Độc Sủng Chị Dâu

Chương 104




Vừa mới chạy ra ngoài văn phòng, Tầm Thiên Hoan đã thu hút tất cả chú ý của đồng nghiệp, Tầm Thiên Hoan không muốn bản thân mất mặt như vậy, nhưng là lệ vẫn không nhịn được, cô đột nhiên thật hận mình, tại sao yếu đuối như vậy? Vì cái gì mỗi khi gặp Âu

Dương Tịch, cô lại không cách nào hạ quyết tâm? Trong nội tâm rất khó khăn quyết định, nhưng sau khi nghe hắn nói thân thế của hắn, lòng của cô lại khó chịu như bị dày vò......

Rõ ràng mấy ngày trước cô mới thề, cô cùng hắn vĩnh viễn không còn bất kì quan hệ gì nữa, cô muốn hận hắn, một mực hận hắn!

Bây giờ nói cô phải tiếp tục hận hắn như thế nào?

Hắn làm hết thảy, đều là hắn nên làm, hắn có cái gì sai?

Cô muốn trách hắn, muốn hận hắn, đột nhiên lúc này không tìm thấy bất kì lý do nào để làm như vậy!

Cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng, hắn lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào? Một người cha như vậy, một cuộc đời được sắp đặt...... Cô cùng hắn quen biết đã nhiều năm, mà trong vài năm đó chính là thời điểm Âu Dương Tịch gặp nguy hiểm nhất, mỗi ngày đều có nguy hiểm tánh mạng, trong lúc đó cô căn bản không hề phát giác, thậm chí đôi khi còn phi thường bốc đồng yêu cầu hắn làm chuyện này chuyện nọ, nhưng hắn đều nhất nhất đáp ứng cô, thuận theo cô, che chở cô......

Ông trời, có thể cho cô một lý do để hận hắn?

Cho cô một lý do bất kì......

Tầm Thiên Hoan chạy vào toilet, trốn đi, chính mình khóc một phen, không biết khóc bao lâu cho đến khi con mắt tựa hồ cũng đã làm mới, cô mới chậm rãi đứng lên, nhìn chính mình trong gương kia chật vật như thế nào, cô cảm thấy mình thật sự hảo nhược hảo yếu......

Cô hắt nước lên gương mặt của mình, rửa lại rửa, sau đó lau qua loa, nhưng là trong kính cô vẫn thấy ánh mắt mình đỏ hoe, đem tóc của mình buông xõa xuống cô hy vọng có thể che khuất sự chú ý của người khác, đi ra khỏi toilet, lại phát hiện Âu Dương Tịch đứng ở bên ngoài đợi cô.

Tầm Thiên Hoan ngẩn người, tiến cũng không dám lui cũng không xong, có chút cúi thấp đầu......

Âu Dương Tịch chậm rãi đi đến trước mặt của cô, tay nhẹ nhàng mà nâng cằm của cô, chú thị đôi mắt sưng đỏ của cô, đôi đồng tử sâu thẳm lộ ra ưu thương, hắn nói: “Vì cái gì cuối cùng anh vẫn làm cho em phải khóc? Anh rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến em giống như trước đây...... Anh không muốn em vì anh mà khóc, không muốn em vì anh mà tổn thương...... Anh chỉ muốn em gặp nhiều may mắn hạnh phúc...... Sau đó, đừng rời khỏi anh.”

Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, chăm chú............ánh mắt không rời, trong khoảnh khắc cảm thấy chua xót......

Tay cô run run chậm rãi nâng lên, nhìn hắn ưu thương lông mày nhíu lại, cô muốn giúp hắn vuốt......

Thanh âm của Bắc Diệc Uy vang lên: “Thiên Hoan.”

Tầm Thiên Hoan nghe tiếng nhìn lại, tay cứng đờ, sau đó lại bất tri bất giác buông thõng xuống, nhìn thấy Bắc Diệc Uy, cô tránh khỏi Âu Dương Tịch, đi đến trước mặt Bắc Diệc Uy.

Bắc Diệc Uy nói: “Em làm sao vậy? Khóc sao?”

Tầm Thiên Hoan bỗng nhiên nhẹ lay động đầu, nói: “Tôi không sao.”

