Ngày hôm sau, Âu Dương Tịch quả thật tự tay đi làm xuất viện cho Tầm Thiên Hoan, sau đó thu đồ đạc, hai người chuẩn bị rời bệnh viện.
Trước khi rời đi, Tầm Thiên Hoan do dự dừng bước lại, nhìn phòng bệnh trống rỗng, lầm bầm lầu bầu: “Có phải nên cùng Bắc Diệc Uy nói một tiếng?”
Âu Dương Tịch xoay người lại, nhìn Tầm Thiên Hoan, không nói.
Cảm thấy Âu Dương Tịch chú thị mình, Tầm Thiên Hoan nhìn về phía Âu Dương Tịch, cười cười, nói: “Đến lúc đó, thông báo cho hắn một tiếng là được.”
Đi ra cửa chính bệnh viện, cả người đều có một loại cảm giác thoải mái, không cần nghe thấy mùi vị thuốc trong bệnh viện, thật tốt.
Tầm Thiên Hoan cảm xúc: “Em thật sự bội phục những bác sĩ hộ sĩ kia. Họ lại có thể ở nơi này công tác.”
Âu Dương Tịch cười: “Không phải có cái gọi là ở lâu thành quen sao? Họ ở trong này làm việc thì khẳng định cũng có thói quen hít thở mùi vị nước thuốc, nói không chừng nếu có một ngày họ rốt cuộc không cảm thấy hương vị nước thuốc mới thật là khó chịu, không quen nha.”
Tầm Thiên Hoan đảo mắt suy nghĩ: “Thật vậy chăng?”
“Anh nói lung tung.”
Tầm Thiên Hoan trừng hắn liếc, “Xấu Tịch!”
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại phía trước bọn họ, Tầm Thiên Hoan mở cửa xe, ngồi vào trong xe, Âu Dương Tịch sau đó đi theo.
Xe taxi chạy trên con đường quen thuộc, những phong cảnh quen thuộc kia tại ngoài của sổ xe chợt lóe lên, Tầm Thiên Hoan đang ngồi ở ghế sau nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cho dù mau nữa, cô vẫn hy vọng tầm mắt của mình có thể bắt được hết...... Nhưng mà, tựa như trong một số trường hợp tương tự muốn nắm giữ số mệnh tính mạng của mình một cách chắc chắn, lại luôn vuột khỏi tay nhanh hơn......
Tầm Thiên Hoan tâm tình đột nhiên có chút phiền muộn.
Đột nhiên, xe taxi rốt cuộc dừng lại, phía trước chắn rất nhiều xe cùng người, nguyên nhân chủ yếu là vì một xe cảnh sát tồn tại.
Tầm Thiên Hoan khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì?”
Lái xe quay kiếng xe xuống, ngoái đầu ra bên ngoài dò xét: “Giống như đang bắt một phần tử nguy hiểm.”
Tầm Thiên Hoan không đếm xỉa tới lên tiếng: “Ah.....”
Âu Dương Tịch hai tay vòng trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, mặt không biểu tình.
Quần chúng vây đầy chung quanh xe cảnh sát, vài cảnh sát từ đám đông đi ra, quần chúng không thể không tản ra, trùng hợp ngay lúc tầm mắt Tầm Thiên Hoan đang chăm chú nhìn khiến cô chứng kiến cảnh: Cảnh sát xếp thành hai hàng thẳng tắp hai bên trong đó có vài người mặc thường phục, ở giữa dần xuất hiện một nhóm thanh niên tay bị còng lại được áp giải đi ra xe cảnh sát.
Đặc biệt nhất là Tầm Thiên Hoan nhận ra trong đó có kẻ mà có hóa thành tro cô cũng nhận ra -- Đường Khải Long!
Tầm Thiên Hoan cuống quít mở cửa xe trước sự kinh ngạc của Âu Dương Tịch, nhảy xuống xe, Âu Dương Tịch lập tức đuổi theo cô, cầm lấy cánh tay cô, nói: “Em làm gì vậy?”
