Độc Sủng - Chanh

Độc Sủng - Chanh - Chương 3




Là tiếng nói vọng ra từ phía cửa ra vào.



- " Ai đấy?"



Cô bị doạ cho hoảng sợ, nhất thời nắm lấy góc váy, hơi xoay đầu nghe ngóng từ phía cửa.



- " Quên nhanh đến vậy?"



An Mạt cô hình như không đắc tội gì với ai? Cũng hình như không quen người này!



- " Anh là ai vậy?"



Lời này vừa dứt, một mùi hương nhàn nhạt chiếm lấy thân thể cô. Cô vội rụt người lại. Chẳng lẽ có tên biến thái nào xông vào đây?



Vô ý thức định hét lên, miệng lại bị người bịt lấy. Thân thể cũng bị ôm đến căng cứng.



- " Mạt Mạt, tìm em thật khó!"



- " Nợ chưa trả xong, sao em dám đính hôn với người khác rồi?"





Giọng anh rất nhẹ, như nói như không phả vào tai cô.



Cô có nợ? Cô vẫn nhớ là mình có nợ với một người, 1 năm trước, có người đàn ông kia bỏ lại cho cô một xấp tiền rồi biến mất trong khi chưa đụng chạm cô. Hôm nay lại xuất hiện thêm 1 người khác tới đòi nợ? Sao cô xui xẻo đến vậy?



- " Hai người làm trò gì vậy?"




Có tiếng hét lớn ở phía cửa. Là giọng của An Nguyệt.



Cô bị bịt miệng chỉ biết ú ớ, muốn giải thích cũng không được. Theo trực giác mà lấy chân đạp vào chân anh một cái.



Anh đau nên tay hơi nới lỏng ra. An Mạt thừa dịp bỏ chạy, nhưng cô bị mù, loảng choảng được vài bước thì té ngã.



- " Chị "



An Nguyệt chạy đến đỡ cô lên, lúc đỡ cô lên còn cố ý thì thầm:



- " An Mạt chị dám phản bội anh rể, dây dưa với người đàn ông khác, em không bỏ qua chuyện này đâu "




- " Chị không có! "



- " Để em thử xem, tiệc đính hôn này của chị, có an an bình bình mà tổ chức xong hay không! "



- " An Nguyệt, chị không quen người này, thật sự chị không biết hắn ta là ai! "



- " Nói dối "



An Nguyệt môi đã cong lên.



"Âu Dương Đằng, chúng ta có cơ hội kết hôn rồi! "




- " Mạt Mạt, nếu có dịp tôi sẽ đến tìm em! "



Anh không để ý đến An Nguyệt, nhìn cô nói xong câu liền quay người bỏ đi.



An Nguyệt kéo tay cô đứng vững lại, khẽ chỉnh chu bộ váy cho phẳng phiu. Giọng pha chút giễu cợt, đưa tay siết chặt tấm vải voan che ở mắt cô:




- " An Mạt chị thực giỏi, mắt không nhìn thấy còn câu dẫn được một anh chàng đẹp trai như vậy, hay là chị bỏ anh rể đi, cùng người đàn ông kia mà thân mật bên nhau? "



- " Nguyệt, em đừng nói bừa, chị với hắn ta vốn không có quan hệ! "



- " Thế à? Sao em lại nhìn không ra nhỉ? "



An Nguyệt từ từ kéo cô đi, cô nắm lấy thân váy, chầm chậm đi theo An Nguyệt.



- " Em dẫn chị đi đâu vậy? "



- " Lễ đính hôn "



- " Cảm ơn em "



An Nguyệt bỗng bật cười thành tiếng, ôn nhu nắm lấy bả vai cô:



- " Đi hướng này, ở đó anh rể đang đợi chị "