Bắc Diệc Uy có chút nhíu nhíu mày, không hề truy vấn, chỉ nói: “Nếu như mỏi mệt, hôm nay trước hết xin nghỉ, trở về đi.”

Tầm Thiên Hoan lắc đầu: “Không cần.”

Bắc Diệc Uy nhìn Tầm Thiên Hoan, không biết nên nói cái gì, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch phía trước, trong đôi mắt một đạo ám quang thoáng hiện, khẽ nắm chặt ngón tay......

Hắn nhẫn...... Nói hắn nhịn xuống như thế nào được nữa?!

Chính hắn có thể chịu được hết thảy, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, nói hắn như thế nào nhịn được?

Đúng, hắn nên đi......

Chỉ có...... ông Ngoại mới có thể giúp được hắn!

“Bộ dạng em như vậy, còn có thể làm được việc gì nữa sao?”

Tầm Thiên Hoan hướng Bắc Diệc Uy miễn cưỡng cười: “Diệc Uy, anh cũng đừng để ý đến, anh còn nhiều việc phải làm a.”

“Hiện tại cũng đến giờ ăn cơm trưa, chúng ta cùng đi ăn trưa a.”

Tầm Thiên Hoan sững sờ, mới qua một buổi sáng......

Vốn cho là, đã làm việc trong công ty hai năm, một tháng này cũng sẽ trôi qua rất nhanh, chính là hiện tại, cô mới biết được, thì ra nửa ngày thời gian lại dài dằng dặc, chỉ có nửa ngày cũng có thể phát sinh rất nhiều rất nhiều chuyện tình......

Tầm Thiên Hoan nhẹ gật đầu, nói: “Ân, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Bỗng nhiên, Tầm Thiên Hoan dường như nghĩ đến cái gì, cô nói: “Tôi thiếu chút nữa quên, trong công ty chẳng phải chúng ta giả bộ không quen biết, cùng nhau ăn cơm như vậy sẽ lộ ra sao?”

Bắc Diệc Uy không để ý: “Lộ thì thế nào?”

Tầm Thiên Hoan nói: “Anh cũng không thể như vậy, lúc trước đã nói sẽ không tiết lộ mà.”

Bắc Diệc Uy có chút thẹn thùng: “Thiên Hoan......”

Lúc này Âu Dương Tịch mới có chút phản ứng: “Tôi đã đặt sẵn hai phần cơm, lát nữa sẽ có người đưa đến văn phòng. Bắc Diệc Uy hay là anh đi ăn một mình đi.”

Ánh mắt Bắc Diệc Uy đột nhiên u ám, vẻ mặt không thay đổi: “Được.”

Trước khi đi, Bắc Diệc Uy nói với Tầm Thiên Hoan một câu: “Hảo hảo chăm sóc chính mình.”

Sau đó, xoay người rời đi, bóng lưng của hắn, thoạt nhìn, có chút cô đơn......

Tầm Thiên Hoan quyết định, hôm nay sẽ một mực bảo trì trầm mặc.

Cô sợ chính mình...... sẽ nói ra những lời không tự chủ được.

Cơm đưa tới, Âu Dương Tịch thay Tầm Thiên Hoan mở cà mèn ra: “Đây là món em thích.”

Tầm Thiên Hoan không nói gì, gật gật đầu.

Tầm Thiên Hoan lẳng lặng ăn cơm.

Âu Dương Tịch vừa ăn cơm, vừa chú thị cô, cơm ăn vào càng ngày càng không có hương vị, chỉ ngơ ngác nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt nồng đậm của hắn, Tầm Thiên Hoan vẫn trầm mặc không nói, chỉ là lực nắm đôi đũa ngày càng gia tăng......

Đừng như vậy nhìn, cô van hắn......

Nhưng là ánh mắt như vậy, cả buổi chiều đều chưa từng rời khỏi cô......

Âu Dương Tịch, căn bản không có tâm trí làm việc.

Tầm Thiên Hoan không phải không cảm nhận được tấm lòng của hắn, mà là không muốn cảm nhận, cô không muốn để ý đến hắn thì hắn cứ liên tục ở trước mắt cô, cô muốn hận lại phát hiện càng đau khổ hơn.

Âu Dương Tịch, có phải là Âu Dương Tịch trước kia, cô đã không cách nào phân rõ.

Hiện tại cô cần một chứng cứ xác định.