Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 73: Thú dữ 3 (H++)




Cô gái ở tư thế quì gối, người cúi rạp sát mặt giường, đường mông nâng cao đầy quyến rũ. Da mông trắng hồng đều chằn chịt dấu tay hằn đỏ. Đôi gò bồng đảo áp sát trên giường, đôi lúc lại rung lên vì những cú đẩy đưa. Dáng vẻ thật khiến người khác phải ngượng chín cả mặt khi nhìn thấy.

Người đàn ông với cơ thể rắn chắc, đôi tay mạnh mẽ tóm lấy chiếc eo con của người thiếu nữ. Hắn động tác dứt khoác đầy mạnh mẽ, liên tục thoi đưa hạ thể vào từ đằng sau, khiến cho hai đồi mông của cô hái liên tục va chạm mà nẩy lên.

Mỗi lần đi vào, hắn đều vụt đến sát đỉnh làm bụng dưới của cô bị thúc vào không ngừng. Cảm giác tức bụng lại bức rức thi nhau hút cạn thể lực của cô gái nhỏ từ lâu. Hai cổ tay bị buộc trên đầu giường đã buông lỏng không còn chống đỡ nữa. Tấm vải buộc ngang che đi đôi mắt khiến người ta khó lòng đoán được cô đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi môi mọng khẽ mím chặt, da môi cũng có vài chỗ bị rách ứa cả máu.

Căn phòng ám muội ngập tràn âm thanh của da thịt va chạm vào nhau đan xen tiếng kêu rên rỉ yếu ớt của thiếu nữ. Chăn drap đều lẫn lộn, có cái còn rơi cả xuống đất, hai người không một mảnh vải che thân, dán chặt vào nhau không rời. Làn da họ trông thật đối lập, hắn rắn rỏi nâu đồng, còn cô gái trắng hồng thuần khiết, đôi chỗ dấu hôn đỏ bầm còn rải rác khắp cơ thể. Hai người họ đều thấm đẫm mồ hôi, không biết họ đã dây dưa bao lâu, nhưng cô gái trông có vẻ đã thấm mệt. Dáng người nhỏ nhắn tùy ý người kia muốn gì thì sẽ ngoan ngoãn nương theo.

Hắn chợt gồng người, hạ thân cô liền cảm nhận được thứ tinh túy của hắn đong đầy nóng hổi ở bên trong. Nơi hợp giao nhanh chóng rỉ ra dòng dịch trắng đục nóng ấm. Nam thể được rút ra, dòng mật liền ào ạt thi nhau chảy xuống drap giường, đọng thành một vũng. Cô gái mím môi, hạ thân vừa được giải phóng khỏi vật nam tính của hắn đã sưng tấy từ bao giờ, vách động bị cọ ép mở ra nhiều nên vô cùng mỏi mệt, không ngừng co giật, khoảng trống bên trong đã được lấp đầy bởi tinh mật đặc quánh. Hạ thân đau nhức khiến cô khó chịu không thôi, mày ngài khẽ chau lại ở đầu, đôi mắt ẩn sau lớp vải thấm đẫm nước mắt.

Hắn cúi người, khẽ hôn lên sống lưng gầy guộc, bờ lưng yếu mềm liền ngã ra giường. Cô đã hoàn toàn kiệt sức. Cơ thể yếu ớt không thể gắng gượng trước cơn cuồng nộ của hắn ta.

"Mới 9 lần đã mệt như thế sao?"

Trịnh Văn khẽ nhếch môi cười, nằm xuống cạnh bên Linh, từ phía sau khẽ vòng tay ôm người con gái nhỏ bé vào lòng mình.

Hắn nhẹ nhàng gỡ khăn che mắt của Linh xuống, rồi tháo mảnh vải đang buộc tay cô ra. Cổ tay khẳng khiu trắng nõn vì bị buộc chặt mà hiện lên mấy vệt hằn đỏ tím.

Hắn vuốt ve chỗ hằn đỏ đó, lại ôm chặt lấy cô hơn.

Mắt Linh nhắm nghiền vì mệt. Tuy hơi thở đã hồi phục lại đôi chút, nhưng cả người đã mệt rã, đau nhức vì vận động quá sức mình.

