Châu Chấn Khiêm đúng lúc quay về nhìn thấy sự hoảng loạn trong nhà mình anh đã lệnh vệ sĩ giam lấy mấy người đang làm loạn ở đây, nhìn đến Châu Giản Dao ngồi ở đó máu me đỏ hết lòng bàn tay, trong lòng hoảng sợ lập tức chạy đến ôm lấy cô gái nhỏ.
" Bé con, em sao rồi, bé con ai làm em bị thương?, nhìn anh này, trả lời anh, ai làm em bị thương "
Châu Giản Dao khó khăn chỉ tay về phía Alesa, Châu Chấn Khiêm nhìn theo hướng tay cô gương mặt anh lập tức trở nên tàn ác, dữ tợn.
Giỏi lắm dám làm bé con nhà anh bị thương.
Châu Chấn Khiêm gắng giọng gào lên.
"A Từ, đưa cô ta lại đây cho tôi "
A Từ ngay tức khắc thi hành cậu ta kéo lấy người phụ nữ không chút nương tay, Alesa bị tên đàn ông này siết lấy cổ tay đến nhăn nhó gào thét lên vì đau, A Từ hấc cô ta quỳ rạp trên đất ngay trước mặt Châu Chấn Khiêm, bây giờ cô ta mới biết sợ cũng muộn rồi cơn thịnh nộ của Châu Chấn Khiêm đã không còn cơ hội ngăn nó bộc phát nữa.
Châu Chấn Khiêm bế lấy Châu Giản Dao đặt lên sofa ngay sau đó liền điện đội ngũ bác sĩ riêng của mình đến đợi đến khi bọn họ đều đã có mặt chứng kiến chính tay bọn họ sơ cứu vết thương cho cô xong anh mới quay sang bắt đầu tính sổ với Alesa.
"Cậu Châu, xin cậu tha mạng cho con gái tôi, con bé không hiểu chuyện vô tình làm Dao nhi bị thương, xin cậu đừng trừng phạt con bé, con bé không thể nhận nổi sự tức giận của cậu, chi bằng cậu trừng phạt tôi thay choc con bé được không? "
" Không cho phép bà gọi tôi là Dao nhi, tôi không quen biết bà cũng không có mối quan hệ gì với bà"
Châu Giản Dao hai mắt rơi lệ nhưng từng chữ cô nói ra đều nặng nề đến khó nghe, cô nhìn đến bà ta chỉ còn sự tuyệt vọng, dù là 20 năm trước hay là 20 mươi năm sau người đàn bà này cũng sẽ không bao giờ đặt cô trong lòng, cô đã bị bà ta vứt bỏ rồi cả đời cũng sẽ không có chuyện được bà ta yêu thương nữa, Alesa chỉ có cô ta mới là con gái của bà ta, cô chỉ là một gánh nặng, người đàn bà này đã vì hư vinh mà vứt bỏ cô bây giờ bà ta có một người chồng giàu có cùng hai đứa con tài giỏi như thế làm sao có chuyện cần đến cô nữa.
Châu Giản Dao hận mẹ mình đúng là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời cô, đời này dù có thế nào cô cũng sẽ không bao giờ nhận lại người mẹ này, trong mắt
Châu Giản Dao mẹ cô...chết rồi.
Châu Chấn Khiêm đợi A Từ mang người đến, lần này anh nhất định phảo diệt tận gốc cô ta, không có ai đã đụng vào bé con nhà anh mà vẫn có thể sống yên ổn, ba tên đàn ông lạ được A Từ gọi đến ngay sau đó thấy bọn họ trói lấy Alesa, Châu Chấn Khiêm cũng lạnh lùng tuyên bố.
" Từ nay về sau, cô sẽ phải đến chỗ bọn họ tiếp khách, tôi sẽ cho cô biết mùi vị của việc bị tra tấn, đày đọa và bị xem thường, Alesa tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết vì đã đụng vào vợ tôi, cả đời cô sẽ phải bị tôi điều khiển mà sống, đưa cô ta đi "
Alesa bị ba tên đàn ông đó đưa đi trên mặt bọn họ còn lộ ra nụ cười nham hiểm, giống như báo trước kết cục đau thương của Alesa, Pew cố gắng hết lời cũng không thể làm dịu đi cơn giận của Châu Chấn Khiêm, anh ta không thể cứu lấy em gái mình, đời này của cô ta một khi đã đi cùng mấy tên đàn ông kia đã xem như bỏ đi rồi.
