Tầm Thiên Hoan đối với việc gì cũng đều suy nghĩ sâu xa lo lắng trước khi thực hiện, cũng như cô xử lý việc chuyển nhượng cổ phần công ty này cũng trải qua một khoảng thời gian đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng quyết định đem cổ phần công ty chuyển cho Âu Dương Tịch, có lẽ tình yêu là ma túy đối với một người lý trí, nhưng là cô lại cam nguyện bị nghiện loại ma tuý này, cô quá yêu Tịch, yêu đến muốn đem tất cả của chính mình giao cho hắn, coi như là..... Tánh mạng! Huống chi đây chỉ là tiền tài ngoài thân mà thôi?
Ký xong xuôi mọi giấy tờ.
Tầm Thiên Hoan rốt cục thở ra một hơi, đáy lòng cảm thấy nhẹ hẫng như vừa mới gỡ bỏ một tảng đá nặng nề, rất nhẹ nhàng rất nhẹ nhàng, nét mặt của cô như trút được gánh nặng, cười đến mí mắt đều cong cong, sắc mặt hồng nhuận, trên môi tràn ngập vui vẻ, thanh thúy thanh âm, nhìn Âu Dương Tịch, nói: “Oa, cuối cùng đem cái phiền toái này đẩy hết cho anh rồi!”
Âu Dương Tịch bất đắc dĩ xoa xoa đầu cô: “Thật là một nha đầu ngốc.”
Tầm Thiên Hoan giả bộ không vui: “Từ nay về sau không cho phép gọi em là nha đầu ngốc!”
Âu Dương Tịch nói: “Rõ ràng rất ngốc sao còn không thừa nhận.”
“Xấu Tịch! Đại phôi đản!”
“Anh nào có xấu?”
Tầm Thiên Hoan dùng ngữ khí của Âu Dương Tịch trả lời: “Rõ ràng rất xấu sao còn không thừa nhận.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Âu Dương Tịch than thở: “Anh rất xấu sao lại giao cổ phần công ty vào tay anh, có hối hận không?”
“Tịch, đừng nói nhảm,” Tầm Thiên Hoan nói: “Hiện tại cổ phần công ty đã là của anh, mặc cho anh muốn xử lý thế nào đều được, bất quá......”
“Cái gì?”
Tầm Thiên Hoan lời nói xoay chuyển: “Nếu anh dám đem số tiền này nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài, như vậy...... anh nhất định phải chết!”
“Không dám, không dám, tuyệt đối không dám!”
Nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, Tầm Thiên Hoan không khỏi cười ra tiếng: “Không được khẩu thị tâm phi a, nếu không em sẽ không bỏ qua cho anh!”
Âu Dương Tịch nhích thân thể lại gần, nói: “Đương nhiên không cần phải thả, hai chúng ta, ai cũng đừng buông tha ai......”
Tầm Thiên Hoan vươn tới sát mặt Âu Dương Tịch, nhẹ nhàng hôn, nói: “Một lời đã định.”
Ánh mặt trời rất sáng lạn, không khí tươi mát thư sướng, gió nhẹ lướt qua, nét mặt tươi cười lên.
Giống như tất cả, cũng như này mỹ hảo.
........................................
Bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu hạnh phút giờ phút này, nếu như có thể kéo dài mãi, Tầm Thiên Hoan thề, cho dù giảm bớt tuổi thọ của cô, cô cũng cam nguyện, chỉ cần có thể mỗi ngày cùng Tịch sống chung......
Nhưng mà khoảng thời gian hạnh phúc của đời người thường trôi qua rất nhanh, đối với cô cũng vậy, những ngày tháng hạnh phúc của hai người cứ như vậy từng ngày từng giờ trôi đi......
Mỗi ngày, khi đến buổi trưa Âu Dương Tịch có thói quen rời khỏi nhà, còn Tầm Thiên Hoan đi ra ngoài mua thức ăn.
Âu Dương Tịch đi ra ngoài làm cái gì, Âu Dương Tịch cũng không nói, Tầm Thiên Hoan cũng không hỏi đến, hai người sống ăn ý rất tốt.
