời khó quên.
Trước đây hắn ngạo khí như vậy, lạnh lùng như vậy, cho dù là một ánh mắt, một động tác nhỏ bé, đều tràn ngập lực uy hiếp, làm cho người ta không thể bỏ qua.
Giờ phút này, hắn không có thần thái, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt tuấn tú ngu ngơ, cả người như một cái xác không cảm xúc, tất cả tất cả đều thoát ly khỏi thân thể của hắn, linh hồn cũng đã không còn.
Bắc Diệc Uy quái dị làm cho Tầm Thiên Hoan không khỏi có chút kỳ quái cùng chút bất an, muốn hỏi, cuối cùng sững sờ không có mở miệng.
Bắc Diệc Uy hờ hững chú thị Tầm Thiên Hoan, đôi mắt bình thường lợi hại lúc này lại u ám nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, hắn hỏi cô: “Tại sao phải làm như vậy?”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu chuyện mà hắn nghe trong điện thoại có quan hệ gì với cô?
Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Anh đang nói cái gì?”
Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, nhìn thật lâu tựa hồ đem cô xem triệt để rõ ràng...... Thê lương, trống rỗng, mê mang...... Bỗng nhiên cười, cười phù phiếm, thảm đạm, tâm như bị phong bế, vết thương như vỡ ra......
Đau không?
Đau đớn, thật sự rất đau rất đau, thống hận không thể lập tức chết đi, nhưng đến tột cùng hắn cũng không biết đau đớn chỗ nào? Hoặc là nói không có chỗ nào mà hắn không cảm thấy đau?
Hắn nói: “Em là đang trả thù tôi sao?”
Tầm Thiên Hoan nhăn đôi mi thanh tú lại, cô thực sự không biết, hắn đến tột cùng đang nói cái gì? Chính là, nhìn vẻ mặt hắn, cô cảm thấy sự tình không phải là đơn giản như thế.
Tầm Thiên Hoan chăm chú hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Bắc Diệc Uy cười, thê thảm nói: “Có chuyện gì? Hình như là cái gì cũng đều không có...... Tất cả hết thảy, tất cả đều đã không có, tài sản của tôi, của gia tộc đã không có, tất cả đều đã không có!”
Tầm Thiên Hoan cả kinh! Ẩn ẩn phát giác được tầm quan trọng sự tình, cô hỏi: “Cái này có liên quan tới tôi sao?”
“Với em......” Bắc Diệc Uy ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông: “Bây giờ nói những điều này...... Không hề ý nghĩa.”
Tầm Thiên Hoan sốt ruột: “Tôi van anh nói cho tôi biết!”
Một bên Ân Khả xen vào nói: “Có phải là công ty đã xảy ra chuyện?”
Lời nói Ân Khả khiến cho Bắc Diệc Uy mục quang lãnh đạm, nhìn chằm chằm vào Ân Khả, lạnh nhạt nói: “Cậu không phải rõ ràng nhất sao?”
Ân Khả sững sờ, sau đó cúi đầu xuống, nói: “Ông chủ, tôi......”
Bắc Diệc Uy dõi theo hắn, nói: “Cậu xác định ông chủ mà cậu gọi là tôi phải không?”
Ân Khả cúi thấp đầu, thân thể cứng ngắc, ngón tay dần dần buộc chặc, qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Diệc Uy, cuối cùng lại nói không ra lời.
Nói, hắn có thể nói cái gì? Hết thảy bí mật đã không còn là bí mật, trong nội tâm hai người đều đã hiểu rõ.
Bắc Diệc Uy cười lạnh: “Như cậu mong muốn, hiện tại bắc thị chính thức suy sụp, không phải cậu nên trở về nơi mà cậu thuộc về sao?”
Ân Khả kinh ngạc. Trong đầu Tầm Thiên Hoan đầy hồ nghi, cô hoài nghi vừa rồi là mình nghe lầm sao?
Bắc thị đổ? Bắc thị suy sụp? Không thể tưởng tượng nổi! Bắc thị rõ ràng suy sụp!! Mấy chữ này rõ ràng hội cùng một chỗ?
Bắc, thị, suy sụp,!
Câu nói cứ vang lên trong đầu Tầm Thiên Hoan!
Thật phức tạp! Thật rối loạn!
Những thứ này như một cái vòng luẩn quẩn quanh cô......
Xác thực nói, cái công ty trước kia gọi là Bắc thị, hôm nay đã không còn là Bắc thị, là Lâm thị, hay Dương thị ….hay gì đó cô không biết, nhưng tuyệt đối không phải là họ Bắc!
Ân Khả, ngẩng đầu, nâng cao ngực, ánh mắt nhìn thẳng Bắc Diệc Uy.
Bầu trời cuồn cuộn mây đen, cảm giác áp lực cứ một tầng một tầng tích lại......
Khuôn mặt tuấn tú của Ân Khả tràn ngập kiên nghị, đối mặt Bắc Diệc Uy, chậm rãi chậm rãi cúi đầu, nói một tiếng: “Thực xin lỗi.”
