Độc Sủng - Chanh

Độc Sủng - Chanh - Chương 26




Tiếng sóng biển vỗ rì rào đánh vào những mỏm đá phát ra tiếng động cực kì lớn.



Biệt thự ven biển của Huyết Ưu Trác hôm nay có một người mới đến. Người này thân hình nhỏ nhắn, nhưng body lại vô cùng hấp dẫn.



Shipper mặc bộ đồ pizama đứng dựa vào lan can ngoài ban công, nhìn Huyết Ưu Trác cùng Steven đang ngồi trên ghế gỗ ngắm mặt biển, hắn liền chán nản ngáp dài một hơi.



- " Shipper làm tốt lắm! "



Steven giơ ngón cái ra trước mặt Shipper, đầu gật gù vài cái.



Hắn được khen đương nhiên hớn hở ra mặt, chỉ len lén nhìn Huyết Ưu Trác đang im lìm bên cạnh.



Shipper nhận mệnh lệnh của Huyết Ưu Trác đem đồ đến cho An Nguyệt, ban đầu thấy cô ta bình thường, nhưng sau khi nhận được đồ rồi liền tỏ thái độ ra mặt, vênh váo cao giọng không coi ai ra gì. Hắn chỉ im lặng mà nở nụ cười, đến khi thấy cô ta mở món đồ trong hộp quà Channel, thấy nét mặt An Nguyệt vô cùng hoảng sợ thì Shipper mới hài lòng quay người bỏ đi.



Hắn tên Shipper là vì làm việc hết sức nhanh nhẹn, cần có mặt thì có mặt, cần biến mất cũng sẽ biến mất. Shipper với Luv là thân cận bên cạnh Huyết Ưu Trác, hai người 9 không ai dám nhận 10, không ai hơn kém ai điều gì.



- " Nhìn cậu mặc pizama tôi thực muốn ói! "



Steven trề môi nhìn bộ đồ pizama bằng lụa mà Shipper đang mặc, Shipper liền làm lố uốn éo người liếc Steven rồi đi vào bên trong phòng.



- " Tôi đi ngủ! "



Steven " xì " một tiếng rõ dài, sau đó thay đổi nét mặt lại nghiêm chỉnh nhìn anh:



- " Thấy Luv bảo An Mạt biết chuyện của Âu Dương Đằng rồi! "



Nghe Steven nói như vậy, Huyết Ưu Trác liền cong môi cười, đôi mi dày khẽ lay động, hình như anh rất vui vẻ mà đáp lại:



- " Tôi nghĩ chuẩn bị đón cô bé về đây được rồi! "



Anh nhẫn nhịn chờ đợi, chờ cô biết được sự thật hết tất thảy, biết được bản chất đểu cáng của Âu Dương Đằng, như vậy thì ngày qua ngày, tình cảm của An Mạt dành cho hắn chắc chắn bị rạn nứt.



Anh im lặng để mặc An Nguyệt với Âu Dương Đằng hại cô, thoả mãn rồi thì đến lượt anh trả lại cho hai người họ từng thứ một. Hại An Mạt càng nhiều, anh trả lại càng gấp đôi.



Huyết Ưu Trác không muốn mang danh " chủ nợ " để bắt cô về, cho dù cưỡng ép cô thì anh cũng cảm thấy không thoải mái. Để cô từ từ đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn mà đi theo anh.



Đến khi An Mạt biết hết sự thật rồi, anh sẽ đón cô về. Từ từ chơi với Âu Dương Đằng cùng An Nguyệt, kẻ bắt người chạy, không phải sẽ càng thú vị sao?



Lại nghĩ đến An Mạt sắp về tay anh, Huyết Ưu Trác không nhịn được mà bật cười thành tiếng.



Vô tình quen biết không ngờ lại nên duyên?



- " Này? Tỉnh lại! "



Steven khuơ khuơ tay trước mặt anh, thấy anh bày ra bộ mặt của một kẻ si tình, hắn không nhịn được phá lên cười sặc sụa.



Huyết Ưu Trác liếc Steven một cái, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại, giọng nói phát ra mang theo vài phần đe doạ:



- " Cậu bảo tôi tỉnh cái gì? "



Steven ho khan một tiếng, cười trừ rồi lập tức lướt qua người anh nhanh chân bỏ đi.



Huyết Ưu Trác thấy Steven bỏ đi thì anh liền quay đầu nói với lại:



- " Cậu đi đâu vậy? "



- " Đi chuẩn bị đồ đón đại tẩu về nhà! "



- ----



An Mạt mỗi ngày đều im lặng ngồi trong phòng, hết nghe nhạc lại cùng Ôn Thẩm nói chuyện vài câu.



Ăn đồ ăn cũng rất ít, vì chuyện Âu Dương Đằng mà cô sụt hẳn vài cân. Tâm trạng cứ bị tắc nghẽn ở thời điểm Ôn Thẩm nói rõ chuyện với cô.



Lâu lâu An Mạt lại xoay chiếc nhẫn trên tay, nghĩ đến đám cưới của cô với hắn, lại cười khổ rồi lắc đầu.



Lại nghĩ đến hình ảnh Âu Dương Đằng mua hoa tặng cô, còn hẹn cô đi du lịch, tâm trạng cô lại khó chịu không thể diễn tả nổi thành lời.



Là hắn thật lòng hay có âm mưu gì khác đây?



- " An Mạt! "



Có tiếng Âu Dương Lam gọi cô.



- " Mẹ! "



An Mạt đầu hơi nghiêng về phía Âu Dương Lam, gương mặt hiện rõ sự tiều tụy.



- " A Mạt, con sao vậy? Không khoẻ ở đâu à? "



Âu Dương Lam tiến đến chỗ cô ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tay cô, ân cần hỏi han.



