Dốc Quỷ Ám

Chương 27: Số mệnh khó thoát




Chuyện kì lạ xảy ratrên “Dốc quỷ ám” đã đến tai Mông Thiếu Huy, có điều cậu đã đến muộn nên không được tận mắt nhìn thấy “ma nữ” ôm con. Nhưng đứng dưới “Dốc quỷám” nhìn lên vách đá cheo leo lạnh lẽo, trong lòng Mông Thiếu Huy đã nảy sinh một cảm giác kìm nén khó hiểu. Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấynhư có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt ấy vô cùng khó tả, nó chất chứa nỗi đau, thê lạnh, bất lực và tuyệt vọng.

Về chỗ trọ,Mông Thiếu Huy tự giam mình trong phòng, sau đó cậu lấy bức tranh đó ra. Hình ảnh trong tranh đã đưa cậu trở về với cảnh tượng trong giấc mơ,trong giấc mơ cậu dằn vặt, đau khổ và sợ hãi, nhưng không thể nào tìmđược lời giải trong đó.

Dần dần, nước mắt trào ra trong khóe mắt, rơi lã chã trên giấy, cậu chắm mắt một cách đau khổ, hai bàn tay vòđầu. Lúc lâu sau, một bàn tay to lớn đặt lên vai cậu.

Mông ThiếuHuy ngước mắt nhìn, thì thấy La Phi đang đứng bên cạnh mình, anh nói:“Anh biết em đang rất đau khổ, nhưng anh vẫn cần phải biết một số chuyện từ em… Chuyện có liên quan đến cảm xúc của em, hi vọng em không giấugiếm, hãy nói cho anh biết sự thật.”

Mông Thiếu Huy không nói chỉ gật đầu.

“Mỗi lần nghĩ đến đứa bé xuất hiện trong giấc mơ, em có cảm giác như thế nào?”

“Như em đã nói, em vô cùng ghét nó.”

“Ghét đến mức nào?” – La Phi nheo mắt hỏi tiếp, “Có phải ghét đến mức căm thù không? Em không vẽ nó lên giấy, có phải là không hi vọng nó đã từng tồn tại?”

Khóe mắt Mông Thiếu Huy co giật, tuy cậu không trả lời, nhưng thái độ như vậy rõ ràng là mặc nhận sự phỏng đoán của La Phi.

La Phi khẽ thở dài, quay người định bỏ đi.

“Cảnh sát La Phi.” Mông Thiếu Huy bỗng gọi giật anh lại, định nói gì đó nhưng lại thôi.

La Phi biết được suy nghĩ trong đầu Mông Thiếu Huy, ngoảnh đầu nói: “Yêntâm đi, anh sẽ cho em một câu trả lời, có điều bây giờ vẫn chưa phảilúc.”

Mông Thiếu Huy gật đầu, sau đó cậu hỏi một câu dường như có tính chất xã giao: “Thế bây giờ anh định đi đâu?”

“Anh có hẹn với Kim Chấn Vũ, cần bàn một số việc.”

La Phi đã không nói dối Mông Thiếu Huy, đúng là anh đã có hẹn riêng vớiKim Chấn Vũ, điểm hẹn là động thạch nhũ –nơi đã liên tiếp xảy ra hai vụán mạng.

La Phi đến sớm hai mươi phút, anh chấp nhận phải đợi còn hơn là lại để xảy ra chuyện bất trắc như lần trước.

Kim Chấn Vũ đến cũng không gọi là muộn, hôm nay ông ta mặc chiếc áo bôngmàu xanh thẫm, trông rất có hồn. Vào trong động thạch nhũ, ông ta tiếnthẳng đến trước mặt La Phi, hai người đứng đối diện nhau. Trong tìnhhuống như thế này, những lời khách sáo đã trở nên thừa thãi, họ nhìnthẳng vào mắt nhau để đoán biết tâm lí của người kia.

Một látsau, Kim Chấn Vũ mở lời trước: “Cảnh sát La Phi, tại sao lại hẹn gặpnhau ở nơi này, hơn nữa lại chỉ có hai người chúng ta?”

“Vì tôi muốn hỏi ông mấy câu, mà câu trả lời của chúng có thể ông không muốn cho người khác biết.” La Phi trả lời rành rọt.

Kim Chấn Vũ cười gượng: “Anh nói thế là có ý gì? Lẽ nào anh nghi ngờ tôi có điều bí mật xấu xa nào đó?”