Một khắc này, dường như gió ngừng, mây dừng, khí lặng, căng thẳng tột cùng.
Sau một khắc, Bắc Diệc Uy nở nụ cười......
Gió lại nổi lên, mây tiếp tục vần vũ, hô hấp quay trở lại với từng người, thời gian từ từ trôi......
Trên thế giới, không có chuyện gì so với cái này đáng buồn hơn, không phải sao? Người bạn thân thiết mình tín nhiệm nhất, lại lợi dụng tín nhiệm của mình, ăn cắp văn kiện cơ mật công ty, cùng địch trong ngoài giáp công, dần dần dần dần đem --- đẩy Bắc thị đến đường cùng.
Nói thật, một tập đoàn bắc thị đối với hắn mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đây lại là tâm huyết của phụ thân cùng gia gia hắn, hắn được ca ca ký thác, là gân mạch bắc thị...... Hắn sao có thể tiếp nhận Bắc thị lại sụp đổ trong tay của mình?
Một câu thực xin lỗi, xem là cái rắm!
“Ông chủ.” Ân Khả nói: “Xin cho phép tôi xưng hô như vậy lần nữa, anh cái gì cũng đã biết, vì cái gì không sớm xử trí tôi?”
“Tôi thật không ngờ, bắc thị lại sụp đổ nhanh như vậy.”
Chính xác nói, hắn không có nghĩ đến, 30% cổ phần công ty trong tay Tầm Thiên Hoan rơi vào tay người khác, trở thành vũ khí người khác lấy ra đả kích bắc thị!
Xét đến cùng, vẫn là chính mình tự tay hủy bắc thị......
Rõ ràng chính mình có năng lực đem 30% cổ phần công ty cất vào trong túi bắc thị, lại vì ý cá nhân......
Bắc Diệc Uy quay đầu, ánh mắt chú thị Tầm Thiên Hoan.
Lúc này, mỗi một ánh mắt của Bắc Diệc Uy đều tựa hồ như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào thân thể của cô đau đến không cách nào động đậy.
Cô lại không rõ, rốt cuộc mình làm sai cái gì rồi sao?
Cô duy nhất có thể nghĩ đến chính là ---
“Nói cho tôi biết, nguyên nhân bắc thị suy sụp có phải là bởi vì tôi?”
Cô cắn răng, cố lấy hết tầng tầng dũng khí, mới có thể nói ra câu này.
Đồng thời, cô cũng muốn có đủ dũng khí tiếp nhận đáp án.
Thanh âm Bắc Diệc Uy giống như trong địa ngục: “Còn chưa đủ sao?”
“Cái gì?”
“Cô còn muốn giả vờ với tôi bao lâu?”
Tầm Thiên Hoan vội vã giải thích: “Tôi không rõ anh nói cái gì?!”
“Đủ rồi! Tầm Thiên Hoan, cô biết hiện tại tôi có bao nhiêu chán ghét cái khuôn mặt ngụy trang vô tội này của cô không?”
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô!
Tầm Thiên Hoan co rút đau đớn, trong phút chốc cô dường như mất hết sức lực, chỉ có nắm lấy y phục của mình, cố lấy hết chút dũng khí cuối cùng cô thấp giọng nói: “Anh không thể oan uổng tôi!”
“Oan uổng?!”
Bắc Diệc Uy nghe vậy bật cười lên ha hả.
Oan uổng, thật đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ!
Tầm Thiên Hoan giật mình sững sờ: “......”
“Biết không? Hiện tại tôi thật sự phi thường chờ xem người thao túng phía sau cô......” tiếng nói Bắc Diệc Uy dừng lại, ánh mắt hướng Ân Khả, nói: “Đúng rồi, còn kể cả ngươi, cái kẻ phía sau màn chỉ đạo hai người các ngươi đến tột cùng là ai đó? Hiếu kỳ, tôi thật sự rất ngạc nhiên. A.”
Ân Khả trầm mặc không nói.
Tầm Thiên Hoan lại không hiểu gì.
Rối loạn, cái này hết thảy tựa hồ cũng rối loạn, cái gì cũng rối loạn.
Sự tình loạn không đáng sợ, đáng sợ chính là --- không biết loạn chỗ nào a.
“Ngốc, tôi thật sự rất ngu......” Bắc Diệc Uy thì thào tự nói: “Bắt cóc? Bắt cóc cái rắm! Đơn giản chính là các người thiết kế một cái bẫy, chờ tôi nhảy vào! Đáng cười nhất chính là tôi cư nhiên lại thực sự nhảy xuống!”
Hiện tại Bắc Diệc Uy cũng không nhận ra đây quả thật là chính mình sao? Xử sự cảm tính như thế tất khó thành đại sự! Bắc thị tập đoàn có lẽ đã còn nguyên, hắn giờ cũng chỉ có thể trách chính mình!
“Bắc Diệc Uy...... Anh rốt cục đang nói cái gì? Sập bẫy gì?”
Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, trong mỗi một chữ đều lộ ra ý hung ác, hắn nói với cô: “Tôi hận cô!”