Đồ vật Vân Cơ sử dụng tất nhiên là mẫu tử Nguyệt Cơ không thể so bì được, chỉ hộp đồ ăn thoạt nhìn đã không giống người khác. Hộp hơi phiếm màu đỏ sậm giống màu củi cháy, hoa văn mịn mịn, mặt trên thì điêu khắc hoa văn tinh xảo.
Đại Niếp chỉ cần liếc mắt một chút đã biết đây làm từ gỗ lim, không giống hộp của mẫu tử các nàng, chỉ được ghép lại từ mấy mảnh gỗ.
Loại đồ vật này kiếp trước Tiêu Cửu Nương chưa bao giờ để vào mắt. Chỉ là khi trọng sinh quay trở lại, ăn cơm canh đơn sơ, mặc xiêm y và vải thô, tất cả đồ vật dùng đều thô sơ, bất quá chỉ một cái hộp đồ ăn làm bằng gỗ lim đã làm nàng sinh ra một chút cảm thán" không phải mình".
Loại ý niệm này bất quá chợp lóe, Đại Niếp đem hộp đồ ăn đặt trên mặt đất, đem đồ ăn bên trong bỏ ra ngoài. Đồ ăn của Vân Cơ tự nhiên mẫu tử Nguyệt Cơ cũng không thể so được, canh táo đỏ nấu thơm lừng, mấy đĩa rau trang trí đẹp mắt, bánh bao trắng béo mê người lại cuộn thêm trứng, còn có một đĩa tôm chưng sủi cảo, một đĩa bánh trứng gà.
Đại Niếp không tự chủ được nuốt ngụm nước miếng, nhưng không có lấy thức ăn này, mà bưng tất cả đi đến thùng nước gạo.
Động tác này như giải khai thân bị ma chú, tức khắc Hồng Lụa hét lên, cũng làm cho một đám vú già bên cạnh đều kinh ngạc.
Không ai nghĩ đến Đại Niếp sẽ có động tác này, nhưng thật ra trong đám vú già vẫn có một số người sáng suốt biết được hành động đầy hàm ý của Đại Niếp.
Tiêu gia quy củ nghiêm cẩn, cấp bậc của Linh Viện rõ ràng, theo lý mà nói thì mẫu tử Đại Niếp không thể dùng những loại đồ ăn theo quy chế phân cho vũ cơ được, chi phí hằng ngày luôn phân theo cấp bậc tạp dịch, mà Đại Niếp làm như vậy chính vì không muốn cho người khác có cớ mà nói. Phải biết rằng, Hồng Lụa phá vỡ bát chén của Đại Niếp, Đại Niếp cầm đồ của cô ta làm vỡ, cho dù có nháo đến nơi vú già quản sự thì cũng không việc gì cả. Nhưng nếu mà đem đồ ăn đoạt, thì lại là việc nặng không tha được.
Sau khi đổ sạch sẽ, Đại Niếp cũng không đem chén bát đi rửa, mà bưng đến đưa cho vú già phụ trách phát đồ ăn, mang chút đồ ăn về cho mẫu tử các nàng.
" Đại Niếp ngươi là cái tiểu lưu manh, ngươi dám làm hỏng đồ ăn của Vân Cơ."
Người đầu bếp nữ đang xới cơm cho Đại Niếp bị tiếng hét chói tai này, sợ tới mức cái muỗng cầm trong tay run lên, bà nhìn liếc mắt nhìn trộm khuôn mặt nhỏ của Đại Niếp, vội vàng tiếp tục xới cơm cho nàng.
Sau khi lấy cơm xong, Đại Niếp liền đem đồ vật tinh xảo đựng cơm canh cất vào hộp đồ ăn của mình, đậy nắp lên.
Nàng cũng không đi ngay mà nhìn về phía Hồng Lụa đang nổi trận nôi đình.
" Ngươi làm vỡ đồ của ta, ta trả lại, không ai nợ ai."
Tiếng thét chói tai của Hồng Lụa ngừng lại, đôi mắt đỏ sọng trừng trừng nói: " Người đừng có vu oan cho người khác, đồ của ngươi đặt ở phòng bếp bị vỡ, ai biết là ai, dựa vào cái gì mà ngươi đổ lên đầu ta."
