Tầm Thiên Hoan mỏi mệt đã sớm ngủ......
Bắc Diệc Uy lẳng lặng vuốt mái tóc của cô, một lúc lâu mới nhẹ nhàng hôn xuống môi cô, mặc lại y phục của mình và ra khỏi phòng.
Đi xuống lầu, Ân Khả đang đợi, Bắc Diệc Uy đang ở trong sân sau nhìn hắn một cái, cũng không có nói gì đi đến sô pha ngồi xuống, mắt chậm rãi nhắm lại, dấu đi tâm trạng phức tạp của mình, là ưu thương? Là bất đắc dĩ?
Ân Khả đi đến bên cạnh Bắc Diệc Uy, cẩn thận hỏi: “Ông chủ, anh thật muốn đem những cổ phần công ty kia chuyển qua cho Thiếu phu nhân sao?”
Bắc Diệc Uy từ từ nhắm hai mắt, thấp giọng nói: “Đó là cô ấy nên được,đó là tài sản của anh tôi.”
Ân Khả ý vị sâu xa: “Nhưng mà, cũng có thể làm cho cô ấy không nhận được.”
Chỉ cần sử dụng chút ít thủ đoạn......
Bắc Diệc Uy khẽ thở dài, nói: “Bất luận kẻ nào cũng có thể xảy ra biến cố mà không nhận được di sản, nhưng...... Duy chỉ có cô ấy là không được.”
“Nhưng, hiện tại nguy cơ của công ty......”
“Nguy cơ của công ty không liên quan đến cô ấy, sau khi giao cổ phần công ty cho cô ấy, cô ấy muốn làm sao thì làm vậy, đó là quyền tự do của cô ấy, tôi không có quyền can thiệp.” Ở điểm này hắn phải tôn trọng cô.
ánh mắt của Ân Khả càng thêm sâu xa, không nói thêm gì nữa, trên môi dần hiện một nụ cười không dễ dàng nhận thấy: ‘Bắc Diệc Uy a Bắc Diệc Uy, anh phải biết ngay sau khi anh giao cho cô ta số tài sản này thì anh sẽ thất bại, đây chính là điểm chí mạng của anh! Hơn nữa, anh cũng không còn đường thoát nữa!
Khi Tầm Thiên Hoan...tỉnh lại, đã là năm giờ chiều! Suy nghĩ một chút, Tầm Thiên Hoan lại càng hoảng sợ, làm sao cô có thể ngủ như chết? Buổi sáng Bắc Diệc Uy không phải nói hai giờ chiều nay luật sư sẽ đến sao? Ông trời, Tầm Thiên Hoan dùng tốc độ điên cuồng mặc quần áo, sửa sang lại kiểu tóc, cố gắng di chuyển thân thể còn có chút mệt nhọc đi xuống lầu!
Quả nhiên, trong phòng khách, ngoại trừ Bắc Diệc Uy một thân Âu phục, còn có một người đàn ông trung niên đeo kính cận.
Tầm Thiên Hoan đi tới, ngại ngùng cười cười nói: “Xin lỗi...... Để mọi người đợi lâu ?”
Người nọ rất lễ phép nói: “Không sao, tôi cùng Bắc tiên sinh trong thời gian chời đợi đã bàn bạc lại một chút vấn đề về việc thừa kế di sản. Chắc hẳn cô đây chính là Tầm Thiên Hoan? Xin chào, tôi họ Tề. Là công chứng viên cho lần phân chia di sản này.”
Tầm Thiên Hoan mỉm cười nói: “Xin chào!”
Bắc Diệc Uy: “Mọi người ngồi xuống nói đi.”
Tầm Thiên Hoan sau khi ngồi xuống, Tề luật sư đưa cho cô một phần tư liệu, sau đó giải thích cho cô, Tầm Thiên Hoan chăm chú nghe, nghe tới nghe lui nhưng vẫn là cái hiểu cái không.
Cuối cùng, Bắc Diệc Uy đem phần cốt lõi của vấn đề chia di sản nói với Tầm Thiên Hoan: “Em cứ xem hợp đồng này đi nếu hiểu và đồng ý nội dung trong này thì lập tức ký tên!”
Tầm Thiên Hoan sững sờ tiếp nhận tờ giấy, cẩn thận đọc, cô từ nhỏ đối với loại giấy tờ chằng chịt chữ này lại luôn thấy đau đầu, lần này cô có thể đem những thứ này xem hết đã là quá sức, về phần cô có thể hiểu ý nghĩa trong đó hay không lại là một chuyện khác.
