Tầm Tân Đồng cười cười: “Hôn chị nha.”
“Tân Đồng!” Tầm Thiên Hoan nghiêm nghị, ngực kích động phập phồng: “Ta là chị của ngươi.”
Tầm Tân Đồng nhíu mày một cái, rất nhanh dãn ra, cười nhạt: “Chị thì không thể không sao?”
Tầm Thiên Hoan khóe môi run rẩy, ánh mắt tựa hồ đều bất động: “Ngươi nói cái gì?”
Tầm Tân Đồng trên khuôn mặt tuần tú gầy gầy hiện ra ánh chờ mong, đáy mắt nóng rực xúc động: “Chị, không, Thiên Hoan, bởi vì thích chị, nên em vẫn luôn nghĩ đến chị, nụ hôn này em đã mong đợi từ lâu.”
Khuôn mặt Tầm Thiên Hoan tức khắc tái nhợt, đáy lòng vạn phần đau đớn, hốc mắt đỏ bừng, liều lĩnh kêu to: “Tầm Tân Đồng, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Ngươi điên rồi sao?”
Tầm Tân Đồng chăm chú ôm thân thể của cô, nói: “Tin em đi, em thật sự thích chị, không phải là loại tình cảm chị em, mà là tình yêu nam nữ.”
Tầm Thiên Hoan thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, trong đầu tựa hồ vừa đút vào một khối nước đá, từ đầu óc tràn ra hơi lạnh lẽo đến từng tế bào…..
Chính tai nghe được những lời từ miệng hắn nói ra, giống như ma âm địa ngục, lọt vào xương tủy cô…… Khiến cô không thể lại lừa mình dối người. Trước kia nghĩ bất quá là tự an ủi chính mình thôi, việc đã đến nước này, nên làm thế nào? Ông trời, ngài nhân ái như vậy mà lại đùa bỡn với cô sao? Nếu đùa, thì cũng đùa chuyện khác được không?
Tầm Thiên Hoan khống chế sợ hãi trong lòng quát: “Điên rồi, ngươi điên rồi.”
“Em không điên.” Tầm Tân Đồng cũng quát lớn, đột nhiên ôm chặt Tầm Thiên Hoan, cúi xuống môi Tầm Thiên Hoan, mãnh liệt chứng minh tình cảm của mình.
“Ưm…ưm….” Tầm Thiên Hoan hai tay dùng sức đánh vào lồng ngực hắn, giãy giụa thoát khỏi nụ hôn. Chỉ là, càng giãy, càng đánh, thân thể cứng nhắc thờ ơ của hắn càng ép sát……
Một giọt nước mắt óng ánh theo khóe mặt trượt xuống, chảy tràn xuống khuôn mặt…… Một giọt nước mắt trong suốt mang theo vô số tâm tình…..
Tầm Tân Đồng lặng yên hôn khô lệ trên mắt cô…… Cuối cùng thì cũng đến một ngày hắn có thể hôn cô, có thể lau khô lệ của cô, cho dù lệ này là vì hắn mà chảy…..
Tầm Tân Đồng rốt cuộc cũng buông Tầm Thiên Hoan ra, ánh mắt không chuyển chăm chú nhìn cô mà nói: “Em thích chị, em không mất lý trí, em thật sự thích chị, Thiên Hoan. Xin cho em nói với chị như vậy, được không? Bao nhiêu năm qua, em luôn nghĩ rằng, phải che dấu tình cảm của mình, bởi vì em biết rõ loại tình yêu này không thể để lộ ra. Em đã từng cố gắng, không để mình suy nghĩ, nhưng em không thể khống chế tình yêu với chị, em yêu chị, trong mắt em, chị không phải là chị của em, mà là một phụ nữ. Em luôn muốn mỗi ngày được gặp chị, được hôn chị, ôm chị, có được chị………. Chị biết suy nghĩ của em sao? Ngày đó gặp chị mặc như vậy, thân thể bị Âu Dương ôm, lòng em như nổ tung, lúc ấy em chỉ hận không thể đem Âu Dương Tịch đánh cho một trận. Lúc ấy, em muốn chị đến phát điên, chỉ là ngày ấy em nhịn được. Thiên Hoan, em yêu chị, em muốn chị.”