Đại Niếp bĩu môi nói: " Chỉ cần thấy ngươi không có ý tốt ngồi chờ chế giễu, người ngu cũng biết là ngươi làm. Không cần thấy mình ngu mà oán người khác thông minh hơn."
Lời nói sâu sắc này, làm cho mọi người tức khác nhìn Hồng Lụa bằng ánh mắt quỷ dị.
Hồng Lụa mặt đỏ như máu, lớn tiếng kêu lên: " Dù sao thì đồ ngươi lấy, cũng là đồ của Vân Cơ, ngươi lấy đi ta trở về làm sao cùng Vân Cơ nói được?"
" Ngươi muốn nói như thế nào thì nói, sao, dám làm không dám nhận?"
Mang theo chút giễu cợt, Đại Niếp xách đồ ăn của nhà mình đi nhanh bước ra khỏi phòng bếp. Hồng Lụa muốn đi theo cản lại nhưng không dám, ánh mắt phía trước của Đại Niếp thực sự làm cho nàng phát hoảng, chỉ dậm chân một cái, hướng tới chỗ Vân Cơ ở mà chạy đi.
Trở lại chỗ ở, hai người Nguyệt Cơ và Tiểu Niếp đã tình.
Nguyệt Cơ vẫn nằm trên giường như cũ, tinh thần uể oải, Tiểu Niếp dựa ở bên người nàng, vừa thấy Đại Niếp cầm hộp đồ ăn đi đến, liền đi nhanh tới. Nàng đã sớm đói bụng, mỗi ngày đều ăn màn thầu với cháo loãng lại thêm chút rau luộc, rất nhanh đã đói.
Giúp mở hộp đồ ăn ra, Tiểu Niếp phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Nguyệt Cơ gương mắt nhìn theo, tức khắc nhìn thấy đồ vật bên trong tinh xảo hoàn mĩ.
" Đại Niếp, chén bát này là lấy ở đầu ngõ?" Nguyệt Cơ vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
" Lấy trong phòng bếp."
Đại Niếp vừa nói vừa đem hộp đựng đồ tinh xảo lấy ra, bày biện lên bàn.
Nguyệt Cơ vẻ mặt lo lắng, khụ khụ hai tiếng nói: " Không phải là con đã cầm hộp đồ ăn của người khác đi, những thứ này vừa thấy đã biết người thường không thể sử dụng được, có phải con lại tranh chấp với người khác, nương đã nói với con như thế nào? Thân mình nương không tôt, không bảo vệ được cho con, con có thể chịu đựng được thì cứ chịu một chút, con đứa nhỏ này làm sao vẫn không thay đổi, chẳng lẽ đến lời của nương nói con cũng không nghe."
Nguyệt Cơ vừa nôn nóng vừa lo lắng nói, cố nói cho hết đoạn này, sau đó liền ngăn không được còn ho khụ khụ liên tục. Tiểu Niếp vội vàng chạy lại, giúp nàng thuận khí.
Đúng lúc này cửa Đại Môn mở ra, đột nhiên một người xông vào, mang theo một câu " Nguyệt Cơ ngươi dạy nữ nhi tốt thật", Vân Cơ mang theo Hồng Lụa hùng hổ đến.
Vẻ ngoài trông Vân Cơ đại khái ngoài hai mươi tuổi, kiều mị thướt tha, làn da trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, một đôi mắt ẩn tình đến mị hoặc người. Cô ta mặc một chiếc áo ngắn màu xanh biếc che bên ngoài chiếc váy hồng thêu một mảnh lớn hoa mẫu đơn quanh eo, khuỷu tay khoác một cái sa mỏng, càng tôn thêm đường cong lả lướt, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.
Không thể nghi ngờ là Vân Cơ rất mỹ lệ, Nguyệt Cơ cũng đã từng rất mỹ lệ, chỉ vì ốm đau không gượng nổi thân mình, hiện giờ cùng Vân Cơ hình thành hai phía đối lập, làm Vân Cơ hai mắt đang tràn đầy lửa giận cũng hiện ra một mặt châm chọc.
Cũng vì vậy mà lửa giận trên mặt lại kỳ dị biến mất, biến thành trào phúng hoàn toàn.
" Như thế nào? Đồ vật của ta dùng tốt? Mà cũng phải ngươi dùng chút đồ gốm thô bỉ, tất nhiên là chưa thấy qua đồ tốt như thế rồi."
