Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 67: Phản kháng




Bên ngoài mưa như trút nước, đường như đang có một cơn bão đi qua. Cả đoạn đường dài vì thế mã bị tắt nghẻn trầm trọng. Trên tivi và đài thông tin đều ra thông báo khẩn về đơn bão này. Cứ tưởng lúc đi trời mát mẻ, ai ngờ khi về lại bị kẹt tại đường cao tốc bởi một cơn bão cấp. Đoạn đường bình thường đi chỉ mất 1 tiếng nay lại kéo dài gần 2 tiếng hơn. Trên xe buồn chán, Vii kể đủ thứ chuyện cho hai người còn lại nghe. Hắn thật hoạt ngôn, năng lượng tỏa ra có gì đó rất ấm áp. Linh cảm giác có hơi buồn bã, nhưng nhờ có Vii mà cô phấn chấn hẳn. Nhưng mà ngồi trong xe lâu làm cơ thể người ta trở nên bức rức như bị nhốt trong một chiếc hộp kín. Mưa làm cửa ô tô lem nhem nước, nhìn ra chỉ thấy một màu xám xịt và dãy ô tô bên cạnh. Khung cảnh u ám càng làm cho con người ta cảm thấy uể oải hơn. Linh ngả người ra nằm dài trên băng ghế. Đôi mắt mệt mỏi, liêm diêm nhắm lại. Tiếng mưa rào rào va vào thân xe vẫn còn đó. Không biết sao đầu óc Linh cứ xoay vòng vô định. Cảm giác nôn nao, buồn nôn trong bụng lại ập đến.

"Tiểu thư thấy đó, tôi từng cứu hai tên đó, nhưng cuối cùng hắn lại đâm sau lưng tôi một nhát rõ đau. Đời mà phải không?"

"..."

"Tiểu thư ngủ à?"

"..."

Vii không nghe thế động tĩnh gì ở ghế sau thì quay xuống kiểm tra. Hắn thấy cô nằm dài ở băng sau, người cuộn lại trong tấm chăn. Kêu cỡ nào cũng không thấy cô trả lời. Vii vươn tay lay lay người cô, không ngờ tay vừa chạm vào đã thấy toàn thân Linh nóng rang. Gương mặt mệt mỏi đỏ ửng cả lên.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Tiểu thư...!"

Vii lay lay người cô nhưng vẫn không tìa nào gọi cô dậy được.

"Lou không được rồi, tiểu thư sốt cao quá!"

Lou đang cầm lái, trời bên ngoài đang mưa rất lớn, làm giao thông trì trệ, họ hiện đang ở giữa đường cao tốc, không thể đi nhanh hơn được.

"Tôi sẽ gọi cho ngài Marc, cậu sơ cứu gấp cho tiểu như đi, nhanh lên!"

"Được rồi!"-Vii phản ứng nhanh theo lệnh. người thì thoắt cái đã leo ra ghế sau. Hắn có mang theo bộ sơ cứu khẩn cấp. Lấy ra một liều thuốc hạ sốt nhanh, lập tức tiêm vào bắp tay cho cô. Còn Lou tay vừa bấm số liên hệ cho Trịnh Văn, vừa lo lăngd quan sát cả tình hình bên ngoài và bên trong xe.

"Alo, tôi nghe, có chuyện gì?"- Không như hắn dự đoán, Thư ký Jay bắt máy.

"Ngài Marc không có ở đó sao? Tiểu thư bỗng dưng bị sốt cao, tôi đã tiêm cho cô ấy liều hạ sốt, nhưng tình hình đang rất tệ!"

"Ngài ấy đang chủ trì cuộc họp, được rồi, tôi và ngài Marc sẽ lập tức đến đó!"

Jay nhìn ra ngoài trời, cơn mưa lớn như muốn nuốt chửng cả thành phố. Bật định vị xe của ba người họ thì thấy rằng chiếc xe đang kẹt lại trên cao tốc ở ngoại ô, không thể đi bằng xe đến đó được.

"Chết tiệt!"-Jay rủa thầm trong miệng.

.



.

.

.

.

.

Loy tắt điện thoại, lại kiểm tra tình hình của Linh. Liều thuốc hạ sốt kia bình thường vừa tiêm đã có hiệu quả tức thì, nhưng sao lần này lại miễn nhiễm với cơ thể tiểu thư. Người cô không hề có biểu hiện hạ nhiệt. Sốt cao khiến cơ thể Linh rã rời, đôi mày thanh tú chau lại trong vô thức, gương mặt cũng thoáng thấy được sự đau đớn.

"Lou, không ổn rồi, tiểu thư không hạ được sốt."-Vii nói, tay vẫn nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt, cổ và tay cô, mong có thể giúp cho cơ thể giảm bớt nhiệt.

Tức thì, Lou lại nhận được cuộc gọi đến. Là Trịnh Văn.

"Vii, cậu quan sát giúp tôi bên xung quanh có chỗ nào trống không?"

