Độc Sủng Chị Dâu

Chương 126




Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng mở cửa phòng, hơi gió lạnh bên ngoài thổi đến, phật qua mái tóc cô. Cô ngửa mặt lên, ánh mắt khẽ giật, trong nháy mắt sắc mặt cô tái nhợt.

Yết hầu của cô như thắt lại, sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu. Mãi cho đến khi Tầm Tân Đồng đi tới hỏi: “ Thiên Hoan, ai thế?”

Hỏi xong, bước chân của Tầm Tân Đồng cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn hai người đang đứng sững ở cửa.

.

“Mẹ......”

Mẹ Tầm vừa nhìn thấy Tầm Tân Đồng, sắc mặt lập tức biến đổi:“Tầm Tân Đồng, con quả nhiên ở đây?”

Mẹ Tầm không hỏi gì trực tiếp đi thẳng vào trong phòng, tại đây quan sát mọi thứ, sau đó quay đầu lại chăm chăm nhìn hai chị em:“Tầm Thiên Hoan, con cũng rất giỏi a, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại về nhà?”

Tầm Thiên Hoan hổ thẹn:“Mẹ......”

“Không cần gọi tôi là mẹ, trong mắt của chị có phải hoàn toàn không có hai người lớn chúng tôi không ?!”

Tầm Thiên Hoan mệt mỏi bật thốt lên:“Không phải......”

“Vậy tại sao lâu như vậy cũng không gọi lấy một cuộc điện thoại về nhà, không có bất cứ tin tức gì?” Mẹ Tầm cau mày nói:“Vậy có phải......Có cái gì không thể cho ai biết hay không? Ngay cả chúng tôi cũng không thể nói?!”

Tầm Thiên Hoan hoảng sợ:“Mẹ......”

Tầm Tân Đồng không khỏi chen vào nói:“Mẹ...... Mẹ đừng như vậy với Thiên Hoan...... bình tĩnh nói chuyện!”

Mẹ Tầm liếc mắt nhìn Tân Đồng, nói:“Con câm miệng lại!”

Tầm Tân Đồng không thể làm gì khác đành đứng im một bên.

Mẹ Tầm lại chuyển chú ý tới trên người Tầm Tân Đồng, nói:“Nói đi, tối không có về nhà, con chính là ở chỗ này?”

Tầm Tân Đồng không khỏi gục đầu xuống, trầm mặc.

“Con không phải nói không biết chị con ở nơi nào sao Tân Đồng?” Mẹ Tầm lạnh giọng nói:“Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Tầm Thiên Hoan lúc này mới nói:“Là con bảo Tân Đồng không nói cho mẹ cùng ba ba biết.”

“Nói như vậy, kỳ thật hai chị em vẫn thường xuyên liên lạc? Bình thường Tân Đồng cả đêm không về nhà, đều là ở chỗ này cùng Thiên Hoan phải không?”

Tầm Thiên Hoan âm thầm cắn răng không biết nên nói cái gì.

Mẹ Tầm hít một hơi thật sâu, nhìn quần áo ngủ hai người đang mặc, rõ ràng chính là áo ngủ tình nhân, càng xem càng không vừa mắt, nói:“Nhìn hai đứa bây giờ có ra bộ dáng gì không, còn không mau đi thay y phục trên người!”

Mẹ Tầm nói như vậy, khiến Tầm Thiên Hoan và Tầm Tân Đồng đều nhất thời nhìn lại trang phục mình đang mặc, vì vậy, hai người đồng thời xoay người tiến đến gian phòng ngủ duy nhất......

Bất quá mới đi được hai bước chân Tầm Thiên Hoan chợt khựng lại, có chút không được tự nhiên......

Mẹ Tầm so với hai người càng phản ứng nhanh chóng hơn, ánh mắt quét một lượt, lập tức đi về hướng phòng ngủ. Đứng ở cửa ra vào, mẹ Tầm dường như rất sửng sốt, trong phòng là một chiếc giường đôi, trên giường còn lưu lại dấu vết rõ ràng của những chuyện điên loạn. Trong phòng vẫn còn cái gọi là áo mưa cùng quần áo của đàn ông…

Tầm Thiên Hoan đứng ở đó sững sờ, cũng không biết làm thế nào cho phải, cô gắt gao cầm lấy y phục của mình, nhìn biểu tình kích động của mẹ Tầm, lòng của cô đã run rẩy không thôi......