“Không phải bí mật, mà là bê bối!” La Phi bỗng cao giọng, “Một vụ bê bối đủ để thử thách lương tâm và đạo đức của ông, khiến ông không thể nào thoátkhỏi cảm giác dằn vặt suốt mười tám năm trời!”

Kim Chấn Vũ giậtthót mình vì lời nói đanh thép của La Phi, ông ta nhìn chung quanh vớibẻ bất an, sau đó lắp bắp nói: “Tôi… Tôi không hiểu anh đang nói nhữnggì.”

“Thôi được. Vậy để tôi giải thích cho ông nghe.” La Phi tậptrung nhìn vào đối phương, “Bắt đầu từ đâu nhỉ? Phải rồi, tôi đến đây là vì lời đồn ‘Dốc quỷ ám’, vậy chúng ta hãy bắt đầu từ bí mật trongchuyện này đi. ‘Bóng ma’ xuất hiện rồi sau đó biết mất một cách thần bímười tám năm, ông không biết đó là cái gì sao?”

Kim Chấn Vũ như bị cái gì đó đâm vào người, hai mắt co rúm, sau đó hỏi lại: “Thế theo anh đó là cái gì?”

“Thi thể, thi thể của một bà mẹ và đứa trẻ! Thi thể của hai mẹ con họ bịtreo trên chạc cây trên ‘Dốc quỷ ám’, không được an nghỉ. Cảnh tượng vôcùng bị thảm, có đúng không? Thi thể tuy bị nước biển làm cho biến dạng, nhưng mắt của người mẹ vẫn mở tròn, ghi lại khoảnh khắc tình cảm cuốicùng của bà ta trên thế gian. Ông đã từng nhìn thấy ánh mắt đó chứ? Đếntận bây giờ, có phải nó vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của ông, đúngkhông?” –La Phi lấy hết sức để miêu tả cảnh tượng đáng sợ đó, bên trongđộng thậm chí còn vọng lại tiếng oang oang.

“Tôi chưa nhìn thấy bao giờ… Không, tôi không biết cái thi thể nào hết.” Kim Chấn Vũ tỏ ra hoảng loạn.

“Ông đã nhìn thấy, không chỉ có ông, mà cả Chu Vĩnh Quý, Đức Bình, Tang Quân Dũng. Vì chính các ông đã thu lượm thi thể của họ! Phó Ngọc Trụ đã nhìn thấy cảnh này qua ống nhòm. ‘Ma nữ’ ngồi uốn mình lên trên với một tưthế kì quái, chẳng phải là có người đã dùng dây để kéo xác lên trên haysao? Khi đó động thạch nhũ chưa được khai thác, không ai biết con đườngbí mật dẫn tới ‘Dốc quỷ ám’, nếu không, các ông sẽ không phải mất cônglòng vòng như thế.” La Phi dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Giúp ngườikhác thu lượm thi thể là một hành động nghĩa cử, vậy tại sao các ông lại phải lén la lén lút như thế? Để bịt mắt che tai thiên hạ, các ông thậmchí còn xây một ngôi mộ vong linh? Người dân trên đảo ai cũng nghĩ đó là một ngôi mộ trống, thực tế thì sao? Các ông đã để cửa ngầm, mục đích là để an táng thi hài hai mẹ con họ.”

Kim Chấn Vũ nhìn La Phi vớivẻ khó tin, miệng lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Không thể nào… Không thểnào…” Cũng không biết ý ông ta là những việc đó không thể xảy ra, hay là La Phi không thể biết nhiều chuyện như vậy.

Khiến đối phươngkhông kịp chuẩn bị tâm lí, một đòn phá vỡ hàng rào tâm lí của đốiphương, đây chính là hiệu quả mà La Phi muốn đạt được, anh không hề dừng lại mà tiếp tục truy bức: “Nguyên nhân trong chuyện này tất nhiên làông sẽ không nói ra, hay là để tôi trả lời giúp vậy. Vì cái chết của mẹcon họ chính là do các ông gây nên! Sự ích kỉ và yếu hèn của các ôngthật nhục nhã và đáng thương! Các ông không dám để cho người đời biếtchân tướng sự việc, điều đó sẽ càng chỉ khiến các ông bị người đời khinh bỉ mà thôi!”