Nhưng hôm nay, trước khi Âu Dương Tịch rời đi, Tầm Thiên Hoan lại vô tình hỏi: “Hôm nay anh đi đâu?”
Âu Dương Tịch không chút nào giấu diếm: “Đi nhà hàng Kha Tinh, cùng một vị khách bàn việc làm ăn.”
Tầm Thiên Hoan không mảy may nghi ngờ: “Vậy anh đi sớm về sớm.”
Âu Dương Tịch nhìn cô mỉm cười: “Anh biết.”
Âu Dương Tịch đi rồi Tầm Thiên Hoan quét dọn vệ sinh nhà cửa xong cũng đi ra ngoài mua món ăn.
Đi lang thang trong siêu thị, có quá nhiều món ăn đến hoa mắt khiến Tầm Thiên Hoan thật lâu cũng không biết mua cái gì mới tốt, cuối cùng sau một giờ đồng hồ cô mới chọn được vài món và tính tiền, Tầm Thiên Hoan xách một gói to đi ra khỏi siêu thị, quay trở về nhà.
Trên đường đi theo thói quen cô nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy một người đàn ông, Tầm Thiên Hoan không cách nào rời mắt khỏi người đó!
Người này đúng là Ân Khả.
Tầm Thiên Hoan lúc trước không hề để ý đến, cô cũng đã gặp Ân Khả mấy lần, tuy nhiên không có ấn tượng gì, nhưng cũng có thể nhớ lờ mờ dung mạo của hắn, chỉ là, cô chú ý không phải khuôn mặt Ân Khả, mà là...... Bóng lưng của hắn......
Bóng lưng, một bóng lưng khắc sâu vào tâm tưởng......
Người đang trong lúc sợ hãi nhất, bất lực nhất, thì trí nhớ cũng thường thường khắc sâu nhất, làm cho người ta khó có thể quên.
Cô nhớ rõ, trong ngày thứ ba cô bị giam ở gian phòng tử, cô đã từng gặp cái bóng lưng này, chỉ là khi đó, người nọ mang mặt nạ, cô không cách nào nhận rõ mặt mũi của hắn, nên vô tình nhớ kỹ bóng lưng của hắn!
Tầm Thiên Hoan xách theo gói đồ, ánh mắt chăm chú vào phía sau lưng người nọ, vô ý thức bước theo sát phía sau.
Sau khi băng qua hai con đường, Tầm Thiên Hoan vì tránh né người đi đường mà bên này nhường một chút, bên kia ngừng ngừng, đến khi cô đi đến trước một cái nhà hàng lớn thì Ân Khả đã không thấy đâu nữa!
Tầm Thiên Hoan ánh mắt bốn phía tìm kiếm, nhưng trong biển người mênh mông đều là những gương mặt lạ lẫm......
Ngẩng đầu, nhìn trên bảng hiệu ghi: Nhà hàng Kha tinh !
Trong trí nhớ, hình như Tịch có nói sẽ đến nhà hàng này?
Thật sự kì lạ, cô làm sao lại theo người này đến đây?
Muốn vào xem hay không?
Tầm Thiên Hoan nghĩ lại, hay là bỏ đi, Tịch có chuyện cùng khách hàng đàm phán, nếu gặp anh ấy lúc này trong tay còn cầm nhiều đồ...... Nghĩ như thế nào cũng không thích hợp.
Nghĩ vậy, Tầm Thiên Hoan xoay người đi.
Trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ......
Ân Khả, chính là thủ hạ của Bắc Diệc Uy, nếu lần trước người bắt cóc cô thật là Ân Khả, như vậy...... Có thể hay không cùng Bắc Diệc Uy có quan hệ?!
Tầm Thiên Hoan cả kinh, cảm thấy những chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi, tinh thần nhanh chóng trùng xuống, hoảng sợ, mê mang, sợ hãi, tràn ngập đầu óc cô!
Cô muốn biết rõ ràng, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng chân tướng sự tình!
Bắc Diệc Uy, đến cùng mọi chuyện có liên quan đến anh hay không?