Một năm sau.
Tầm Thiên Hoan trước tòa nhà tập đoàn Bắc thị, ngẩng đầu nhìn lên tòa cao ốc to lớn, hít một cái thật dài thật sâu, kiều môi câu dẫn ra một nét mặt tươi cười sáng lạn!
Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động của Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên vang lên.
Tầm Thiên Hoan lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn xem thì ra là dãy số quen thuộc, mỉm cười tiếp điện thoại: “Uy, em đến cửa ra vào của công ty, làm sao còn phải kiểm soát vậy chứ?”
Bắc Diệc Uy giật mình: “Em thật sự tới công ty?”
Tầm Thiên Hoan giương mắt nhìn trời: “Em tới công ty đi làm, việc này chẳng lẽ còn giả bộ a? Anh cứ tùy tiện sắp xếp một công việc gì đó cho em! Đúng rồi, không thể làm thư ký của anh, việc này quá không có ý nghĩa!”
“Được, được, được, nghe lời em, trước tiên em tới phòng tiêu thụ báo tên, trong lúc đó anh sẽ gọi cho phòng quản lí.”
Tầm Thiên Hoan câu môi nói: “Cám ơn!”
Cất điện thoại đi, làm việc gì đối với cô cũng không có vấn đề, chỉ cần không cho cô có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ miên man thì tốt rồi......
Trên mặt của cô là nét mặt tươi cười, trong nội tâm lại tràn đầy phiền muộn......
Một năm qua, Tịch - suốt một năm không có tin tức, trong một năm này, cô từng có qua nhiều loại kì vọng: Cô từng đi tìm hắn, cô nghĩ hết các loại biện pháp nhưng không cách nào biết rõ hành tung của hắn, giống như Âu Dương Tịch đã bốc hơi khỏi thế giới vậy......
Có bao nhiêu đêm cô ảm đạm rơi lệ, có bao nhiêu đêm cô không thể ngủ...... Trong đầu quanh quẩn đều là hình ảnh người kia, cười của hắn, ôn nhu của hắn, vẻ đẹp của hắn...... Hết thảy hết thảy...... Từ lúc bắt đầu là chờ mong, chờ đợi, rồi mê mang, và tuyệt vọng...... cả một quá trình dài dằng dặc, những ngày tháng đáng sợ......
Chính là giống như có kỳ tích. Bây giờ cô thật sự có thể xác định: cho dù không có Tịch bên cạnh, cô vẫn có thể sống tiếp, có Bắc Diệc Uy làm bạn, có Tân Đồng bảo vệ, cô vẫn có thể sống tốt. Chỉ có điều, ở đâu đó trong tận đáy lòng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó...... Nhưng cuộc sống của cô không thể bởi vì thiếu khuyết một chút đó mà dừng lại......
Cô từ trong tuyệt vọng lại tiếp tục tiến lên, lại là một Tầm Thiên Hoan!
Nửa năm trước, cô chuyển ra khỏi Bắc gia, một mình thuê phòng ở bên ngoài sống cũng rất thoải mái. Tầm Tân Đồng không có xuất ngoại, mà kiếm việc làm trong thành phố này, nghe nói làm cũng không tệ lắm, tất nhiên là Tầm Thiên Hoan rất mừng cho hắn.
Chỉ là quan hệ giữa cô và hắn, từ đầu đến cuối không có cách nào công khai được. Về phần Bắc Diệc Uy, cứ ba ngày hai lần, có nhà biệt thự to lớn vậy lại không ngừng chạy đến chỗ cô, mỗi lần đều có thể tìm được cô lý do khiến cô không cách nào lấy cớ từ chối......
Tầm Thiên Hoan theo thói quen vén vén mấy sợi tóc trên trán, nhìn tòa nhà trước mắt, chuẩn bị sẵn sàng tiến về phía trước. Đảo mắt một vòng, Tầm Thiên Hoan dường như thấy một thân ảnh đã từng quen, điều này khiến cho Tầm Thiên Hoan chú ý, Tầm Thiên Hoan nghiêng mặt qua xem xét, vi quái lạ, người phụ nữ này -- lại là Hứa Đan Ny!