“Không, không phải do tôi gây nên… Cái chết của họ, không phải lỗi tại tôi…” Kim Chấn Vũ lắc đầu biện bạch, sắc mặt ông tatái mét, giọng nói yếu ớt, như không còn chút sức lực nào.

La Phi nhìn vào mắt đối phương bằng ánh mắt sắc nhọn: “Không phải lỗi của ôngsao? Vậy khi chiếc bè bị quá tải, cần xuống bớt một người, lúc đó ôngđang làm gì? Bốn người đàn ông sức dài vai rộng rốt cục đều là phườngham sống sợ chết, dồn mẹ con họ tới chỗ phải chia li –thử hỏi trên đờicòn chuyện gì đau lòng hơn thế nữa?”

Kim Chấn Vũ nấc lên mộttiếng đau khổ, gập người ngồi xổm xuống, những lời của La Phi hiển nhiên là đã đánh trúng tim đen của ông ta, hơn thế âm lượng như gào thét củaLa Phi càng khiến ông ta run lẩy bẩy, không trốn vào đâu được.

“Được rồi, đã đến lúc ông sám hối rồi đấy. Hãy nói cho tôi biết những tìnhtiết, cho tôi biết rốt cục ngày đó đã xảy ra chuyện gì!” La Phi dồn hếtsức để ra đòn cuối cùng, đồng thời anh vểnh tai giương mắt, như đangchăm chú theo dõi chuyện sắp diễn ra trong động thạch nhũ.

KimChấn Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về hướng vách đá trên caođằng sau La Phi, biểu lộ nét mặt kinh ngạc: “Kia… Kia… là cái gì?”

La Phi lẩm nhẩm: Ả ta đến rồi đây! Sau đó anh ngoảnh đầu lại, nhìn theo hướng mắt của Kim Chấn Vũ.

Nhưng trên vách đá trống trơn, không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

La Phi đang ngờ nợ, thì bỗng cảm thấy sau gáy bị vật gì đó đập mạnh một cái, mắt anh tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.

Kể vừa ra đòn mạnh đối với La Phi chính là Kim Chấn Vũ. Những lời như dồnđối phương vào chân tường của La Phi thực sự đã khiến ông ta không cònđường lui, trong khi đó ông ta lại không thể chấp nhận để chuyện xấu xatrong quá khứ của mình bị bại lộ trước mọi người, vì như vậy có thể sẽkhiến ông ta mất đi tất cả những thứ mà ông ta đã theo đuổi nhiều nămnay, ông ta hết sức cẩn trọng, đi đâu cũng để ý, cuối cũng đã xây dựngđược hình ảnh của một con người nhiệt tình, chính trực và quyết đoán.Sau đó mọi người bầu ông ta làm trưởng thôn, ông ta vất vả chăm lo, công việc xây dựng mọi mặt trên đảo Minh Trạch đã bước đầu được hình thành.Bây giờ là lúc ông ta ra đòn quyết định, thực hiện chí lớn và hoài bãocủa mình, nhưng nếu chuyện ngày ấy bị bại lộ, thì ông ta sẽ mất hết uytín, mọi hoài bão lí tưởng cũng tan thành mây khói.

Vì thế, trong lúc La Phi dồn ông ta đến nghẹt thở, ông ta đã lựa chọn phương án trả thù.

Trên vách đá vốn không xuất hiện vật gì cả, ông ta chỉ muốn đánh lừa sự chú ý của La Phi. Không ngờ La Phi lại dễ bị lừa như vậy, khiến ông ta cũngcảm thấy bất ngờ. Lợi dụng lúc La Phi mất cảnh giác, Kim Chấn Vũ nhặtlên một hòn đá đập mạnh vào sau gáy anh.

Trông thấy La Phi bịngất xỉu, Kim Chấn Vũ lùi lại mấy bước, hòn đá trong tay cũng rơi xuốngđất. Hiển nhiên ông ta cũng bị hành động bột phát của mình làm cho khiếp sợ. Nhưng chỉ một lát sau, trong trạng thái tâm lí bất cần “đã chót thì phải chét”, ông ta lại tiếp tục cầm hòn đá lên, ánh mắt lộ vẻ hung hãn, tiến về phía La Phi đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, mộtbóng người lao ra từ sau một bậc thềm trong hang động, căm phẫn hét lên: “Dừng tay! Ông… ông không được hại người khác nữa!”

Kim Chấn Vũgiật bắn mình, đưa mắt nhìn thì thấy một người có thân hình mảnh khảnh,da mặt trắng, thể chất yếu, chính là nhân vật trung tâm của sự kiệnnhiều năm về trước –Mông Thiếu Huy.

