Độc Sủng Chị Dâu

Chương 102




Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn hắn, nhìn hắn giơ cao chiếc ly thủy tinh lên rồi khẽ buông tay cho chiếc ly rơi thẳng xuống đất, một âm thanh bén nhọn vang lên trong không gian yên tĩnh, chiếc ly vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ...... Trái tim Tầm Thiên Hoan đập như trống trận, lại có khoảnh khắc như chết lặng. Ánh mắt của cô vẫn theo sát từng hành động của Âu Dương Tịch, nhìn hắn cúi người xuống nhặt lên một mảnh thủy tinh nhỏ trên sàn nhà, miếng thủy tinh trong suốt với góc cạnh sắc nhọn chỉ cần chạm qua da thịt sẽ chảy máu!

Một tay hắn cầm thủy tinh, một tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đem thủy tinh nhẹ nhàng mà đặt vào trong tay của cô, khiến cho cô nắm chặt, sau đó bàn tay hắn kéo tay cô cầm miếng thủy tinh chậm rãi tới gần chỗ yết hầu mình, thấp giọng nói: “Hiện tại em chỉ cần dùng lực nhẹ, có thể lập tức giết anh......” Như vậy, cũng có thể giải thoát.

Tầm Thiên Hoan tay bắt đầu phát run, thấy lạnh cả người, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tràn đến toàn thân, cô sợ hãi, phi thường phi thường sợ hãi, chính là, mặc dù sợ hãi, tay của cô lại như cũ chăm chú cầm lấy mảnh thủy tinh…….. chăm chú cầm lấy, không để cho có bất kỳ sai lầm, trong ánh mắt của cô hiện lên những tia sợ hãi, ý chí bất định, có thể nhìn ra cô đã bị dọa đến tâm thần rối loạn cỡ nào. Sợ hãi nửa ngày, cô mới tìm trở lại thanh âm của mình nói: “Âu Dương Tịch...... Kẻ điên, anh là kẻ điên sao? Anh đang làm gì đây?” Thanh âm của cô run rẩy lợi hại.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ Âu Dương Tịch, nhàn nhạt biểu tình, mỹ quá kinh tâm chỉ nghe hắn nói: “Anh không cách nào lựa chọn vận mệnh của mình, hôm nay gây ra hậu quả cho em, anh không lời nào để nói, nhưng nếu như anh có thể chết ở trong tay của em, anh cũng rất thỏa mãn.”

Tay Tầm Thiên Hoan run rẩy càng lợi hại, nhìn Âu Dương Tịch trước mắt này, hắn tựa như một thiên sứ có gương mặt ác ma, cô muốn trốn thoát, bỏ đi rất xa, không nhìn thấy hắn, cùng là...... Cô cũng không muốn thủy tinh trong tay cô đụng vào da thịt của hắn...... Thật là đáng sợ!

Âu Dương Tịch đột nhiên cười, nói: “Nếu như có thể, anh thật sự hy vọng có thể lấy trái tim của mình ra để chứng minh cho em biết anh có hay thật sự yêu em hay không.”

Toàn thân Tầm Thiên Hoan đều phát run, cô nói: “Thả tôi ra, thả tôi ra, kẻ điên, hiện tại anh chính là người điên!”

Hắn hỏi cô: “Thiên Hoan...... Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới tin tưởng anh?”

Tầm Thiên Hoan run rẩy, cánh tay cô bị hắn giữ chặt, cô muốn giãy khỏi hắn, nhưng không dám dùng sức, miếng thủy tinh hắn đang cầm sắc vô cùng, nếu như không cẩn thận sẽ gặp chuyện không may...... Cố lấy lại lí trí, Tầm Thiên Hoan khiến cho mình bình tĩnh, cô cứng ngắc nói: “Anh thả tôi ra trước đã rồi tôi sẽ nói!”

Âu Dương Tịch nghe tiếng, nhìn nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, những ngón tay thon dài, mượt mà trước đây hắn rất thích, không chỉ có cảm giác rất thoải mái, còn có một loại...... Đặc biệt hạnh phúc...... Hắn lại nhìn thấy trên tay có chất lỏng màu đỏ...... Thì ra quá mức khẩn trương, hắn đã làm cô bị thương mà chính mình cũng không biết...... Âu Dương Tịch vô ý thức buông lỏng lực đạo trên tay, đang muốn xem xét thương thế trên tay của cô. Bất ngờ cô bỗng nhiên dùng sức rút tay mình ra khỏi tay hắn, do lực quá lớn làm cho miếng thủy tinh găm vào càng sâu! Âu Dương Tịch kinh hãi!

