KiKi nhịn không được muốn cười.
Tầm Thiên Hoan sửng sốt hỏi:“Vì sao?”
Nâng đỡ gọng kính, Vương Molly nói thẳng nói:“Trông thấy cô, sẽ phá hư hình tượng của công ty chúng ta trong nội tâm của vị khách quý này!”
“Ha ha……”KiKi không để ý đến hình tượng cười to thành tiếng, ôm bụng cười không ngừng.
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi, gần như muốn xông tới lão xử nữ trước mắt này đánh thêm mấy quyền, nhưng, cô tự nói với mình, nhịn, phải nhịn nha, nhịn mới làm nên đại sự được. Hít một hơi thật sâu, Tầm Thiên Hoan nhìn bà ta cười cười, rất nhu thuận nói:“Là, trưởng phòng, tôi đi ngay.”
Tầm Thiên Hoan ‘Ôn nhu’ nhìn thoáng qua trưởng phòng,‘Có chút’ bĩu môi, ‘Ưu nhã’ xoay người một cái,‘Nhu hòa’ nện nặng bước chân, đi đến phía sau.
KiKi lúc này đột nhiên ngưng cười, nhíu mày, đứng thẳng thân thể, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Vương Molly nói:“Trưởng phòng, thật mất mặt quá, đột nhiên tôi cảm thấy thân thể phi thường phi thường không thoải mái, hiện tại tôi muốn trở về văn phòng trước, được không? Thật sự rất không thoải mái a.”
Tầm Thiên Hoan giật mình nhìn xem KiKi, bạn tốt mà, nước mắt đều sắp rơi ra.
Vương Molly cũng không tin tưởng:“Nhưng vừa rồi cô……”
Đang muốn nói cái gì, nước mắt KiKi chảy tràn càng dữ tợn……
“Được được được, hai người các cô cùng nhau trở về đi.” Vương Molly lạnh lùng nói.
KiKi đáy mắt lóe lên tia sáng mờ ám, sắc mặt không thay đổi, lau vệt nước mắt, sau đó cùng Tầm Thiên Hoan đi trở về.
Nhìn qua bóng lưng hai nữ nhân, Vương Molly nhỏ giọng phun nói:“Thật sự là không biết phân biệt, cơ hội tốt như vậy cũng bỏ qua.
““““““““““““““““““““““““““““““““““
Tầm Thiên Hoan cùng KiKi song song đi vào văn phòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của KiKi, đôi mắt đẹp trong suốt, cặp môi đỏ mọng khẽ cong cong, ai có thể tìm được dấu vết khóc sướt mướt vừa rồi.
Tầm Thiên Hoan đóng cửa ban công rốt cục nhịn không được cười lên ha hả, ghé vào trước bàn cười, cười đến mức sắp rơi nước mắt.
KiKi liếc cô nói:“Có buồn cười như vậy sao?”
Tầm Thiên Hoan có chút dừng nét mặt tươi cười nói:“Cậu nói thử lão xử nữ đó sẽ ở sau lưng cậu nói cái gì?”
KiKi lơ đễnh nói:“Không biết phân biệt.”
Tầm Thiên Hoan ngưng cười, hít một hơi thật sâu, sau đó nói:“Tớ cảm thấy, cậu cũng không cần vì tớ mà làm thế.”
KiKi không khỏi cười cười:“Cậu nghĩ rằng tớ vì cậu sao?”
“……”
Tầm Thiên Hoan nhìn cô không nói lời nào, biểu lộ tựa như đang nói: Chẳng lẽ không đúng sao?
KiKi cười đi đến bên cạnh cô vỗ vỗ vai của cô nói:“Tớ không muốn tham gia nghi thức nghênh đón nhàm chán như vậy.”
Tầm Thiên Hoan vẫn giữ nụ cười, không nói lời nào.
Nếu không phải bởi vì cô, KiKi cho dù không thích nghi thức nghênh đón nhàm chán như vậy, cô ấy cũng sẽ không bỏ qua cơ hội xem soái ca.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi.
Như là do dự thật lâu,KiKi hít hít cả giận:“Thiên Hoan, kỳ thật cậu cũng đừng quan tâm lời nói của lão xử nữ đó làm gì…… Cậu chính là cậu, trong mắt mình và Tịch……”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười nói tiếp nói:“Tớ vĩnh viễn đều là đặc biệt nhất, đúng không? Ai nha,KiKi, mặc dù dáng dấp mình hơi xấu một tý, nhưng mình cũng sẽ không để ý a!”
Sẽ không để ý…… Thật vậy chăng?
Trong nội tâm, tựa hồ trút xuống một dòng nước được hòa tan từ tuyết…… Băng Băng lành lạnh……
Có cô gái nào không muốn xinh đẹp? Chẳng qua, hình dáng xấu là do trời sinh mình có thể lựa chọn được tướng mạo của mình sao?
KiKi nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt, nhỏ giọng nói:“Kỳ thật, người cũng không phải trời sinh liền có dáng dấp xấu, hiện tại, cậu cho rằng có mấy người đẹp được coi là đẹp tự nhiên chứ?”
Tầm Thiên Hoan nhìn hướng KiKi, nói:“Ý của cậu là……?”
KiKi vỗ tay vang lên một cái, nói:“Đúng vậy, chính là đi thẩm mỹ viện nha!”
Tầm Thiên Hoan hít một hơi:“Tớ không dám.”
