Độc Sủng - Chanh

Độc Sủng - Chanh - Chương 23




Gần 10 giờ trưa, An Mạt mới ngủ dậy.



Cô gượng người ngồi dậy, đầu đau như búa bổ khiến cô cau mày một cái. Đưa tay bóp bóp trán liền gọi Ôn Thẩm vào giúp, Ôn Thẩm từ ngoài cửa tiến lại gần cô, có chút lo lắng hắng giọng hỏi han An Mạt:



- " An Mạt, cô không sao chứ? "



An Mạt khẽ lắc đầu.



- " Dì dìu con vào phòng vệ sinh! "



Ôn Thẩm lau bàn tay dính mỡ vào tạp dề đeo trên người, vì đến buổi trưa, An Nguyệt đột nhiên thèm ăn sủi cảo nên bà tức tốc làm, đang làm dở thì nghe tiếng cô gọi nên chạy ngay vào đây.



An Mạt sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi thì Ôn Thẩm dắt cô ra bếp, để cho cô lót dạ thứ gì đó.



An Mạt vừa uống xong ly sữa thì nghe Ôn Thẩm hỏi chuyện:



- " An Mạt, sao hôm nay ngủ dậy muộn vậy? "



Ôn Thẩm biết mỗi ngày An Mạt dậy rất sớm, mục đích chủ yếu chính là tiễn Âu Dương Đằng đi làm, nhưng hôm nay cho dù hắn đi làm muộn, cũng không thấy An Mạt đâu hết. Ôn Thẩm chưa bao giờ thấy cô dậy muộn như vậy.



- " Con không biết! Con chỉ nhớ tối hôm qua An Nguyệt có đưa cho con ly nước cam, uống xong rồi thì cảm thấy rất buồn ngủ! "



- " Nước cam? "



Ôn Thẩm vừa rán xong sủi cảo thì bỏ lên trên dĩa, ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ nhìn An Mạt:



- " Sao đột nhiên An Nguyệt lại quan tâm đến cô vậy? "



- " Em ấy quan tâm đến con khiến con rất vui! "



An Mạt khẽ mỉm cười, hình như cũng lâu lắm rồi An Nguyệt không quan tâm đến cô. Có phải là con bé đổi tính rồi hay không?



- " Mà An Nguyệt đâu rồi? "



- " An Nguyệt mới ra ngoài bảo mua thứ gì đó rồi! Mà An Mạt này, dì nói con nghe, An Nguyệt với Âu Dương Đằng thực ra rất mờ ám! "



Ôn Thẩm vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô, chỉ thấy cô cúi đầu chậm rãi ăn thức ăn, sau đó thì lên tiếng:



- " Dì có chuyện gì muốn nói với con phải không? "



Ôn Thẩm lập tức kéo ghế ra ngồi xuống, đưa tay nắm lấy tay An Mạt, đầu có hơi ngó nghiêng ra bên ngoài phòng khách. Bà sợ An Nguyệt đột ngột về nhà, thì chuyện này bà sẽ không nói ra được.



Nếu vậy thì hôm nay, chuyện đang nói dở lúc trước, bà liền kể hết cho An Mạt nghe.



- " An Mạt, con tin lời dì hay không thì tùy con, nhưng dì nói cho con biết, dì thấy An Nguyệt với Âu Dương Đằng nằm chung một giường! "



Cái muỗng đang cầm trên tay của cô lập tức rơi xuống sàn phát ra tiếng động chói tai, An Mạt cười hắt ra một cái, nuốt khạn hỏi ngược lại Ôn Thẩm:



- " Dì...nói gì vậy? "



Ôn Thẩm chậc lưỡi vỗ nhẹ trên tay cô, thở dài một hơi:



- " Dì biết chuyện này sẽ khó tin, nhưng dì tận mắt thấy! Con nhớ lúc trước Âu Dương Đằng đối xử thế nào với con không? Lúc con bị An Nguyệt xô ngã, Âu Dương Đằng có quan tâm đến con mà đỡ con ngồi dậy không? "



- " Dì thấy Âu Dương Đằng vốn dĩ không quan tâm đến con, Âu Dương Đằng chỉ quan tâm đến An Nguyệt! "



- " Mới sáng nay thôi, dì nghe được một chuyện động trời! Con có nhớ đoạn băng cassette hôm đó không? "



An Mạt chầm chậm gật đầu. Tiếng tim đập của em bé mặc dù nghe yếu ớt nhưng vô cùng êm tai.



Nghe còn rất dễ chịu. Còn cảm thấy rất đáng yêu!



- " Dì nghĩ...đó là con của An Nguyệt! Thực ra, An Nguyệt mang thai rồi! "



Cơ mặt An Mạt giật giật vài cái, cô kiềm chế cảm xúc đang dần chực trào trong lòng, cổ họng khô khan phát ra tiếng nói:



- " Là...con của A Đằng phải không? "



An Mạt tim đập nhanh đến mức muốn phọt thẳng ra bên ngoài, cô cầu mong, Ôn Thẩm sẽ nói không phải.



Nói đó không phải con của Âu Dương Đằng!



Nhưng một lời Ôn Thẩm nói ra, tâm trạng cô như rơi xuống vực thẳm:



- " Đúng! Là con của Âu Dương Đằng! "




Cô cắn chặt môi dưới đến mức rướm máu, giọt nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài trên gò má. Cô biết Ôn Thẩm không phải là người nói dối, nhưng cô lại không tin nổi, em gái cô với Âu Dương Đằng là loại người như vậy!