Dường như mọi chuyện đều tới quá mức vội vàng, quá nhanh. Tựa như làm chuyện xấu một giây sau mọi người đều biết được, khiến đến bản thân rơi vào thế trở tay không kịp…

Trong lúc này, có rất nhiều nghi vấn được đặt ra, tại sao mẹ Tầm đột nhiên lại đến đây? Cô ở chỗ này ngoại trừ Bắc Diệc Uy cùng Tầm Tân Đồng căn bản không có ai khác biết. Bất quá, cả hai người Bắc Diệc Uy và Tầm Tân Đồng cô đều rất tín nhiệm, tin tưởng. Như vậy, mẹ làm sao biết cô ở chỗ này?. Hơn nữa, thời điểm mẹ xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt bà có chút gì đó mơ hồ, dường như bà đã biết chút ít chuyện gì đó…

Vậy đã xảy ra chuyện gì?

Đương nhiên, khả năng duy nhất là có người đã mật báo!!!

Như vậy, là ai?

Nếu như là Bắc Diệc Uy, như vậy quá rõ ràng, tuyệt đối là không có khả năng. Tầm Tân Đồng cũng như thế, chỉ là hắn có quá nhiều tâm tư. Giờ phút này, hắn biết rõ đối với Tầm Tân Đồng, cô có bao nhiêu sợ hãi cùng khủng hoảng. Hắn ôm cô, an ủi cô nhưng hắn cũng không dám tự mình quyết định. Hiện tại, tựa hồ chỉ muốn nhiều động tác, sẽ càng sai không cách nào thu thập.

Mẹ Tầm quay lại nhìn Tầm Thiên Hoan, đáy mắt bà đã có chút tối lại, sắc mặt khó coi đến cực điểm, thanh âm không nghe ra là nộ là oán hay là hận, bà nói: “ Tầm Thiên Hoan, đây chính là cuộc sống hiện tại của con sao?”

Bao nhiêu vất vả, gian khổ nuôi nấng con gái, bà tự nghĩ rằng con gái thông minh, hiểu chuyện, nhưng chứng kiến chuyện hôm nay…

Tầm Thiên Hoan cúi đầu xuống tựa như chấp nhận chuyện cuối cùng cũng sẽ đến, kết quả chính là phải tự cô đối mặt.

Tầm Thiên Hoan lên tiếng:“Vâng.”

Mẹ Tầm quan sát tủ quần áo, bà run rẩy nói: “ Tầm Thiên Hoan … cô đang ở với ai ở chỗ này?”

Tầm Thiên Hoan thành thật trả lời:“Chỉ có một mình con.”

“Đến bây giờ còn muốn nói dối?” Mẹ Tầm tiện tay cầm một bộ quần áo đàn ông ném thẳng xuống đất, giọng gắt lên: “Cái này là cái gì?!”

Tầm Thiên Hoan nhắm mắt lại, trong tích tắc đầu óc của cô tựa hồ đình trệ không hoạt động gì nữa. Thậm chí cô không thể nghĩ được gì, ngay đến việc đơn giản nhất là nghĩ ra một cái cớ cô cũng không mở miệng được. Cô không nói lời nào, mẹ Tầm lại thay cô nói:“Những thứ này là y phục của Tân Đồng phải không.”

Bà nhận ra, trong những bộ quần áo này có vài thứ chính là bà mua cho con trai, hiển nhiên bà rất quen thuộc.

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngực giống như bị vật gì đó làm cho tức ngẹn, rất đau.

“Bình thường, Tân Đồng ở tại chỗ này.” Mẹ Tầm mặt không biểu tình, nói: “ Nhưng, trong nhà chỉ có một giường lớn…”

Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng đều giật mình…

Mẹ Tầm bỗng nhiên nói: “Tân Đồng nằm ngủ trên ghế sa lon đúng không?”

