Lần lượt tới, lần lượt cao trào qua đi, Âu Dương Tịch lại lần nữa chuẩn bị giữ lấy cô, Tầm Thiên Hoan tranh thủ thời gian đẩy người phía trên ra, Âu Dương Tịch ''cái kia'' tựa hồ vẫn là chưa thỏa mãn, thuận thế đem cây gậy sắt nóng bỏng kia lui đi ra,tại nơi quan hệ xuất ra chất lỏng nồng đậm. Làm loại vận động kịch liệt như vậy, Tầm Thiên Hoan thân thể trần truồng thẳng nằm ở trên giường, thật to thở hổn hển, bầu ngực tuyết trắng mềm mại kịch liệt phập phồng......
Nghỉ ngơi một hồi, Tầm Thiên Hoan liếc qua Âu Dương Tịch nói:“Mình đã nói với cậu,nếu từ nay về sau cậu muốn làm ba lượt, mình với cậu liền tuyệt giao quan hệ!”
Thật sự là đáng giận, hoặc là tự khiêu khích cô làm cô không cách nào chống đỡ, một lần rồi lại một lần ham muốn mãnh liệt như vậy!
Âu Dương Tịch vẻ mặt không cam lòng:“Không cần tuyệt tình như vậy a?”
“Ai bảo cậu mỗi lần đều có lòng tham như vậy, mệt chết đi, cậu có biết hay không?”
Âu Dương Tịch cong đôi môi cười, lật người, nghiêng thân thể nhìn Tầm Thiên Hoan nói:“Nếu không, từ nay về sau mình lại càng cố gắng hầu hạ cậu, cậu chỉ cần hảo hảo nằm hưởng thụ là được.”
Tầm Thiên Hoan tranh thủ thời gian khua tay nói:“Được được được, không biết cậu lại ra cái chủ ý quỷ quái gì.”
Âu Dương Tịch ủy khuất nói:“Nào có, mình đây làm tất cả chỉ vì tốt cho cậu thôi.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt da thịt của cô, nhẹ nhàng nói:“Con gái, tính tình phải thật dịu dàng .”
Tầm Thiên Hoan cong môi nói:“Nhưng mình cũng không muốn miệt mài quá độ.”
Âu Dương Tịch biểu lộ có phần gian tà :“Làm sao có thể ? Mới mấy lần mà thôi.”
Tầm Thiên Hoan duỗi ra ba cái ngón tay nói:“Quy tắc của mình là, một buổi tối nhiều nhất chỉ có thể làm ba lượt.”
Cả khuôn mặt Âu Dương Tịch xụ xuống biểu lộ suy sụp :“Không cần phải như vậy đi?”
Tầm Thiên Hoan chăm chú nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch nói:“Ba lượt vậy là đủ rồi, với lại làm nhiều hơn thế, cũng không mang đến khoái cảm gì, cậu không cảm thấy sao?”
Âu Dương Tịch lắc đầu:“Mình chỉ biết khi muốn cậu một lâng rồi thì vẫn cứ muốn tiếp nữa.”
Tầm Thiên Hoan ánh mắt rủ xuống hiện lên vẻ mặt ‘Cô thật sự bị hắn ăn thảm’!
Âu Dương Tịch làm như vô tình vỗ về chơi đùa da thịt của cô, làm như muốn khơi mào dục vọng nơi cô lần nữa...... Tầm Thiên Hoan tranh thủ thời gian vươn ra tay chặn tay của hắn, mắt liếc nói:“Không phải mình vừa mới nói với cậu hay sao, nếu cậu còn muốn, vậy chúng ta từ nay về sau tuyệt giao!”
Âu Dương Tịch thu tay lại, trên mặt thật là bất đắc dĩ, hít thật sâu thở dài:“Được, mình tuân mệnh.”
Tầm Thiên Hoan giương lên đôi môi đắc ý, nhìn trần nhà, không ngừng suy nghĩ.
