Mưa phùn ngày càng thêm dày, chỉ chốc lát con đường nhựa đã ướt đẫm, gió càng lúc càng thổi mạnh.
Quần áo Tầm Thiên Hoan đã ướt gần hết, dưới ánh đèn đường, cô lầm lũi tiến về phía trước...... Đột nhiên cô cảm thấy trong nội tâm vô cùng tịch mịch, nhìn bóng của mình in trên nền đất, cảm giác cô độc bao trùm nội tâm của cô......
Bỗng nhiên một chiếc xe Lincoln chạy tới, ánh đèn xe chiếu vào mắt cô, khiến cho cô phải dừng bước lại, đưa tay lên che mắt chờ cho chiếc xe chạy qua.
Nhưng không ngờ, chiếc xe dừng lại bên cạnh của cô, Tầm Thiên Hoan chậm rãi thả tay xuống, mở to mắt nhìn và nhận ra chiếc xe thật quen thuộc. Bắc Diệc Uy xuống xe, không chút do dự cởi áo khoác của mình xuống, khoác lên thân thể mềm mại của cô, còn hắn chỉ mặc một bộ đồ bó sát, làm tôn thêm dáng người khêu gợi. Hơi thở nam tính mạnh mẽ quyết đoán của hắn khiến cho Tầm Thiên Hoan cảm thấy an tâm, tóc của cô vừa rối vừa ướt, những sợi tóc còn nhỏ xuống từng giọt từng giọt nước, cô nheo nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Lông mày nhọn của hắn nhíu một cái: “Trời mưa như thế mà sao em không che dù?”
Cô cười nhạt một tiếng: “Không mang dù thì lấy cái gì mà che chứ?”
Hắn sững sờ, có chút không vui, chỉ nói: “Thôi, lên xe đi.”
Sau khi an bài cho Tầm Thiên Hoan ngồi đàng hoàng vào trong xe, Bắc Diệc Uy mới nhanh ngồi vào ghế lái, đưa cho cô một cái khăn tay: “Lau người trước đi.”
Tầm Thiên Hoan tiếp nhận khăn tay, vừa lau nước đọng trên mặt vừa hỏi: “Làm sao biết tôi ở đây?.”
Hắn khởi động xe, nói: “Đoán.”
Tầm Thiên Hoan cười: “Anh cũng giỏi đoán thật, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết làm sao mình có thể đi đến được đây.”
Hắn giật giật khóe môi, ánh mắt thật sâu, trên mặt vẻ trầm tĩnh, không nói gì cả.
Đó là bởi vì, trong nội tâm cô lúc này chỉ có hình bóng người kia nên hắn mới có thể đoán......
Trong đêm mưa, dưới đèn đường, chiếc xe Lincoln dần dần biến mất vào bóng tối......
..........................................................................................
Trên người Âu Dương Tịch chỉ khoác một cái áo khoác mỏng, điên cuồng chạy về phía trước, mặc cho mưa đập vào người......
Hắn chạy, hắn dùng sức liều mạng chạy, chạy đến chật vật...... Cuối cùng, mắt lại thấy chiếc xe kia dần dần biến mất ngay trước tầm mắt của hắn, đến khi chiếc xe hoàn toàn mất dạng hắn mới dừng bước, từng ngụm từng ngụm thở hào hển, toàn thân đã ướt đẫm, luôn miệng kêu :“Thiên Hoan...... Thiên Hoan......”
Ông trời, cuối cùng vẫn chỉ cho hắn 1 giấc mộng. Khi tỉnh mộng lại khiến hắn càng thêm đau đớn.
Không biết từ khi nào áo khoác ngoài đã rơi xuống mặt đất, bị mưa thấm ướt đẫm......
Thân thể đau nhức của hắn cũng bắt đầu run rẩy run rẩy, xoay người lại, còn chưa kịp đi bước nào thì thân thể đã không còn đứng vững, một chân hơi khuỵu xuống, tay run rẩy ôm lấy ngực, khuôn mặt tuấn mỹ vì đau đớn mà bắt đầu vặn vẹo......
Thân thể của hắn dần dần ngã xuống, hắn nằm trên mặt đất, ngực từng cơn đau thắt như bị vặn xoắn lại......
Mặt của hắn dính sát vào mặt đường nhựa lạnh băng, thân thể cuộn rút, run rẩy......
“Thiên Hoan...... Thiên Hoan......”
Tiếng mưa rơi lấn át âm thanh lẩm bẩm của hắn......
.....................................................................................................................
Tầm Thiên Hoan đột nhiên lớn tiếng nói: “Dừng xe!!”
Sắc mặt cô tái nhợt, tay bụm lấy ngực, ngực cô đau quá đau quá, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Chỉ nghe “Két -------” một tiếng, chiếc xe dừng ngay!
Bắc Diệc Uy quay đầu, khó hiểu nhìn cô: “Có chuyện gì sao?”
Như là gặp ma, bỗng nhiên tay chân Tầm Thiên Hoan trở nên bối rối, run rẩy mở cửa xe, liều lĩnh nhảy xuống.
Bắc Diệc Uy kinh ngạc nhìn Tầm Thiên Hoan, rồi không kịp nghĩ ngợi mà chỉ nhanh chóng xuống xe, đuổi theo cô.
Mặc kệ trời mưa, Tầm Thiên Hoan như phát điên chạy ngược trở lại con đường cũ, nước mắt cứ tuôn rơi.
Bắc Diệc Uy thập phần sốt ruột, may mà chỉ một đoạn ngắn đã đuổi kịp cô, hắn từ phía sau lưng ôm lấy cô: “Hoan, em làm cái gì vậy?!”
Cô khóc, cô giãy dụa, tâm cô đau nhức......
Nhưng cô không biết rốt cuộc mình muốn làm gì.
“Em bình tĩnh một chút!” Bắc Diệc Uy chăm chú ôm lấy cô, nói: “Rốt cuộc em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì, em có thể nói với anh, anh sẽ giúp cho em.”
Tầm Thiên Hoan dần dần không còn giãy dụa, nhưng nước mắt vẫn theo mưa chảy tràn trên gương mặt, cô nhắm mắt lại: “Không biết, tôi không biết...... Nhưng tôi rất sợ hãi...... Thật sự thật sự rất sợ hãi......”
Như là có cái gì không thể thiếu trong cuộc đời đang rời bỏ cô...... Cô sợ hãi, cô mờ mịt, cô bất lực......
Bắc Diệc Uy từ phía sau ôm cô, mặt của hắn dán tại cổ của cô, nói: “Đừng sợ, không phải sợ, không có chuyện gì, chuyện gì cũng đều không có......”