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc bật thốt lên: “Là cô?”
Hứa Đan Ny xinh đẹp phong tình, dáng người cao gầy xinh đẹp, ánh mắt nhìn Tầm Thiên Hoan có chút khinh miệt, nói: “Đã lâu không gặp.”
Tầm Thiên Hoan lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc lúc đầu, mặt không biểu tình, lạnh lùng nói: “Thật sự là đã lâu không gặp.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Đan Ny liếc xéo Tầm Thiên Hoan: “Cô cũng đi làm ở đây?”
“Không phải cô cũng vậy chứ?”
“Tôi được nhận vào hai ngày trước, cô thì sao? Cô cũng được thông qua phỏng vấn?” thanh âm Hứa Đan Ny nhu mà quái dị: “Chắc không phải là do cô là chị dâu của tổng tài chứ, quan hệ này......”
Tầm Thiên Hoan kinh ngạc, có chút không được tự nhiên, cố gắng giữ vững bình tĩnh nói: “Cái này mắc mớ gì tới cô sao? Hay là cô tự trông nom chính cô cho tốt đi!”
Mặt Hứa Đan Ny không thay đổi, cười mỉm nói: “Bất quá, ngẫm lại chắc là do mối quan hệ này cũng không sai, chứ chỉ bằng sức của cô thì làm sao có thể vào đây làm được?”
Tầm Thiên Hoan: “Đúng vậy, kết quả tôi vẫn vào được.”
Tầm Thiên Hoan hừ một tiếng, cô ta bất quá cũng chỉ là một tình nhân!
Hai người phụ nữ với hai phong thái khác nhau cùng bước vào tòa nhà, Tầm Thiên Hoan coi như không nhìn thấy Hứa Đan Ny, cứ đi tới, cô đã từng làm việc tại công ty nên tất nhiên là biết rõ bộ phận tiêu thụ, cô xác định mục mục tiêu hướng đến bộ phận tiêu thụ......
Tầm Thiên Hoan đi mau, đi thong thả......
Rốt cục, cô nhịn không được nhìn Hứa Đan Ny bên cạnh, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc, quái, cô ta đi theo cô làm gì chứ?
Đến khi hai người đồng thời đến bộ phận tiêu thụ --
Hai người phụ nữ đồng thời dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn chăm chú đối phương, cùng nói: “Cô cũng ở bộ phận này!”
“Cô cũng làm ở phòng này?!”
..........................................................
Sau đó, hai người cùng đi tới phòng quản lí, trên mặt Hứa Đan Ny cười như hoa, Tầm Thiên Hoan âm thầm nắm chặt tay, quay đầu đi, tận lực không để cho mình nhìn khuôn mặt cô ta nếu không cô sẽ nhịn không được mà hung hăng đánh một quyền lên khuôn mặt đắc ý kia!
Hứa Đan Ny nói một cách thâm trầm: “Tổng tài này cũng thật là, làm sao lại an bài cho cô chức vị này? Nhưng cũng coi như là thú vị, dù là chức vị cao tới đâu mà lại không có năng lực, để xem cô có thể ngồi bao lâu?”
Tầm Thiên Hoan âm thầm cắn răng, nhìn thoáng qua Hứa Đan Ny: “Cô câm miệng cho tôi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Đan Ny híp lại, trong thanh âm không có bất kì một tia tức giận nào: “Tầm Thiên Hoan, lần này tôi sẽ không so đo với cô, nhưng từ nay về sau cũng đừng quên, tôi là cấp trên của cô, lễ phép tối thiểu nhất cô không thể không hiểu?”
Cái gì ….. cái gì?!
Hứa Đan Ny lại là chức vụ trợ lý?!
Mà cô, chỉ là một nhân viên nho nhỏ của bộ phận tiêu thụ mà thôi?!
Nói cách khác, từ nay về sau có công tác, cô còn phải xem sắc mặt Hứa Đan Ny?!