“Hàng đêm mất hồn”......
Tầm Thiên Hoan cảm thấy rất không dám tin, chính trong cơ thể của cô lại có một loại dược như vậy?
Sau khi về đến nhà, Tầm Thiên Hoan lục lọi mở cửa phòng ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tối như mực, mặc dù nhìn không thấy, nhưng sống đã lâu, hơn nữa tất cả bài trí trong này đều là chính mình xếp đặt, Tầm Thiên Hoan đối với căn phòng này rất là quen thuộc, cô không muốn bật đèn, cứ tối đen như vậy cũng tốt, tâm cũng có thể tĩnh, cô đi thẳng đến bàn trà, rót một chén, uống nước xong, thân thể tựa hồ cũng thoải mái nhiều hơn, chỉ là, bất quá một lát thời gian, cảm giác vừa nóng lên, Tầm Thiên Hoan không khỏi lại rót một chén, lại uống tiếp nhưng hoàn toàn không có chút tác dụng, thân thể vẫn đangrất nóng, cô hít thở một hơi thật sâu.
Xảy ra chuyện gì?
Tầm Thiên Hoan đột nhiên cảnh giác lên, đề cao, thân thể lại đột nhiên bị một vòng tay ấm áp ôm lấy, thân thể Tầm Thiên Hoan vốn nóng đến mức không chịu được, lại bị ôm vào mọt vòng tay ám áp như thế này, giống như lửa cháy đổ thêm dầu, dục hỏa hừng hực. hơi thở của Tầm Thiên Hoan hổn hển dồn dập bàn tay nhỏ bé xoa bàn tya to lớn đang vòng nàng hông mình, muốn giật bàn tya kia ra, nhưng bị người đó nhanh hơn nắm chặt lấy, tay còn lại thong thả du di trên người cô......
Mặc hắn vuốt ve Tầm Thiên Hoan dựa vào trong ngực của hắn:“Bắc Diệc Uy,, anh đến đây lúc nào?”
“Đã lâu rồi, vừa tan sở anh đến ngay, lần trước bị mất cái chìa khóa, anh tìm được rồi.” Bắc Diệc Uy hỏi:“Hôm nay sao về muộn vậy, em đi đâu?”
“Em đi đâu, anh cũng muốn quản luôn à?”
Hắn tiến đến thì thầm bên tai nói:“Anh đang quan tâm em mà.”
“Em chỉ là đi ra ngoài giải sầu.”
“Hôm nay ủy khuất em rồi?” Bắc Diệc Uy nói: “Hoàn toàn không cần phải... Nếu em không thích người phụ nữ kia, sao lại phải nhẫn nhịn cô ta?”
“Em có thể cãi lại cô ta sao!”
Hắn xoay người cô lại, đầu vẫn gục lên cổ cô, thấp giọng nói:“ Em giận dỗi làm gì, chỉ chọc giận bản thân thôi, vì loại người đó mà tự giận mình, anh thấy rất đau lòng, anh cũng không muốn gặp mặt cô ta mà.”
“Anh đâu cần nịnh nót em, mà nói mấy lời này chứ?”
Tầm Thiên Hoan mặc hắn hôn, bởi vì hắn bên cạnh, không ngừng hôn và vuốt ve cô, làm cho cô có cảm giác được thoải mái một ít......
“Ừm...... Không đúng.”
“Cái gì?”
“Bởi vì người phụ nữ kia, anh của anh...... Mất rồi, em cho rằng anh nên dùng loại thái độ gì để đối với cô ta?” Giọng Bắc Diệc Uy lạnh như băng bỗng nhiên lời nói xoay chuyển, nói:“Anh nói với em những lời này, không chỉ muốn em thả lỏng bản thân, đừng vì người phụ nữ kia, mà làm cho mình tức tối.”
“Đừng nói nhảm, em mới không có.”
“Được, được được, không có là tốt rồi......”
Bắc Diệc Uy cười, bắt đầu tiến hành triền miên, tiếng rên rĩ hòa lẫn thở dốc không ngừng vang lên, giai điệu tuyệt vời, nhịp điệu lay động......
Một trận cá nước thân mật vừa xong, Tầm Thiên Hoan đổ mồ hôi nằm ở một bên, thân thể lại dường như còn có chút chưa đầy đủ, thúc đẩy cô lần nữa hôn lên thân thể Bắc Diệc Uy, hôn hắn, trêu đùa điểm mẫn cảm của hắn......
Bắc Diệc Uy bị cô làm cho hơi thở lần nữa hỗn loạn từ bị động hóa chủ động, xoa lên bầu ngực sữa căng mịn, hôn lên da thịt của cô, không khỏi nói:“Bảo bối, hôm nay em tựa hồ đặc biệt nhiệt tình.”
Trong cơn mơ hồ, Tầm Thiên Hoan biết rõ, cái này hẳn là tác dụng của xuân dược, muốn khống chế chính mình, lại không cách nào khống chế, dục vọng xâm nhập toàn thân của cô, cô thầm nghĩ muốn hắn......
Hạ thân của cô còn ẩm ướt, khiến cho hắn tiến vào phi thường thuận lợi, một trận đút vào, rút ra mãnh liệt, thỏa mãn lẫn nhau dục vọng......
Tầm Thiên Hoan cuối cùng cũng không có đem chuyện xuân dược nói cho hắn biết. Nên đã khiến hắn mừng rỡ một phen, nói:“Thật tốt, Thiên Hoan, lúc trước anh cứ nghĩ em hoàn toàn không cần anh, hiện tại xem ra không phải.”