Kim Chấn Vũ sững người tronggiây lát, ngay sau đó trên mặt xuất hiện một nụ cười quái dị, trầm giọng nói: “Tôi đâu có hại người, tôi chỉ đang tự giúp mình thôi, mà cũng làgiúp cậu nữa… hãy tin tôi đi, giết anh ta, sẽ có lợi cho cả hai chúngta.”

“Không! Tôi không cho phép ông làm hại anh ấy,” giọng nóicủa Mông Thiếu Huy không hề có chút muốn thỏa hiệp. “Ông mà còn khôngdừng tay, là tôi chạy ra ngoài kêu toáng lên đấy!”

“Thế thì màycứ việc đi mà kêu đi.” Kim Chấn Vũ nói một cách thách thức. Sự việc đãđến nước này, ông ta không còn bất cứ lối thoát nào, bèn cầm lấy hòn đátừng bước lại gần Mông Thiếu Huy.

Trước tình thế này, Mông ThiếuHuy thấy không ổn, cậu hối hận vì trước khi mình xuất đầu lộ diện đãkhông quan sát kĩ đường lui. Giờ Kim Chấn Vũ đã chặn mất lối ra cửađộng. Mà bản thân cậu thì sức trói gà không chặt, muốn sống chết với một kẻ đang hung hăng độc ác như ông ta lúc này, khác nào tự sát. Trongtình thế nguy cấp, cậu đột nhiên xoay người, chạy nhanh mấy bước, laothẳng vào một cái hang dưới chân vách đá.

Lúc này Kim Chấn Vũcàng ngẩn người ra. Ông ta biết rằng những hang động trên vách đá nàyrất ngoằn ngoèo, nối liền nhau, nếu mạo hiểm lao vào rất có khả năng sẽbị lạc. Nhưng tình trạng hiện nay không cho phép ông ta nghĩ nhiều, ôngta chỉ còn cách cắn răng mà lao theo.

Chưa chạy được bao xa,trước mặt tối như bưng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn củaMông Thiếu Huy hình như là ở phía trước không xa. Kim Chấn Vũ định thầntrở lại, đổi giọng nói: “Cậu đừng chạy nữa, trong đó tối lắm, nguy hiểmđấy. Cậu ra đi, tôi hứa sẽ không làm hại các cậu nữa đâu, chuyện cậumuốn biết, tôi cũng có thể nói cho cậu biết.”

Nhưng Mông ThiếuHuy đâu có dễ bị mắc lừa, nghe tiếng có thể nhận ra là Kim Chấn Vũ vẫnđang cố sức mò mẫm tiến vào sâu trong hang.

Kim Chấn Vũ chửi thầm mấy câu trong bụng, cũng chỉ còn cách bám lấy vách đá tiếp tục đuổitheo. Mới đi được vài bước, bỗng nhiên trán va vào một phiến đá nhô ra,đau điếng người. Ông ta sôi sục trong lòng, khua tay loạn xạ, chạy nhưđiên được một quãng, trên đường đi không ít lần va đập và bị ngã, nhưngcũng mặc kệ.

Nhưng càng làm vậy lại càng mất kiểm soát, đến lúcông ta dừng chân trở lại, mới phát hiện ra là đã không nghe thấy độngtĩnh của Mông Thiếu Huy nữa. Ông ta thầm kêu trời, nghĩ bụng cứ thế nàymãi cũng không ổn. Thời gian càng để lâu, La Phi mà tỉnh lại thì tất cảđi tong. Sau khi cân nhắc một hồi, ông ta quyết định quay lại động thạch nhũ, giải quyết La Phi trước đã rồi tính sau.

Nhưng quay lạiđược một đoạn, thì không thấy ánh sáng chiếu ra từ trong động đâu cả,đường đi thì mỗi lúc một cheo leo hiểm trở. Kim Chấn Vũ chột dạ, mangmáng nhớ lúc Mông Thiếu Huy đi là đường xuống dốc núi, bây giờ vẫn làđường xuống dốc, rõ ràng đây không phải là đường quay lại!

KimChấn Vũ cố trấn tĩnh, phân biệt phương hướng, lần đườngg đi tiếp. Điđược một lúc, bỗng nghe thấy dưới chân có tiếng nước chảy róc rách. Mớiđầu ông ta không bận tâm, nhưng hai, ba phút sau, nước dưới chân mỗi lúc một nhiều, đã ngập đến mắt cá chân.