Âm thanh mẹ Tầm ngoài sự nghi vấn dường như sâu sắc bên trong còn mang chút chờ mong khác thường.

Tầm Thiên Hoan có chút chột dạ nhìn mẹ Tầm, cô phi thường dứt khoát gật đầu, nói:“Đúng.”

Có một số việc, kỳ thật trong nội tâm đều hiểu được, lại bởi vì không dám thừa nhận, cố tìm hết cớ này cớ nọ chỉ để giấu diếm được đến đâu thì đến, cuối cùng chỉ hi vọng có thể che giấu được sự thật …

“Tốt lắm, Tầm Thiên Hoan, từ nay về sau cô sống như thế nào, tôi sẽ không xen vào nữa.” Mẹ Tầm nhìn về phía Tầm Tân Đồng nói: “Tân Đồng, chúng ta về nhà, từ nay về sau không có sự cho phép của tôi, không cho phép anh lại đến chỗ này!”

Ngữ khí của mẹ Tầm mang tính khẳng định cùng quyết liệt. Tầm Thiên Hoan cùng Tầm Tân Đồng đồng thời giật mình kinh ngạc!!

Trong lúc này, Tầm Thiên Hoan cảm thấy đau lòng không thôi......

Cô đã nghĩ tới những kết quả sau khi sự tình bị bại lộ, nhưng cô không hề ngờ tới lại như thế này. Mẹ Tầm không có mắng cô một lời, thậm chí ánh mắt đều không có nhìn cô lấy một lần. Dường như, cố ý làm như vô tình đem cô bỏ qua một bên, sau đó loại bỏ, xóa đi sự tồn tại của cô…

Mẹ Tầm muốn cô thế nào cô cũng đều chấp nhận, bất kể là bà đánh mắng, thậm chí dùng phương pháp tàn nhẫn để trừng phạt cô. Nhưng mà, cô thật sự không muốn kết quả như thế này, sự bình tĩnh lạnh nhạt của bà lại khiến cô càng thêm đau đớn, nhức nhối. Nỗi đau thể xác có thể biến mất nhưng nõi đau trong lòng thì không cách nào quên!.

Cô....Sẽ mất đi mẹ sao?

Tầm Tân Đồng lông mày dựng thẳng đứng lên, dứt khoát nói:“Mẹ, mẹ không thể làm như vậy!!”

“Tôi là mẹ anh, tôi vì cái gì không thể làm như vậy, tôi sinh anh nuôi anh, hiện tại yêu cầu chỉ có thế anh cũng không chịu làm theo sao?”

Tầm Tân Đồng không nhúc nhích, nói tiếp:“Mẹ, mẹ đã biết mọi chuyện? Không phải sao? Mẹ cũng biết, vì cái gì còn giả như không biết, muốn che giấu sự thật? Mẹ! Chuyện đã xảy ra muốn che giấu cũng không được. Mà đúng hơn, là tâm, xuất phát từ tâm thì có cách nào che giấu cho nổi…

Rốt cuộc, mẹ Tầm không cách nào nghe tiếp nữa, bà giận dữ nói: “Anh câm miệng cho tôi, câm miệng, câm miệng!!!”

Tầm Thiên Hoan liền vội vàng kéo Tầm Tân Đồng, ý bảo hắn bớt tranh cãi, hiện tại trong lòng mẹ Tầm rất kích động, nhiều lời cũng vô ích.

Khổ nỗi, đối với Tầm Tân Đồng mà nói, có nhiều chuyện giấu diếm quá lâu, một khi đã bị vạch trần, càng muốn dấu hắn lại càng xúc động, nóng vội.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Tầm Tân Đồng, lúc này hai đầu lông mày đã nhíu chặt, tản ra một loại anh khí không thể khinh thường. Hắn dứt khoát kiên quyết nói:‘Mẹ, đúng vậy, con chính là yêu thích Thiên Hoan, hơn nữa bọn con đã ở cùng nhau!”