Đột nhiên, Tầm Thiên Hoan lật thân hình một cái, để sát vào Âu Dương Tịch, chăm chú nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, nhìn thấy hắn sững sốt hồi lâu mới nói:“Tịch, mình muốn hỏi cậu một sự kiện......”
Nhìn thấy Tầm Thiên Hoan biểu lộ vẻ mặt cường điệu, biểu lộ của Âu Dương Tịch cũng chăm chú hẳn lên:“Cái gì?”
Lại do dự nửa ngày, Tầm Thiên Hoan rốt cục nuốt nuốt nói:“ Lưng trần của ta rất đẹp sao?”
Chữ đẹp cùng chính mình là luôn luôn không dính nổi lấy nhau, nhưng bây giờ hỏi, thật đúng là có chút không quen.
Âu Dương Tịch nhướng mày, ánh nhìn sâu lắng, thân thể khiêu gợi bỗng nhiên từ trên giường nhảy lên, sau đó ở bên cạnh Tầm Thiên Hoan ngồi xuống, trịnh trọng nhìn xem cô, không đáp lại hỏi :“Thiên Hoan, hôm nay có phải là Bắc Khả Uy xé rách quần áo cậu rồi nói cái gì sao?”
Bị hắn hỏi như vậy, Tầm Thiên Hoan lúc đầu cả kinh, rồi sau đó lại toàn thân không được tự nhiên nói:“Không có a, cậu không nên suy nghĩ bậy bạ!”
Âu Dương Tịch rõ ràng không tin, nói:“Là hắn nói lưng trần của cậu rất đẹp phải không?”
Tầm Thiên Hoan gần đây sẽ không nói dối, những chuyện như vậy càng nói dối không được, chỉ nói những vấn đề loanh quanh:“Ai nha, cậu không nên hỏi nhiều như vậy được không?”
Âu Dương Tịch đối với bộ mặt xấu hổ của cô, vẫn là không thuận theo cũng không buông tha, thanh âm cũng tăng lớn, nói:“Hắn rốt cuộc đã làm cái gì với cậu?!”
Tầm Thiên Hoan lại càng hoảng sợ, vội vã nói:“Không có gì a, hắn chỉ nói là lưng trần của mình rất đẹp a!”
Âu Dương Tịch nghe vậy lại giật mình, không nói một lời, chỉ là âm thầm cắn răng, qua hồi lâu, mới thầm mắng một tiếng:“Chết tiệt!”
Tầm Thiên Hoan thật không ngờ hắn sẽ vì như thế mà tức giận, chỉ nói:“Tịch, cậu yên tâm, ta sẽ không đi để ý những điều kia.”
“Nhưng mình......” Thanh âm Âu Dương Tịch vốn kích động, bỗng chốc lại thấp xuống:“Mình để ý a, mình để ý cậu bị hạ nhục, mình không muốn cậu bị người khác khi dễ.”
Tầm Thiên Hoan cảm động cười cười nói:“Cám ơn cậu, Tịch. Bất quá, mình đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Bắc Khả Uy như vậy ! Mình muốn hôm nay sẽ đến lượt mình hạ nhục hắn, đến lúc đó sẽ trả lại toàn bộ cho hắn!”
Âu Dương Tịch liên tục gật đầu đồng ý:“Đúng, đúng, tuyệt không thể buông tha cho hắn! Thiên Hoan, có mình ở đây, cậu cũng không cần sợ hắn! Dám kéo áo quần của cậu, từ nay về sau lấy áo quần của hắn, làm cho hắn trần như nhộng khi đi trên đường!”
Tầm Thiên Hoan đột nhiên rất khiếp sợ nhìn xem Âu Dương Tịch, cô khiếp sợ không phải là đề nghị của Âu Dương Tịch, mà là......
“Đúng rồi, Tịch, làm sao cậu biết người kéo áo quần của mình là Bắc Khả Uy?”