Kim Chấn Vũ sững sờ tronggiây lát, bỗng nhận ra điều gì đó, rùng mình một cái, toàn thân toát mồhôi! Hóa ra ông ta đã lần theo hang động đi xuống dưới lòng đất từ lúcnào không hay, mà bây giờ đang là lúc thủy triều dâng, mực nước ngầmcũng dâng theo, chỉ lát nữa thôi là nhấn chìm cái hang động này.

Lần này thì Kim Chấn Vũ đã hoàn toàn mất kiểm soát, ông ta vứt bỏ hòn đátrong tay đi, chạy loăng quăng như con ruồi mất đầu bay trong hang động, nhưng cứ thế lặp đi lặp lại mà vẫn không tìm thấy lối đi lên trên. Mựcnước mỗi lúc một cao, dần ngập đến thắt lưng, lúc này việc đi lại củaông ta đã trở nên hết sức khó khăn. Cuối cùng, khi đã sức cùng lực kiệt, tia hi vọng được cứu sống cuối cùng đã vụt tắt, chỉ còn có thể dựa vàovách đá lạnh cóng một cách yếu ớt và chờ đợi ngày tận thế đến.

Nước lạnh như băng cứ thế dâng lên. Điều này khiến ông ta nhớ lại cảnh mườitám năm về trước, cũng nước lạnh như thế, cũng nỗi sợ hãi và tuyệt vọngtrước sự đe dọa của cái chết như thế. Mọi thứ diễn ra giống như một sựluân hồi của số phận, cuối cùng ông ta cũng không thể nào thoát được.

Mười tám năm trước, nếu cho ông ta một cơ hội để lựa chọn lại, thì những việc xảy ra sau đó sẽ thế nào?

Ông ta đã không còn sức để suy nghĩ về những vấn đề phức tạp như vậy nữa,nước đã ngập đến cổ, bắt đầu tràn vào miệng, vào mũi ông ta.

Chút cảm giác tỉnh táo cuối cùng của ông ta, là cái vị đắng chát của nước biển tràn đầy vào miệng.

La Phi đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, chỗ sau gáy vẫn đau âm ỉ. Anh cắn môi,ngơ ngác nhìn chung quanh, chỉ thấy một mình ở trong động thạch nhũ, bên cạnh anh là Mông Thiếu Huy với vẻ mặt ân cần.

“Chuyện gì đã xảyra? Sao em lại ở đây?” La Phi nhớ lại trước khi bị tấn công, nhưng anhvẫn không rõ rốt cuộc là kẻ nào đã cho anh một đòn này.

“Anh đãbị Kim Chấn Vũ dùng đá đập cho bị ngất.” Mông Thiếu Huy giải thích choLa Phi biết, đối với câu hỏi sau, cậu hơi tỏ ra lúng túng, “Em… em đã đi theo anh đến đây.”

La Phi ngầm hiểu ra sự việc: “Em đã theo dõi tôi?”

“Em nóng lòng muốn biết những lời giải đó, vì thế… nên đã theo anh đến. Lúc đầu anh chạy qua chạy lại trong động, thừa lúc anh không để ý em đãchạy vào nấp sau một bậc thang đá.” Trong lúc kể về những hành động nàycủa mình, mặt Mông Thiếu Huy hơi đỏ lên, có vẻ rất xấu hổ.

La Phi ngồi dậy một cách nặng nhọc, anh đưa tay sờ sau gáy: “Là Kim Chấn Vũ đánh tôi sao? Thế ông ta đâu?”

“Ông ta là một kẻ xấu. Có vẻ như ông ta muốn giết anh, sau đó còn định giếtluôn cả em nữa.” Mông Thiếu Huy biểu lộ vẻ căm phẫn, sau đó chỉ tay vềhướng vách núi đàng xa, “Em đã trốn vào cái hang đó, ông ta đuổi theoem, đến giờ vẫn chưa thấy ra. Em nghĩ chắc ông ta bị lạc đường, ở trongđó tối mịt, không thấy gì cả.”