“Ngừng, ngừng, đừng nói nữa.” Tầm Thiên Hoan lập tức che tai mình. Cô cảm giác trên đời này không có gì xấu hổ bằng lời nói này. Nhưng cho dù xấu hổ, cô cũng không có biện pháp giải quyết, bởi vì đối phương không phải là người khác, mà là em trai của cô, là người cô yêu thương nhất.
“Thiên Hoan……”
Tầm Tân Đồng nắm lấy bả vai Tầm Thiên Hoan, tựa hồ có rất nhiều tâm sự muốn thổ lộ cùng cô.
Chỉ là Tầm Thiên Hoan không muốn nghe, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, tay cũng đồng thời giơ lên, in một cái tát trên gương mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng.
“Điên rồi, ngươi hôm nay bị điên rồi, ta không tin lời nói của ngươi. Quên đi quên đi. Ngươi cũng quên đi!!!”
Nói xong không đợi Tầm Tân Đồng có cơ hội, kiên quyết xoay người chạy đi…. Cô chạy nhanh như vậy, càng chạy càng nhanh, nhưng lại loạng choạng không có phương hướng…..
Tầm Tân Đồng đứng ngây tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng Tầm Thiên Hoan ngày một xa.
Trong nội tâm như có hàng ngàn con côn trùng gặm nhấm, đau nhức đến muốn chết ngay. Chính là, dù có thể nào, cũng phải tiếp tục sống. Trong lòng hắn ư? Không cam lòng……..
Đây chính là cảnh nhiều năm qua mình đã lường trước đó sao? Thậm chí, dù đã lường trước, cô vẫn không thể đoạn tuyệt quan hệ với hắn, cô chỉ là không thể tin được mà thôi, mong rằng không phải là như vậy.
Hắn thật sự yêu cô? Nhưng hắn lại chính là em trai cô. Chị em yêu nhau nhất định không có tương lai….
Cả thế giới như lộn xộn, mê man, trờn vờn nhảy múa, tựa hồ không thể ngừng lại, cả hô hấp cũng khó khăn……..
Tầm Thiên Hoan ôm đầu ngồi xổm ở một góc sô pha, trời đất quay cuồng làm cho cô sợ hãi, hít thở không thông………
Bị em trai mình hôn……. Đó không phải là loạn luân sao? Không! Tuyệt đối không thể. Cô là người bình trường, cô không có khả năng loạn luân, cô là một phụ nữ bình thường, có lúc sẽ yêu thích một nam nhân nào đó, không thể vì thiếu tình dục mà loạn luân.
Từ nhỏ đến lớn, đều che chở bao bọc hắn, bất luận có kể nào khi dễ cô, hắn cũng không để yên, rồi cô lại ngồi bên hắn, ôm hắn, an ủi hắn……….. Có lẽ chính bởi như vậy, hắn đối với cô mới ỷ lại, đổi tình cảm chị em thành tình cảm nam nữ…..
Ông trời, nói cho cô biết, rốt cuộc nên làm thế nào?
Toàn thân cô căng cứng, tay nắm chặt, thân thể run rẩy………..
“Thiên Hoan……..” Âu Dương Tịch ở sau lưng cô nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cô, quan tâm nói: “Thiên Hoan, em sao vậy?”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc quay đầu, ánh mắt ngốc nghếch trì trệ nhìn Âu Dương Tịch: “Anh đã về rồi?”
Thanh âm nhẹ nhàng sâu kín, giống như một người lạc đường kiệt sức trong đêm tối.
“Em sao vậy?”
Nhìn gương mặt tái nhợt của Tầm Thiên Hoan, Âu Dương Tịch trong lòng lo lắng, đau lòng nhìn cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai má cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô là một phụ nữ bình thường, không thể loạn luân…….
Tầm Thiên Hoan suy nghĩ hỗn độn, mê man kích động, ánh mắt trôi nổi, vất vả đem ánh mắt tập trung trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng vuốt, trong lòng run rẩy mà ấm áp………..
Một lúc lâu sau, cô đột nhiên chu môi: “Da mặt anh mịn thật, mỗi lần vuốt đều rất thoải mái…..”