Trịnh Văn vuốt lại mái tóc rối của cô, lại dùng khăn khô thấm bớt đi mồ hôi lấm tấm trên người cô. Linh nhận ra cử chỉ cử hắn rất đỗi dịu dàng, như thể sợ rằng cô sẽ vỡ vụn nếu hắn lỡ mạnh tay.

Xong việc, Trịnh Văn úp mặt vào bên cổ mảnh khảnh của Linh, hơi thở hắn nóng hổi phả vào da thịt. Cánh tay rắn chắc vòng ngang ôm cả người của Linh vào lòng vô cùng dễ dàng.

Chợt, một giọt nước ấm nóng không biết từ đâu lăn dài trên cổ của Linh. Cô cố mở mi mắt nặng trĩu, yếu ớt xoay người về phía hắn. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế, vùi đầu vào hõm cổ của cô không chịu buông, khiến Linh phải dùng tay nâng mặt hắn lên để xem thử.



Mắt Trịnh Văn tối sầm, nhìn chằm chằm vào Linh bằng ánh nhìn đầy u ám. Đấu mắt cùng hắn khiến Linh có chút hồi hợp. Cô nín thở đánh giá tình hình. Sâu trong đáy mắt của Trịnh Văn đã không còn dáng vẻ dữ tợn nữa, thay vào đó là sự buỗn bã, cô độc. Hai người im lặng không nói gì. Chỉ lặng lẽ nghe nhịp đập trong lòng ngực của nhau.

Thình thịch.

Thình thịch.

Cánh tay Trịnh Văn ôm chặt lấy eo Linh, như thế muốn đem cô nuốt vào trong người mình. Dường như hắn đang lo sợ rằng nếu không làm thế, cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn. Cảm giác này thật lạ. Linh cảm nhận được sự rung rẩy trong vòng tay hắn. Ai mà nghĩ rằng Trịnh Văn luôn giữ vẻ ngoài lạnh nhạt, nhưng bên trong lại nồng nhiệt đến điên cuồng. Nỗi sợ của hắn hiện rõ cả lên gương mặt bi thương.

Linh vuốt ve tấm lưng rắn rỏi dày côm của Trịnh Văn, vòng tay nhỏ bé không thể ôm hết được người hắn.

Khi Linh đặt tay lên má hắn, mi mắt của hắn khẽ rung động, làm lộ ra một chút long lanh trong con ngươi đen tuyền. Rồi một hạt nước lăn xuống từ khóe mắt của hắn.

Trịnh Văn, hắn đã rơi lệ sao?

Linh chau mày, đưa tay lau đi giọt lệ vừa nãy. Trịnh Văn hơi giật mình, có vẻ muốn né tránh động tác của Linh, nhưng cuối cùng hắn lại không làm thế.

"Xin lỗi."

Bỗng, Trịnh Văn lên tiếng. Giọng hắn khàn đục như lẫn vào trong bầu không khí tĩnh mịch. Linh không trả lời, cô mơ hồ nhắm mắt lại, cố ngăn không cho nước mắt mình tuông rơi. Đây là lần đầu tiên cô trông thấy Trịnh Văn khóc. Cô không tin được rằng Trịnh Văn lại rơi lệ, hắn - người luôn kiên định và đầy kiêu ngạo, cũng có khoảnh khắc yếu đuối và tuyệt vọng như thế.

"Xin em, đừng rời bỏ tôi. Dù đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, cũng mong em...đừng làm như thế."

Trịnh Văn nói, giọng hắn dịu dàng như ánh trăng đêm, nhưng cũng có chút gì đó run rẩy ẩn sâu bên trong.

"Linh à, tôi không cho phép em rời bỏ tôi. Không bao giờ!"

Trịnh Văn đanh thép tuyên bố, hắn siết chặt vòng tay lại, khóa Linh trong lòng ngực. Hắn luôn cực đoan, hung tàn. Nhưng với hắn, cô như ánh sáng của bình minh, dịu dàng sưởi ấm trái tim đã khô cằn của hắn. Cô là tất cả của hắn, là linh hồn, là sinh mệnh của hắn. Hắn không cho phép, thì sinh ly tử biệt cũng không ngăn cản được. Dù có là cách tàn bạo nhất, hắn vẫn sẽ làm để giữ cô lại bên cạnh mình.