Nghe Mông Thiếu Huy nói vậy, LaPhi đã rõ đến bảy, tám phần về tình hình lúc đó, không khỏi gượng cười.Vốn dĩ là do anh đã dụ dỗ người đó xuất hiện, ai dè truy bức Kim Chấn Vũ ghê quá, nên sự việc mới ra nông nỗi này. Còn chuyện Mông Thiếu Huy bímật theo chân mình, càng làm anh cảm thấy bất ngờ. Nhưng kể ra, cũng nhờ có Mông Thiếu Huy mà lần này anh đã thoát chết.

“Thế em không bị lạc ở trong đó à?” cứ cho là xã giao, thì lúc này anh cũng nên tỏ raquan tâm một chút đối với ân nhân cứu mạng của mình.

“Dĩ nhiên là cũng bị lạc chứ. Có điều…” Mông Thiếu Huy quay đầu lại, nét mặt khônggiấu nổi vẻ vui mừng, “… may mà có con Kaka đã giúp em.”

La Phinhìn theo hướng mắt cậu ta, quả nhiên, cách chỗ Mông Thiếu Huy đứngkhông xa là con mèo đen bị mất tích trước đó đã lâu đang mải mê chơi đùa với một hòn đá lăn tròn trên mặt đất.

La Phi chau mày ngạcnhiên: “Kaka? Sao em lại ở bên cạnh nó được? Lẽ nào…” –nói đến đây, LaPhi kịp dừng lại, lẩm bẩm trong đầu: Không thể nào, không thể nào.

Mông Thiếu Huy bắt đầu kể nguồn cơn câu chuyện: “Lúc đó em càng đi càng thấy hang sâu thêm, đã hoàn toàn không phân biệt phương hướng được nữa. Bốnbề tối um, vì sợ bị Kim Chấn Vũ tìm ra, em đã không dám kêu cứu. Đúnglúc này, em phát hiện trong bóng tối có một đôi mắt màu xanh đen đangnhìn mình. Mới đầu em giật thót mình, sau đó nghe thấy âm thanh quenthuộc, mới nhận ra đôi mắt ấy hóa ra là của con Kaka mà em đã đang đitìm.”

“Sau đó em theo con Kaka tìm được đường ra đúng không?”

“Đúng thế, Kaka là một con mèo thông minh. Em cứ thắc mắc tại làm sao màkhông tìm thấy nó, hóa ra nó mải chơi trong động từ đó đến giờ. Mà cũngthật trùng hợp, hôm nay nó đã cứu mạnh chính chủ nhân của nó.” MôngThiếu Huy vừa nói vừa ôm Kaka vào lòng một cách thân mật, lấy mũi híchhích vào đầu nó.

La Phi lóe lên trong đầu, Kaka chắc chắn khôngthể ngẫu nhiên mà xuất hiện ở đây, nhưng có một số chuyện, vẫn chưa đếnlúc nói cho Mông Thiếu Huy hiểu, vả lại, anh còn phải quan tâm một vấnđề khác: “Kim Chấn Vũ có nói gì với em không?”

“Không. Nhưng emđã nghe thấy hết những gì anh và ông ta nói.” Mông Thiếu Huy cúi đầubuồn bã, “Có vẻ như anh đã biết rất nhiều chuyện? Khi nào thì anh có thể nói cho em biết hết mọi chuyện?”

“Khoan hãy vội, có những tìnhtiết anh chưa làm rõ được.” Vừa nói La Phi vừa đứng dậy, “Chúng ta rangoài trước đã, anh có cảm giác khó thở rồi.”

Trời chạng vạngtối, La Phi và Lý Đông tổ chức cho một số người dân trên đảo cầm đèn,đuốc đi tìm Kim Chấn Vũ bị mất tích trong hang động. Nhưng cấu trúc conđường hầm trong đó vô cùng phức tạp và ngoắt ngoéo, dây leo gần như lantỏa khắp chân núi, đã thế một phần không nhỏ còn nằm trên mặt đất, giờbị nước biển nhấn chìm. Mọi người bận rộn gần một tiếng đồng hồ, khôngthu được kết quả gì, đành bỏ dở giữa chừng.

La Phi vô cùng lolắng sợ Kim Chấn Vũ cũng gặp điều bất trắc, điều đó đồng nghĩa với việcngười cuối cùng biết chuyện của mười tám năm về trước đã biến mất, khiến việc đi tìm lời giải cho điều bí mật càng trở nên khó khăn hơn. Cũng có nghĩa là, cái “bóng ma” đã nhiều lần tác oai tác quái kia, đã đạt đượcmục đích của ả ta một cách trọn vẹn.