Tầm Thiên Hoan quay đầu lại: “Em muốn đến hỏi Đường Khải Long Ki Ki ở đâu?!”
“Không thể đi.” Âu Dương Tịch cảnh giác: “Hiện tại Đường Khải Long là phần tử tội phạm nguy hiểm bị cảnh sát bắt, em tốt nhất là không quen biết hắn!”
Tầm Thiên Hoan hoảng loạn: “Ki Ki, Ki Ki làm sao bây giờ? Đường Khải Long bị bắt rồi, tình cảnh hiện tại Ki Ki nhất định rất tệ, Tịch, em thật sự rất lo lắng cô ấy!”
Âu Dương Tịch nhìn chằm chằm Tầm Thiên Hoan, đem cô ôm ở trong ngực, nói: “Em không cần quá lo lắng, Ki Ki rất thông minh, xử sự cũng rất khôn khéo, cảnh sát hiện chỉ bắt Đường Khải Long, vậy chứng tỏ cô ấy không có việc gì.”
“Cô ấy thật sự không có chuyện gì sao?”
Âu Dương Tịch giơ tay lên, khẽ vén những sợi tóc của cô ra sau tai, nói: “thật sự, em phải tin tưởng anh, cũng tin tưởng Ki Ki, cô ấy sẽ không có việc gì.”
Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch chăm chú hỏi: “Vậy anh nói hiện tại Ki Ki đã tự do, cô sẽ tới tìm chúng ta hay không?”
“Chúng ta hẳn là tôn trọng lựa chọn của cô ấy," Âu Dương Tịch mỉm cười: “Cô ấy trở về, tất nhiên là chuyện không thể tốt hơn, nhưng nếu cô ấy lựa chọn rời đi, chúng ta cũng không còn biện pháp, không phải sao? Mỗi người đều có suy nghĩ và con đường của riêng mình.”
“Chúng ta giống trước kia đồng dạng trôi qua không phải rất tốt sao.”
Âu Dương Tịch ôm sát Tầm Thiên Hoan, cảm thán nói: “Chính là hiện tại anh không nghĩ tiếp tục cuộc sống trước kia...... Anh chỉ muốn hảo hảo cùng em ở một chỗ, chỉ có hai người chúng ta sống chung với nhau.....”
Tuy nhiên hắn biết rõ, đây là một ý nghĩ rất xa xỉ......
“Đây chính là anh nói nha, tuyệt không cho đổi ý!”
Âu Dương Tịch nhìn vẻ mặt cười giống như không phải cười Tầm Thiên Hoan, nói: “Tuân mệnh!”
Tầm Thiên Hoan lời nói đột nhiên trầm buồn: “Nhưng em còn hy vọng Ki Ki có thể trở về, bởi vì cô ấy dù sao cũng là bạn duy nhất của em.”
“Được rồi, từ nay về sau, mặc kệ em có bạn hay không, anh tuyệt đối sẽ không để cho em cảm thấy cô đơn.” Âu Dương Tịch theo thói quen hôn lên gương mặt của cô.”
Lúc này, lái xe rất không thức lớn tiếng gọi hai người có thể lên xe chạy.
Hai người rốt cục về đến nhà. Ai ngờ, cửa ra vào lại có một người, thân ảnh trẻ tuổi, một thân bạch sắc, vóc dáng cao gầy, tựa tại bên tường cửa ra vào, khuôn mặt tuấn tú có chút buông thỏng.
Tầm Thiên Hoan có chút giật mình cũng có chút bất an, rồi lại lảng tránh không được, chỉ có nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tân Đồng.”
Tầm Tân Đồng phút chốc mở to mắt, ngẩng đầu, nhìn hướng Tầm Thiên Hoan, trên mặt tuấn tú lộ rõ vẻ mừng rỡ, không đợi Tầm Thiên Hoan có bất kỳ phản ứng đã chạy mau tới, giang hai tay ôm lấy cô, nói: “Tốt, tốt, thật tốt quá, rốt cuộc tìm được chị, có biết em có lo lắng cho chị lắmhay không......”