Trịnh Văn nói chuyện rất lớn tiếng, đầu bên đó cũng vang đến tiếng động cơ rất ồn. Vii nhìn xung quanh, gần đó có một bãi đất trống. Sau khi xác nhận với Trịnh Văn xong thì hắn cũng cúp máy.

Bỗng Linh lại có phản ứng.

"A, khát quá..."-Linh mở miệng khó khăn, cổ họng cô khô khốc, môi cũng có vài chỗ nứt toát ra. Trong cơn mê man, cô lại đòi uống nước.

Vii liền nhanh chóng đút cho Linh ít nước, nhưng vì bản thân không còn tỉnh táo nữa nên đút bao nhiêu nước cô cũng không chịu nuốt vào. Vii chỉ có thể thấm ướt khăn, chậm nhẹ để làm ướt môi cô.

-Chết tiệt, thời tiết này làm sao mà Jay cùng Ngài chủ tịch đến đây được chứ!?-Hắn rủa, kỳ thực nhìn Linh như thế khiến hắn lo lắng vô cùng.

"Lou à, anh mau nghĩ cách gì đi chứ!?"

"Không được, mưa như thế, đưa tiểu thư ra ngoài là vô cùng mạo hiểm. Cô ấy có thể sốt nặng hơn!"

Vii vừa dứt lời, thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ cực lớn. Cả hai người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chiếc phi cơ hiện đại đáp xuống bãi đất trống mà nãy Lou vừa đề cập với Trịnh Văn. Tích tắc, Jay nhảy xuống khỏi phi cơ đó, tay thì cầm theo một chiếc vali đen. Hắn chạy vội vã lao nhanh đến chiếc xe của Lou, mở cửa ghế sau.

"Vii, Lou cậu làm tốt lắm. Tiểu thư còn tỉnh táo không?"



"Không, cô ấy đã hôn mê từ lúc nãy."

Vii nhìn Jay với ánh mắt đầy lo lắng.

"Được rồi, để tôi xem."

Jay rất nhanh cũng chạy đến chỗ xe. Cậu ta mở vali, lấy ra một cái máy đo nhiệt độ và một cái máy đo nhịp tim, lại đặt chúng lên trán và ngực của Linh, nhìn vào màn hình hiển thị.

-Nhiệt độ 40 độ C, nhịp tim 180 lần/phút. Tình trạng rất xấu!-Jay nói với giọng nghiêm túc. Cậu lấy ra một ống tiêm và một lọ thuốc trong vali, tiêm vào tĩnh mạch của Linh.

-Đây là thuốc giảm sốt và giảm đau liều mới. Nó sẽ giúp tiểu thư bớt khổ sở một chút.

Hắn không hiểu tại sao Linh lại bị sốt cao đột ngột như vậy. Nhưng phải làm mọi cách để giúp cô giấy hạ sốt, bằng không sẽ kéo theo những hệ lụy ảnh hưởng rất xấu cho cơ thể.

-Anh có biết được tiểu thư bị sao không?

"Hiện tại tôi cũng không chắc, Nhưng tiểu thư thể trạng bẩm sinh rất yếu ớt." Jay trả lời ngắn gọn. Ngài Marc đã từng dặn dò hắn về vấn đề này, cơ thể của Linh rất đặc biệt, đây là bí mật, đến hắn chỉ biết được nhiêu đó thông tin.

-Chúng ta phải nhanh chóng đưa tiểu thư đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ.

Jay nói với giọng quyết đoán. Vii và Lou gật đầu. Bọn họ lấy áo khoác che chắn cơ thể Linh để có thể đưa cô ra chỗ trực thăng đang đậu mà không bị dính mưa. Vii bế Linh chạy về phía phi cơ.

Khi cửa mở ra, Vii mới bất ngờ nhận ra người cầm lái chính là Trịnh Văn. Ngài Marc còn biết lái cả phi cơ sao?!

Jay leo lên trước, bọn họ đặt Linh lên ghế cạnh Jay và thắt dây an toàn cố định cô lại. Cả quá trình đều diễn ra rất nhanh gọn, dù bọn họ không trao đổi gì với nhau trong lúc hành động.

"Lou, Vi. Chúng ta không có nhiều thời gian. Còn lại các cậu tự xử lý nhé!"

Nói rồi Jay đóng cửa phi cơ, buồng máy cũng khởi động cất cánh bay đi.

Trịnh Văn vừa điều khiển phi cơ, vừa liên lạc về trụ sở:

"Tiến sĩ, tôi đã tìm thấy Linh rồi. Tình hình của cô ấy rất xấu. Chúng tôi đang trên đường đến phòng thí nghiệm của ông."

Đầu dây bên kia cũng rất sốt sắng: "Rất tốt, Trịnh Văn. Tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Các ngươi hãy cố gắng đến đây sớm nhất có thể."

Trịnh Văn tâm can nóng như lửa đốt, cố điều khiển phi cơ đi nhanh hết mức. Lần này cơ thể nhân tạo lại có phản ứng kháng lại lý trí của Linh. Việc này xảy ra sớm hơn rất nhiều so với thời gian mà họ dự tính. Đã xảy ra điều gì khác thúc đẩy nhanh quá trình này ư?