Chương thứ mười hai [ hạ ]
Tầm Thiên Hoan đột nhiên rất khiếp sợ nhìn Âu Dương Tịch, cô khiếp sợ không phải đề nghị của Âu Dương Tịch, mà là......
“Đúng rồi, Tịch, làm sao cậu biết Bắc Khả Uy kéo quần áo của mình?”
Âu Dương Tịch chấn động,biểu lộ giật mình rõ ràng, biểu lộ vừa chuyển bỗng dưng nói:“Hôm nay mình gọi điện thoại đến văn phòng của cậu, các cấp trên của cậu nói cho mình biết, cậu bị Bắc Khả Uy mang đi, cho nên......”
Tầm Thiên Hoan nghe vậy hiểu rõ gật đầu:“Thì ra là như vậy a.”
Âu Dương Tịch vui vẻ cười.
Chính là, Tầm Thiên Hoan rất nhanh lấy lại vẻ mặt tức giận, nói:“Nói đến lão trưởng phòng kia, lão xử nữ ấy, thật sự là đáng giận, tức chết mình!”
Tầm Thiên Hoan còn nắm chặt nắm tay, nếu lần này lão xử nữ kia tại ngay trước mắt, chắc chắn bị quả đấm của cô cho bao phủ, hận đến là nghiến răng nghiến lợi nha!
Âu Dương Tịch cong cái môi cười mĩm, sủng nịch nhìn xem cô, nói khẽ:“Cô ta chọc giận cậu ?”
Tầm Thiên Hoan thở phì phì nói:“Đâu chỉ chọc mình, cậu biết cô ta nói mình cái gì không?”
Âu Dương Tịch rất có hứng thú hỏi:“Cái gì?”
“Cô ta nói mình --” Nói đến đây Tầm Thiên Hoan mới ý thức chuyện này có bao nhiêu thức thố, bĩu bĩu môi, thấp giọng ỉu xìu nói:“Ảnh hưởng hình tượng của công ty......”
Âu Dương Tịch sững sờ nhìn cô một cái, sau đó, rất không nể tình cười to.
“Ha ha......”
Mắt thấy trên mặt Tầm Thiên Hoan ba đạo hắc tuyến rủ xuống, tà tà liếc qua hắn nói:“Đáng giận,cậu lại cũng giễu cợt mình! Mình không để ý tới cậu nữa!”
Âu Dương Tịch lúc này mới thu nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn xem cô nói:“Cô ta thật sự nói cậu như vậy sao?”
Tầm Thiên Hoan uể oải gật đầu, sau đó tranh thủ thời gian lại nói:“Ghê tởm nhất còn đang ở phía sau, buổi trưa,mình không cẩn thận đem đồ ăn đụng vào trên người Bắc Khả Uy, lão xử nữ kia rõ ràng sẽ đem mình giao cho Bắc Khả Uy, nói tùy ý Bắc Khả Uy xử trí, thật sự là tức chết mình, cô ta để quyền lợi của mình ở nơi đâu cơ chứ? Cuối cùng còn nói nếu như mình không theo liền lập tức xem như cô ta lấy quyền lực của Bắc Khả Uy xa thải mình! Tức chết mình tức chết mình rồi !!”
Tầm Thiên Hoan nắm tay thẳng đập trên giường chiếu, cô bây giờ cần là cầm lấy người của lão xử nữ kia để mà trút giận.
Âu Dương Tịch nghe hiểu đại khái, vì vậy vươn tay, đem Tầm Thiên Hoan đang thở phì phì kia ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:“Được rồi, không nên tức giận, vì cái loại người này chọc tức thân thể của mình sẽ không tốt đâu.”
Tầm Thiên Hoan bĩu bĩu môi nói:“Đối với cậu chính là không khách khí thế mà nhịn được sao.”