Những đoạn hồi ức như mảnh vỡ dần dần hiện lên trong tâm trí cô.



Lúc ở buổi tiệc đính hôn, An Nguyệt cương quyết muốn đeo nhẫn thay cho cô, mọi người ngăn cản, nhưng chỉ có Âu Dương Đằng đồng ý.



Lúc Âu Dương Đằng bận rộn thành lập công ty, hắn không về nhà, An Nguyệt cũng không thấy đến! Đến một ngày, hắn trở về nhà, An Nguyệt lại đột ngột xuất hiện.



Đúng như Ôn Thẩm nói, An Nguyệt đẩy cô ngã. Vừa lúc Âu Dương Đằng trở về, hắn không đỡ cô lên, lại dìu An Nguyệt về phòng. Khi cô băng bó vết thương xong, hắn bước vào phòng hỏi han cô, nhưng được mấy câu thì kiểu như trách móc cô, còn nói cô sai người hại An Nguyệt.



Còn việc An Nguyệt dọn đến đây ở, hắn lại đồng ý nhanh đến như thế?



Có khi nào đây là hiểu lầm, là trùng hợp?



Cô không tin! Không được tin!



An Mạt cố trấn an bản thân như thế, đưa tay gạt nhanh nước mắt, giọng run run nói lại với Ôn Thẩm:



- " Dì Thẩm, chuyện này coi như con chưa nghe thấy gì, con không biết chuyện gì hết, con tin A Đằng! "



Vì cố chấp yêu nên cô mặc kệ hắn sai hay đúng! Nếu chưa có bằng chứng, thì cô chưa tin. Nhưng thâm tâm cô như có thứ gì đó đè nén đến mức nghẹt thở, là hắn có quan hệ mờ ám với An Nguyệt hay là không?



An Mạt gấp gáp bước ra khỏi bàn, cô sợ Ôn Thẩm sẽ nói tiếp chuyện gì đó mà cô không muốn nghe. Gấp gáp đến mức chân vướng vào chân bàn khiến cả người ngã ra sàn nhà.




- " An Mạt! "



- " Chị sao vậy? "



Ôn Thẩm hét lên thì cùng lúc có tiếng nói của An Nguyệt vọng lại.



Cô ta bước lại chỗ cô, trên tay cầm túi đồ vứt lại cho Ôn Thẩm đang định dìu cô lên. Túi đồ cứ thế đập thẳng vào mặt Ôn Thẩm, An Nguyệt chống nạnh chép miệng một cái:



- " Gì vậy? Hai người diễn kịch à? Ôn Thẩm, tôi bảo bà làm sủi cảo bà làm xong chưa? "



- " Làm xong rồi! "



Ôn Thẩm gật đầu lia lịa, kéo An Mạt lên định đưa cô về phòng thì An Nguyệt đánh mạnh vào tay Ôn Thẩm, thứ giọng chanh chua cứ thế phát ra:



- " Bà còn không mau lấy lại đây cho tôi ăn, chị ta có chân chị ta tự đi được, mắc gì bà đỡ vậy hả? "



- " Em bị mù như chị đi xem thử có đi được không? "



An Mạt bây giờ mới lên tiếng, cô ngẩng đầu lên sịt mũi một cái nói với An Nguyệt:



- " Ôn Thẩm là tay sai của em sao? Em nói gì bà ấy cũng phải nhất nhất làm theo? "



An Nguyệt cùng Ôn Thẩm bất ngờ với thái độ của An Mạt. Cô ta đột nhiên bật cười, sau đó nguýt dài một hơi, giễu cợt cô mà đáp lại:



- " Chà! Bảo vệ người ở ghê gớm nhỉ? Đúng rồi, chị bị mù mà, em quên mất, Ôn Thẩm, bà dìu chị ấy về phòng đi rồi ra lấy sủi cảo cho tôi ăn! "



An Nguyệt lườm cô một cái, quay lưng định đi ra phòng khách, đột nhiên sau vai có ai đó cầm chặt lấy, xoay mạnh người cô ta lại.



" Chát ".



Một cái tát trời giáng đáp thẳng lên mặt An Nguyệt.



Cô ta bị đánh bất ngờ có hơi loạng choạng nên ngã ra sàn.



Ôn Thẩm đanh mặt thu tay về, chỉ thấy cô ta ôm má trừng mắt nhìn bà.



- " Bà...dám tát tôi? "



- " An Nguyệt, nói cho cô biết, cô trong nhà này chẳng là cái thứ gì hết! Tôi tôn trọng cô vì cô là em gái An Mạt, cả đời tôi chưa thấy ai mặt dày trắng trợn như cô! Giật chồng của chị gái mình chắc cô vui vẻ lắm! "



An Mạt vì bảo vệ cho bà mà phải chịu những lời khó nghe từ miệng An Nguyệt. Thái độ của An Nguyệt khiến bà vô cùng khó chịu, bà nhịn đủ rồi, hôm nay liền phát tiết lên hết người An Nguyệt.



- " Cô nói tôi người ở? Đúng, tôi người ở! Còn cô? Lấy thân phận là em gái đến đây chăm sóc chị để " qua lại " với Âu Dương Đằng! Tôi nên gọi cô là kiểu người gì đây? "



- "...."



- " Tự mình kéo vali đến đây sống còn bày đặt thanh cao? Cô bây giờ cũng không khác gì tôi hết, ngoài An Mạt với Âu Dương Đằng ra, cô cũng chỉ là kẻ ở! "