Người đàn bà và con trai bà ta bị vệ sĩ của Châu Chấn Khiêm trói chặt đưa lên núi sâu, chỉ chưa đầy hai tiếng hai người đã bị hổ dữ xé nát không còn một mảnh thịt, chết tức tưởi không ai nhận ra nhưng Châu Chấn Khiêm là làm điều này trong âm thầm, anh không muốn để Châu Giản Dao biết mình đã tự tay giết mẹ ruột của cô dù Châu Giản Dao có hận mẹ mình nhưng nếu để cô biết chuyện này cô sẽ không chấp nhận được rồi trở nên sinh thù với anh, Châu Chấn Khiêm muốn trừng phạt bọn họ nhưng không muốn để Châu Giản Dao trở nên sợ hãi với mình.
Châu Giản Dao ngồi trong lòng chồng mình, đến giờ cô vẫn còn thấy bên đầu còn đau nhức, nhìn đầu vợ mình bị băng như vậy anh đau xót biết bao, chỉ vừa rời nhà không được bao lâu Châu Giản Dao đã bị thương rồi, cũng may lần này anh đã triệt để xử lí bọn họ nếu không ai biết vì người đàn bà đó mà bé con nhà anh phải bị thương bao nhiều lần nữa.
Anh ôm cô, âu yếm từng động tác vuốt ve đầu cô vô cùng dịu dàng.
"Bé con, còn đau lắm đúng không?, không sao rồi, sau này sẽ không ai bắt nạt em được nữa, xem này anh mua nhiều thú nhồi bông cho em này "
Châu Giản Dao đưa mắt nhìn đến chỗ thú nhồi bông dưới chân mình, đây là lúc nãy Châu Chấn Khiêm đã lệnh A Từ mua về vì anh muốn khiến cô vui để cô quên hết những chuyện vừa xảy ra nhưng Châu Giản Dao lại không hề có chút phẫn khỏi nào, cô lắc đầu.
" Em lớn rồi, không cần mấy thứ đó "
Châu Chấn Khiêm nheo mắt ngờ vực, sao cô lại không còn thích nữa rồi vừa mới sáng nay còn dặn dò anh sau khi đi làm về phải mua thêm nhiều thú nhồi bông cho mình, bây giờ khi thấy đồ rồi lại không còn muốn nữa. Châu Chấn Khiêm nghiêm giọng bên tai cô.
" Bé con, em nhớ ra rồi? "
Bé con nhà anh ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào mắt anh thật lâu rồi mới gật đầu đáp trả, sau cú va chạm đó cô đã lấy lại toàn bộ trí nhớ của mình rồi cũng nhớ rõ vì sao mình lại mất trí nhớ tạm thời, từng chuyện đều đã in sâu vào đầu cô, Châu Giản Dao còn đoán được rằng đứa con trong bụng mình chắc chắn đã có chuyện vì lúc đó cô bị chiếc xe kia tông rất mạnh vào người, tông giọng có chút đau xót nghẹn ngào, cô đặt tay lên bụng mình.
" Chồng ơi, con của chúng ta có phải đã..."
Châu Chấn Khiêm không trả lời, anh hôn lên trán cô nụ hôn đã cho cô câu trả lời rồi, Châu Giản Dao đau nhói liền rơi lệ, đây là đứa con đầu lòng của cô, Châu Giản Dao xoay người ôm lấy cổ anh, trách cứ bản thân.
" Xin lỗi, là em không bảo vệ tốt cho con của chúng ta, xin lỗi chồng,... là em không tốt "
Nếu lúc đó cô có thể kiểm soát bản thân một chút thì đã không có chuyện xấu xả ra với con của cô rồi, nếu lúc đó cô có thể bình tĩnh nghe theo lời Châu Chấn Khiêm thì đã không có chuyện gì xảy ra với con của cô rồi, đều tại Châu Giản Dao cô quá manh động không biết suy nghĩ chỉ biết hành động theo cảm tính.
Châu Chấn Khiêm lau nước mắt cho cô, anh dịu dàng dỗ dành người phụ nữ của mình.
"Ngoan, không khóc, không phải lỗi của em, đừng lo lắng sau này chúng ta vẫn có thể có con, ngoan đừng khóc nữa, anh đau lòng. Bây giờ anh dỗ em ngủ, nghỉ ngơi cho tốt đợi khi nào khỏe lại rồi chúng ta sẽ lại có con chịu không? "
Chầu Giản Dao ngoan ngoãn gật đầu.