Thanh âm êm ái của Vân Cơ vang lê, như có như không mang theo vài phần yêu kiều, lại thêm một chút mị hoặc, nếu có nam nhân ở đây, tự nhiên sẽ bị mềm xương cốt. Chỉ là thanh âm dễ nghe lúc này, lại hết sức ác độc, mang theo đầy ác ý.
Trong lúc nói, cô ta đến gần cái bàn, khom lưng bưng lên nghịch cái chén sứ màu xanh, giả vờ thưởng thức nhìn nhìn, sau đó buông ngón tay tiêm ngọc ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng " choang", chén rơi vỡ trên sàn tán loạn.
Mặt Nguyệt Cơ trong nháy mắt trắng càng thêm trắng.
Nàng cưỡng chế mình trấn tịnh lại, cố gắng ngăn chặn hình ảnh trước mắt cười nói: " Nếu Đại Niếp làm gì không phải, mong Vân Cơ muội muội khoan dung nhiều hơn, nó vẫn là tiểu hài tử..."
Còn chưa nói xong, liền bị thanh âm của Vân Cơ đánh gãy: " Ai là Vân Cơ muội muội của ngươi, ta không có cái loại tỷ tỷ bệnh lao này!"
Một hơi bị đánh gãy, liền rất khó khôi phục lại được, Nguyệt Cơ tê tâm phế liệt ho lên. Vân Cơ chẳng những không buông tha, ngược lại còn mang vẻ mặt châm chọc định mở miệng nói.
Lúc này, Đại Niếp ra tiếng," Đồ là ta lấy, hơn nữa ta cũng không định trả lại, ngươi nghĩ thế nào?"
" Đại, Đại Niếp..... khụ khụ.... Con đừng nói..... khụ khụ khụ...."
" Nguyệt Cơ, đây là nữ nhi mà ngươi dạy tốt đấy, toàn bộ là một cái lưu manh!" Ngón tay trắng ngọc của Vân Cơ chỉ thẳng vào chóp mũi Đại Niếp.
"... Vân Cơ, Đại.... Đại Niếp của ta..... khụ khụ.... Rất xin nỗi...."
" Hồng Lụa làm vỡ chén bát của ta, ta lấy của ngươi đền, cũng không quá?"
Biểu tình nhàn nhạt của Đại Niếp, ngữ khí thập phần bình tĩnh, dáng vẻ này kích thích Vân Cơ, làm giọng cô ta the thé vang lên: " Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Hồng Lụa làm hỏng đồ, liền ở chỗ này ăn nói bừa bãi? Lại nói, nếu Hồng Lụa không cẩn thận làm vỡ đồ vật của ngươi, hạng người rách nát như ngươi có thể dùng đồ của ta sao? Ngươi xứng với đồ tinh xảo như vậy sao?"
Vân Cơ càng nói càng giận, hất một bàn chén bát trên bàn xuống, tất cả chén bát đều rơi xuống mặt đất, phát ra những âm thanh rầm rầm.
Vân Cơ và Nguyệt Cơ vốn có khoảng cách ở giữa, cũng vì thân phận của nàng. Thời trẻ Nguyệt Cơ là vũ cơ số một số hai, Vân Cơ chỉ là một tiêu con hát mới.
Dạy đồ đệ, sư phó chết đói, những lời này cũng không phải không có đạo lý. Vân Cơ giống như đã quên mất, trước kia cô ta luôn kêu Nguyệt Cơ là Nguyệt Cơ tỷ tỷ, Nguyệt Cơ thấy cô ta có thiên phú lại rất lanh lợi, liền đem tất cả tài nghệ bao năm của mình dạy cho cô ta.
Nào biết khi Vân Cơ nổi bật trước mặt người khác, cũng là lúc Nguyệt Cơ từ vị trí cao nhất hạ bậc, lúc trước không ai không nói Vân Cơ bụng dạ khó lường. Nhưng thân thể của Nguyệt Cơ càng ngày càng không tốt, cũng không ai dám vì nàng kêu oan. Mà tài múa của Vân Cơ xác thực cũng được trời ưu ái, làm người không thể bắt bẻ được, an vững ngôi chủ vũ chi vị.