Tề luật sư nói: “Nếu như phu nhân đồng ý thừa hưởng di sản của chồng cô là 30% cổ phần công ty tập đoàn Bắc thị, vậy ký tên ở phía trên.”
Tầm Thiên Hoan cuối cùng hiểu được, thì ra cô kế thừa di sản Bắc Diệc Hâm là 30% cổ phần công ty tập đoàn Bắc thị!
Tầm Thiên Hoan quay hỏi lại Bắc Diệc Uy: “Anh trước kia không phải nói với tôi, tôi có thể kế thừa năm trăm ngàn tiền mặt sao? Bây giờ tại sao lại thành cổ phần công ty?”
Tề luật sư nghe vậy, khó hiểu phân vân nhìn Bắc Diệc Uy, nói: “Đây là có chuyện gì?”
Bắc Diệc Uy sững sờ, có chút xấu hổ, ho khan: “Lần kia là tôi nói lung tung, không thể chắc chắn!”
Tầm Thiên Hoan hoảng sợ trừng lớn mắt, suýt chút nữa đã đập bàn mà đứng dậy, nhưng cô lại nhịn được, nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Bắc Diệc Uy nói: “Bắc Diệc Uy, sao anh có thể nói không giữ lời vậy chứ? Anh bây giờ là đang có âm mưu gì? Mặc kệ anh nói cái gì, dù sao tôi chính là muốn năm trăm ngàn!”
Tề luật sư có chút kinh ngạc, ngồi thẳng người, sau đó nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan nói: “Thiếu phu nhân, tôi không hiểu rõ ý của cô.”
Tầm Thiên Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao lại không hiểu chứ, đơn giản là tôi muốn năm trăm ngàn!”
“ 30% cổ phần công ty cô không lấy sao?”
Tầm Thiên Hoan quả quyết: “Cái gì cổ phần với công ty? Tôi đều không cần, tôi muốn lấy tiền mặt!”
Bắc Diệc Uy tỏ ra vô cùng điềm tĩnh ung dung ngồi trên ghế, tay bưng tách trà khẽ uống từng ngụm.
Tề luật sư kiên nhẫn giải thích với Tầm Thiên Hoan: “Thật ra số cổ phần này còn giá trị hơn năm trăm ngàn gấp mấy lần......”
“Ách......” Tầm Thiên Hoan ngơ ngẩn.
Gấp bội......
Gấp mấy lần năm trăm ngàn?!
Ai nha, sao cô lại đần như vậy a? Đúng nha thật là đần, thiếu chút nữa đem một núi tiền quăng ra ngoài cửa a!
Nhìn thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Tề luật sư hỏi: “Vậy ý của cô là … là...... Ký hay là không ký?”
Ánh mắt Tầm Thiên Hoan sáng ngời: “Ký, như thế nào không ký?”
Chuyện tốt như vậy sao lại để vuột khỏi tay được chứ?
Tầm Thiên Hoan lập tức cầm lấy bút, không chút do dự kí vào vị trí dành cho mình!
Vậy là 30% cổ phần công ty Bắc thị đã vào tay cô!
Ngày đó, Tầm Thiên Hoan hưng phấn đến nỗi ngay cả khi ăn cơm trưa cũng vẫn cười một mình.
Trước khi rời khỏi Bắc gia, Tầm Thiên Hoan quay đầu hướng Bắc Diệc Uy nói một câu: “Xem ra, anh cũng không phải hoàn toàn là người...... xấu.”
Bắc Diệc Uy hỏi: “Tôi trước kia rất xấu?”
Tầm Thiên Hoan cười không nói.
Bắc Diệc Uy nhìn cô: “Em vẫn nhất quyết rời đi sao?”
Tầm Thiên Hoan nói: “Tôi muốn sống riêng một thời gian.”
Bắc Diệc Uy thản nhiên: “Em tốt nhất không nên quên, em...... vĩnh viễn là người của Bắc gia.”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, đầu óc trong phúc chốc trở nên trống rỗng.
Bao nhiêu kích động, vui vẻ, hưng phấn trước đây đều vì một câu nói này mà dần dần bị thay thế bởi một thứ cảm giác...... chính xác thì là cảm giác bị trói buộc.