KiKi vẻ mặt thành thật ngồi xuống ở bên cạnh Tầm Thiên Hoan,:“Cái này có cái gì không dám ? Trên bàn giải phẫu nằm một lát, là xong, ok !”
Tầm Thiên Hoan bất đắc dĩ nói:“Trời ạ…… Cho dù như cậu nói không có việc gì, nhưng không có tiền nha.”
“Không có tiền –”KiKi cao cao thanh âm đang chuẩn bị đáp lời, nhưng thanh âm két một tiếng dừng lại, thấp giọng nói, có chút buồn phiền:“Tiền…… Không có tiền, là vấn đề rất quan trọng a.”
“Thì đó!” Tầm Thiên Hoan thẳng tắp thở dài, ghé vào trên mặt bàn, sửng sốt nhìn hình ảnh trên mặt bàn.
“Bất quá, cậu cũng không cần ủ rũ như vậy, cậu cũng không phải không có cơ hội a!”
Tầm Thiên Hoan hiểu được ý của cô, nhưng vẫn không có chút hưng phấn :“ Cậu nói di sản của gã ma quỷ Bắc Khả Hâm đó sao? Bây giờ mình càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng, bằng không, mình cũng sẽ không tới nơi này đi làm đúng không? Hiện tại mình cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, miễn cho đến lúc đó thất vọng càng nhiều!”
KiKi gật cái mũi của cô nói:“ Cậu nha, sao có lúc lại bi quan như vậy chứ?”
Tầm Thiên Hoan nói:“ Mình, bi quan là bi thương, nhưng mình tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này đơn giản như vậy, chỉ cần mình không vạch trần âm mưu Bắc gia, thì mình đây có cơ hội nắm được chút gia sản đó, nếu tên Bắc Khả Uy kia nói không giữ lời, vậy cũng chớ trách mình tuyệt tình, hừ, mình sẽ làm cho mọi người khắp thiên hạ biết rõ âm mưu bắc gia bọn họ!”
KiKi liên tục vỗ tay, thật to đồng ý nói:“Tốt, tốt, tốt Thiên Hoan, mình là nguwoif đầu tiên ủng hộ cậu đó!”
“Cám ơn cậu,KiKi!”
Nói đến đây, Tầm Thiên Hoan tâm tình thật tốt, vô tình liếc qua đồng hồ nơi góc màn hình máy tính, giật nảy mình:“Nguy rồi nguy rồi! Mình đã quên pha trà, lúc này, không biết vị khách thối nát đó còn ở hay không !”
KiKi ngửa mặt lên trời thở dài:“Thiên Hoan, Chúc cậu may mắn!”
Tầm Thiên Hoan ném một câu ‘Chỉ cần cậu không thêm mắn muối gây tai họa, mình đã cám ơn trời đất rồi!’, giống như chạy nạn lao ra khỏi văn phòng, bên ngoài tựa hồ có động tĩnh ra rất lớn, hẳn là người kia cũng sắp đến rồi, Tầm Thiên Hoan trông nom không được nhiều như vậy, thừa dịp còn chưa đến, xông vào phòng khách, luống cuống tay chân, cầm một ấm trà, từ nơi này chạy đến bên kia, định pha một ấm trà ngon, nhưng không cẩn thận làm đổ nước sôi lên tay, tranh thủ thời gian lau khô, lại lập tức pha lại lần nữa, đổi tới đổi lui, rốt cục pha xong ly trà, nhưng lúc này ta đều đã nóng đến đỏ ửng, đau đớn khó nhịn, vì vậy, đem tất cả oán khí đều chuyển tới cái người khởi xướng kia, đó chính là vị khách quý kia:“Cái gì cùng cái gì, không phải chỉ là một nguwoif khách thôi sao, có cần khoa trương như thế không? Chết tiệt, cũng không Vương tôn quý tộc gì, chết tiệt chết tiệt!”
“Bắc tiên sinh a, hôm nay ngài tôn giá đích thân tới công ty của chúng tôi, toàn bộ công ty cao thấp chúng tôi đều cảm thấy thực vô cùng vinh hạnh a!”
“……”
Cảm thấy bên ngoài thanh âm càng ngày càng tới gần, Tầm Thiên Hoan cả kinh.
Nguy rồi nguy rồi làm sao bây giờ, vốn dĩ lo lắng Tầm Thiên Hoan tại nguyên chỗ đi tới đi lui, cũng không biết làm sao bây giờ, cũng không thể trực tiếp cứ đi như vậy, người ở phía ngoài càng ngày càng đến gần, mắt thấy cũng sắp mở cửa, thân thể Tầm Thiên Hoan không khỏi
Cửa, dần dần bị người nhẹ nhàng đẩy ra –cứng đờ.
Hé ra khuôn mặt tuấn mỹ chậm rãi khắc sâu vào mi mắt, toàn than mặc Âu phục quý giá, cân xứng trên thân thể cao to, thực vô cùng quyến rũ, chỉ là, một người đàn ông quyến rũ như thế, toàn thân lại tản ra một hơi thở lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu, đôi tròng mắt kia lóe lên ánh nhìn đầy cao ngạo.
Tầm Thiên Hoan phản xạ có điều kiện trong loại khoảnh khắc đó liền lập tức cúi đầu, đầu buông thỏng thật sâu, làm như muốn đem mặt của mình vùi vào trong cổ áo, ngón tay, vô ý thức xiết chặc, trái tim, không ngừng kinh hoàng.
Chết tiệt, làm sao có thể là hắn?!