- " Không có! Mà mẹ đến đây có chuyện gì không? "




- " À...mẹ đến đưa Lễ phục! "



Âu Dương Lam mấy ngày trước có để ý đến trang phục cưới của cô với Âu Dương Đằng, thiết nghĩ hai người cũng sắp về chung một nhà, bây giờ đến đưa Lễ phục thử trước, nếu thấy cô mặc vừa thì lấy sẵn luôn cho đám cưới.



- " Lễ phục? Là váy cưới sao? "



An Mạt có chút bất ngờ nên hỏi lại bà, Âu Dương Lam liền gật đầu một cái.



- " Đem đến cho con mặc thử trước, nếu vừa thì dùng luôn cho đám cưới, A Đằng nói bận ở công ty nên tối muộn mới về được, hay là con thử trước để mẹ xem thử có vừa hay không? "



An Mạt cười gượng, tâm trạng cô bây giờ rối như tơ vò, thật sự là không muốn mặc một chút nào. Cô nghĩ Âu Dương Lam chưa biết chuyện nên mới đưa Lễ phục tới, nếu bà biết rồi, đám cưới này cô đoán sẽ không được diễn ra.



Nhưng Âu Dương Lam không liên quan đến việc này, nếu bà muốn cô mặc, thì cô sẽ mặc cho bà xem.



- " Để con mặc thử đi! "



An Mạt được Âu Dương Lam đỡ ra bên ngoài phòng khách.



Bên ngoài, Ôn Thẩm đang đứng ôm một hộp nhung thật lớn. Thấy Âu Dương Lam đỡ cô đi ra, bà liền đi lại đưa cho Âu Dương Lam, có chút tò mò nên thấp giọng hỏi:



- " Phu nhân, trong này...là cái gì vậy? "



- " Váy cưới cho An Mạt! "



Ôn Thẩm ngớ người, khó hiểu nhìn Âu Dương Lam, thiết nghĩ không phải Âu Dương Lam biết chuyện rồi sao còn để cho cô mặc váy cưới? Âu Dương Đằng làm ra chuyện tổn thương An Mạt như vậy mà Âu Dương Lam còn muốn tổ chức đám cưới hay sao?



- " Bà sao vậy? Ôn Thẩm? Mau đỡ con bé thay đồ đi! "




Ôn Thẩm nghe thấy tiếng Âu Dương Lam quát mình, liền bừng tỉnh lại mà cười ngượng, luống cuống đỡ lấy cô. Một tay ôm hộp nhung, một tay dìu cô đi vào phòng vệ sinh.



" Cạch "



- " Cẩn thận một chút! "



Âu Dương Đằng đúng lúc vừa trở về nhà, bên cạnh còn ôm lấy An Nguyệt trong vòng tay trông rất thân mật.



An Mạt nghe thấy tiếng, liền bảo Ôn Thẩm buông cô ra.



- " A Đằng anh về rồi?



An Mạt mò mẫm tiến lại chỗ anh, vì Ôn Thẩm mới dìu cô đi được vài bước thì hai người vừa trở về nên khoảng cách giữa cô với hắn không hề gần.



Mỗi bước đi của cô đều rất chậm, thấy An Mạt đang tiến về phía mình, hắn tỏ thái độ khó chịu liền né đi lướt qua người cô.



An Mạt cảm nhận được hắn lập tức đưa tay bắt lấy, thật không ngờ cô lại bắt trúng.



Bất ngờ hơn là cô lại bắt được tay An Nguyệt.



Âu Dương Lam đứng quan sát phía sau liền trợn trừng mắt lên, khẽ cau mày nhìn Âu Dương Đằng.



- " Chị làm gì đấy? "



An Nguyệt ánh mắt nheo lại nhìn An Mạt, cánh tay cô đang nắm lấy tay An Nguyệt có chút dùng sức khiến cô ta cực kì khó chịu.



Âu Dương Đằng đứng bên cạnh nín thở mà chậm rãi rút tay hắn ra khỏi tay An Nguyệt.



Cô ta lập tức quay lại liếc xéo hắn. Âu Dương Đằng cười trừ không dám nhìn thẳng vào mắt An Nguyệt, hắn len lén nhìn Âu Dương Lam, biểu cảm hết sức thống khổ.



- " An Nguyệt, A Đằng...vừa cùng em từ bệnh viện trở về à? "



- " Chị hỏi làm gì? "



- " Sao hai người lại về cùng lúc vậy? A Đằng đến đón em? "



Cô mím môi chờ đợi câu trả lời của An Nguyệt, chỉ nghe thấy cô ta hừ một tiếng, sau đó giật mạnh ra khỏi tay cô, ngoáy mông bỏ đi còn không thèm đáp lại lời cô hỏi.



An Mạt rụt tay về, bất giác nở nụ cười, cô tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, đã biết rõ đáp án còn cố ý mở miệng hỏi.



- " An...An Mạt! Anh đưa em về phòng! "



Hắn thay đổi thái độ đi lại gần cô, chủ động mà ôm lấy eo An Mạt. Cô lập tứ né tránh, cách xa hắn ra một khoảng làm hắn rất bất ngờ.



- " An Mạt, đột nhiên em tránh anh là có ý gì? "



- " Dì Thẩm đỡ em được rồi, không cần phiền anh! "



An Mạt đưa tay tìm Ôn Thẩm, Ôn Thẩm đang đứng gần đó liền chạy nhanh lại, từ từ kéo cô đi.



Âu Dương Đằng nhìn theo bóng dáng An Mạt, trong đầu loé lên tia nghi ngờ.



" An Mạt cô biết điều gì rồi đúng không? "