Âu Dương Tịch cười cười, sủng nịch nhìn cô nói:“ Muốn như thế nào mới có thể xả được cục tức này ?”
Tầm Thiên Hoan trong đầu linh quang lóe lên, ánh mắt rực sáng, nắm tay lần nữa nắm chặt:“Đánh cô ta chết rồi đem cô ta làm thành bánh nhân thịt!”
Âu Dương Tịch nhắc nhở cô nói:“Cố ý đả thương người tội là phải ngồi tù a.”
“Vậy nguyền rủa cô ta từ nay về sau không gả ra được, hoặc là gả đi ra ngoài cũng không sinh được con! Hừ hừ!”
“Cái này phải xem ông trời an bài như thế nào.”
“Ra cửa liền bị xe tông.”
“......”
“Đi đường vấp phải trắc trở.”
“......”
Tầm Thiên Hoan rốt cục biểu lộ trạng thái suy sụp, vẻ mặt khóc than ngồi trở lại trên giường:“Ô ``````` cảm giác của mình thật ngây thơ `` không có biện pháp, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu nha, vị trí cô ta cao hơn so với mình, cô ta có thể giẫm mình, mình còn không phải chỉ có nhẫn nhịn, hơn nữa, mình tuyệt đối không thể mất đi phần công việc này.”
Âu Dương Tịch cũng nằm xuống theo, nghiêng người nói với cô:“Yên tâm, cậu sẽ không bị mất đi phần công tác này, trừ phi công ty này đóng cửa.”
Tầm Thiên Hoan cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Tịch nói:“Ha ha ``` chỉ có Tịch là biết an ủi người nhất ~”
Âu Dương Tịch vuốt lên da thịt của Tầm Thiên Hoan nói:“Mình nói thật đó,mình còn có một công ty lớn, nói đến đóng cửa cũng không phải nói ngược lại sao, Thiên Hoan, cậu cứ yên tâm ~ chỉ cần cậu nguyện ý, trong này vĩnh viễn đều có vị trí cho câuk.”
Tầm Thiên Hoan cười:“Cậu nói như vậy, giống như công ty đó chính là cậu mở a.”
Âu Dương Tịch chỉ là cười cười, không trả lời bất cứ câu hỏi nào?
Tầm Thiên Hoan cười vui đột nhiên cau mày nói:“Nói đến thực lực công ty của chúng ta rõ ràng cùng với thực lực của tập đoàn Bắc thị thì tương xứng, chính là, vì cái gì công ty của chúng ta lại tiếp đãi Bắc Khả Uy lại nồng hậu đến vậy, tựa như tiếp đãi hoàng đế vậy, thật sự là không hiểu nổi, mà nói, cho dù hợp tác với Bắc thị không ổn, công ty của chúng ta không phải có nhiều hạng mục kinh doanh vô cùng tốt sao!”
Âu Dương Tịch nhịn không được cười cười, nói:“Thiên Hoan, rất nhiều trường hợp không phải đơn giản như cậu nghĩ đâu, có lẽ, công ty Hoa Thiên của các cậu cùng công ty Bắc thị hợp tác là có nguyên nhân khác.”
Tầm Thiên Hoan mở to hai mắt hiếu kỳ hỏi:“Nguyên nhân gì?”
Âu Dương Tịch cười cười đầy thâm ý, chậm rãi nói:“Nói thí dụ như muốn chiếm đoạt công ty Bắc thị.”
Tầm Thiên Hoan mấp máy miệng, nói:“Không hiểu.”
Âu Dương Tịch cười càng nhiều hơn với vài phần yêu thương, nói:“Được rồi,cậu là người giữ viên chức nhỏ,nên không cần giữ những thứ quan trọng,nên những thứ khác, cậu cũng không cần trông nom. Còn có chính là, cậu ngàn vạn không cần phải đem hy vọng toàn bộ tương lai của mình ký thác vào Bắc gia.”