Tầm Thiên Hoan toàn thân không được tự nhiên, trong đầu bỗng chốc hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, không chịu nổi thứ tình cảm này, hiện tại trong lòng của cô còn tồn tại bóng tối, như thế nào cũng xóa không mất.
Cô chỉ là cảm thấy quá hoang đường, sao có thể làm như vậy? Có lẽ Tân Đồng bây giờ còn không hiểu chuyện, nhưng mà, cô không giống hắn, cô là chị, làm như chị cô, làm sao có thể hại em trai của mình.
Tầm Tân Đồng vuốt ve, cô cũng sắp không thở nổi, ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức: “Tân Đồng, em bình tĩnh một chút......”
Âu Dương Tịch thật sự nhìn không được, tiến lên hai bước, bắt lấy tay Tầm Tân Đồng muốn làm cho hắn buông Tầm Thiên Hoan ra, nói: “Cậu làm đau chị cậu đấy!”
Tầm Tân Đồng không để ý tới hắn, chăm chú nhìn Tầm Thiên Hoan nói: “Thực xin lỗi, em vừa rồi có điểm quá kích động, không phải cố ý làm đau chị.”
Tầm Thiên Hoan khẽ hạ cánh tay của mình, xem Tầm Tân Đồng áy náy như vậy cũng không nhẫn tâm, nói: “Không sao a. Em hôm nay tìm chị có chuyện gì không?”
“Em chỉ là lo lắng......”
Tầm Thiên Hoan cười, nói: “Chị hiện tại rất tốt, đừng quá lo lắng, nếu như không có việc gì cần nói nữa thì......”
Tầm Thiên Hoan dừng một chút, nhìn Tầm Tân Đồng, tin tưởng hắn sẽ hiểu rõ ý của cô.
Tầm Tân Đồng rõ ràng không thế nào nguyện ý, nói: “Thật vất vả mới tìm được chị, em còn muốn ở với chị thêm một lúc nữa.”
Tầm Tân Đồng vừa nói như vậy, Tầm Thiên Hoan ngược lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Tân Đồng, ngày hôm qua không có về nhà sao?”
“...... Không có.”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc: “Vậy là em đã đợi ở đây một đêm?”
Tầm Tân Đồng lạnh nhạt nói: “Dạ.”
Tầm Thiên Hoan có chút khó chịu nhăn nhíu mày: “Đứa ngốc, bên ngoài lạnh như vậy, ở chỗ này đợi một đêm, nếu bị bệnh làm sao bây giờ? Ba mẹ có bao nhiêu khổ sở? Em một đêm không về khiến ba mẹ có bao nhiêu lo lắng?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng hiện ra nhàn nhạt ưu sầu, nói: “Chính là, nếu như không có gặp được chị, em sẽ nổi điên.”
Tầm Thiên Hoan sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ nói: “Chị nghĩ em hiện tại đã điên rồi, làm sao có thể khiến cho nhiều người lo lắng như vậy?”
Tầm Tân Đồng đột nhiên cười khổ nói: “Thật có lỗi, khiến chị lo lắng, bất quá bây giờ nhìn thấy chị không có việc gì, trong nội tâm của em thoải mái nhiều hơn, em cũng có thể về nhà.”
Liếc nhìn Âu Dương Tịch sau lưng Thiên Hoan, hắn không có nói chuyện, đối với Tầm Thiên Hoan nói một tiếng “Gặp lại sau”, sau đó liền xoay người rời đi, nhìn lưng của hắn rành rành như thế thẳng tắp thư thái lại khiến cho người ta cảm giác có loại ưu thương khí tức, ánh mặt trời chiều lại rửa không đi một ít tầng nhàn nhạt khuất bóng......