Tầm Thiên Hoan lại chớp ngay cơ hội đó đẩy Âu Dương Tịch ra, ném miếng thủy tinh dính máu đi, chạy về phía cửa, vội vàng mở cửa phòng làm việc ra. Lại vừa vặn đụng ngay Bắc Diệc Uy đang tiến vào phòng, thân thể Tầm Thiên Hoan mất thăng bằng, theo quán tính ngã về phía sau, Bắc Diệc Uy tay mắt lanh lẹ tiến lên một bước, ôm lấy cô. Vừa thấy trong tay cô đầy máu, khiếp sợ không thôi: “Thiên Hoan, tay của em......”

Trông thấy Bắc Diệc Uy, cô như gặp được cứu tinh, trên mặt hiện lên vẻ suy sụp, lệ cứ vậy rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Đau quá.”

Lúc này, Âu Dương Tịch cũng từ trong văn phòng đuổi tới, kinh ngạc nhìn một màn này, sau một lúc lâu, hắn hoảng hốt đi tới lo lắng vết thương trên tay cô: “Trong phòng làm việc của tôi có thuốc cầm máu và xử lý vết thương, vào trong trước đi.”

Bắc Diệc Uy nghe vậy đang chuẩn bị ôm cô trở lại văn phòng. Tầm Thiên Hoan cắn răng nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tịch, không để ý vết thương trên tay, níu chặt tay Bắc Diệc Uy “Không được...... Tôi không muốn...... Tôi không sao!” Bắc Diệc Uy nhíu mày, phản ứng của Tầm Thiên Hoan có chút quái, vết thương trên tay cô tuy không nghiêm trọng. Nhưng là không nhẹ, đã xảy ra chuyện gì? Không kịp nghĩ nhiều cũng không để ý Tầm Thiên Hoan cự tuyệt, hắn ôm cô đi vào văn phòng của Âu Dương Tịch. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, xử lý miệng vết thương quan trọng hơn. Thân thể Âu Dương Tịch có bệnh, cho nên trong văn phòng của mình luôn có sẵn thuốc.

Bắc Diệc Uy đem Tầm Thiên Hoan ôm vào văn phòng, sau đó xem xét vết thương trên tay cô, Âu Dương Tịch thì đi lấy thuốc. Bắc Diệc Uy giúp cô rửa vết thương...... Tầm Thiên Hoan thỉnh thoảng cau mày, thấp giọng la: “Đau quá......” Âu Dương Tịch trong nội tâm hổ thẹn, vì cái gì chính mình...... lại lần lượt thương tổn cô?

Sau khi Bắc Diệc Uy rửa vết thương xong, Âu Dương Tịch cầm thuốc đến chuẩn bị băng vào cho cô, Tầm Thiên Hoan lại rất nhanh rút tay của mình về, có chút hờn dỗi. Tầm Thiên Hoan hướng Bắc Diệc Uy nói: “Anh băng lại cho tôi.”

Bắc Diệc Uy nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Lúc này còn tùy hứng như vậy,” Bắc Diệc Uy tiếp nhận thuốc từ trong tay Âu Dương Tịch, Bắc Diệc Uy cẩn cẩn dực dực bôi thuốc lên vết thương cho cô, rất là chăm chú. Đáy lòng Âu Dương Tịch thật sâu tự trách, nhịn không được đứng lên, từng bước một đi đến bên cạnh những miểng thủy tinh, ngồi xổm người xuống nhặt lên từng mảnh nhỏ......

Bắc Diệc Uy tiếp tục bôi thuốc cho Tầm Thiên Hoan, Tầm Thiên Hoan đau đến nhíu mày lại cắn môi, thỉnh thoảng nói: “Đau quá...... Nhẹ thôi a!”

Bắc Diệc Uy thì nói: “Cố chịu một chút, một chút nữa là tốt rồi, con gái mà trên tay có sẹo không ai để ý đâu.”

“Có sẹo thì anh phụ trách! Ai bảo anh không bôi thuốc đàng hoàng cho tôi!”

“Hảo hảo hảo, anh phụ trách, đừng động nữa được không? Nhẫn một lát, bôi thuốc sắp xong rồi!”

“Nhanh lên......”

Ánh mắt Âu Dương Tịch sâu đau nhức, nhặt lên một mảnh nhỏ cuối cùng trên mặt đất, giữ tại trong lòng bàn tay, vô thức càng nắm càng chặt...... Máu, từng giọt từng giọt chảy......