Ban đầu Vân Cơ còn thu liễm, sau thân thể Nguyệt Cơ càng ngày càng không tốt, chậm rãi liền lộ bộ mặt thật, phàm những người có quan hệ với Nguyệt Cơ, nàng liền ức hiếp bắt nạt. Dần dần tất cả mọi người đều biết bản tính của cô ta, tuy trong lòng thầm mắng, nhưng mặt ngoài vẫn không dám nói gì.
Ân oán này Đại Niếp cũng biết được. Nàng vốn chán ghét loại người như Vân Cơ, lại nhân sự việc này, nhiều lần châm chọc.
" Chúng ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng? Đừng quên ngươi có thân phận gì!"
Nếu là Đại Niếp trước kia, phỏng chừng đã như bị kim đâm nhảy dựng lên. Nhưng rốt cuộc nay đã khác xưa, trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này tuy ngoài mặt Đại Niếp là một nữ hài mười tuổi, kỳ thật bên trong sớm đã không phải.
Kiếp trước sau khi Tiêu Cửu Nương đắc thế, liền đem Vân Cơ thu thập, Vân Cơ coi như là chết trong tay nàng. Một người chết Đại Niếp không đem cô ta để vào mắt. Kể như lúc này còn chưa chết, nàng cũng biết phải nhắm vào chỗ đau mà đâm, mà không phải chỉ nói những lời vô dụng, làm kẻ địch đắc ý, mình chịu khổ.
Quả nhiên, Vân Cơ phảng phất như bị kim châm, nhảy dựng lên, khuôn mặt vặn vẹo.
" Các ngươi thân phận gì mà so với ta, con của tiện nhân chính là tiện nhân....."
" Ngươi biết lần trước người nói ta là tiện loại đi đâu không?" Đại Niếp cười đến quái dị.
Vân Cơ đột nhiên cứng lại, rồi sau đó cười châm chọc, " Ai nghe được ta mắng ngươi là tiện loại? Hồng Lụa, ngươi nghe thấy không?"
Lúc này trừ bỏ ba người mẫu tử Nguyệt Cơ, thì chỉ còn hai người chủ tớ Vân Cơ, không có người khác ở đây, Vân Cơ tự nhiên là không sợ bị người nói.
Thanh âm vang dội của Hồng Lụa: " Vân Cơ, nô cũng không nghe thấy."
Vân Cơ đắc ý cười cười, chỉ chỉ vào Nguyệt Cơ vẫn khụ khụ không thôi nói: " Tiện nhân!" Lại chỉ cái mũi của Đại Niếp, " Tiện loại!"
Ngoài dự đoán, Đại Niếp thế như không hiện ra bộ mặt tức giận, mà tươi cười thân thiết nói: " Ngươi so với chúng ta thì có thể cao quý đến đâu được? Không phải là tiện nhân Vân Cơ, không phải là tiện nhân thì ngươi sẽ ngốc ở Linh Viện này?"
Những lời này làm đau đớn lỗ tai Vân Cơ, làm mắt cô ta tức khắc đỏ lên. Nàng lại gần giơ tay lên định đánh Đại Niếp, Nguyệt Cơ sợ tới mức muốn ngăn cản, lại che dấu không được thanh âm khụ khụ, Tiểu Niếp sợ tới mức khóc lên, Hồng Lụa vẻ mặt đắc ý, chờ Vân Cơ hảo hảo thu thập nha đầu lưu manh này.
Tay ngọc kia đang rơi xuống, đột nhiên liền bị cương giữa không trung. Tầm mắt dời xuống một chút, nguyên lai không biết từ lúc ào Đại Niếp trong tay lại cầm một mảnh sứ vỡ, để ở gáy Vân Cơ.
Một mạt đỏ chói lóa từ từ tiết ra từ trên cổ ngọc kia, biến thành một giọt máu nhỏ. Vân Cơ cảm giác được trên cổ lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt trắng bệch.
" Ngươi thử xem, xem ta có dám đâm xuống hay không."
Thanh âm lạnh lùng của Đại Niếp càng lên, rõ ràng là thanh âm không lớn, lại ở trong tiếng ho sặc sụa của Nguyệt Cơ có vẻ rõ ràng. Tay nàng nhấn mạnh xuống, máu chảy ra càng nhiều.
" Đại Niếp, ngươi muốn làm gì?" Hồng Lụa hét to.
" Ngươi thử xem, xem ta có dám giết ngươi không, có hay không có người đến tìm ta đòi đền mạng