Nghe được lời ấy, Đại Niếp sững sờ.
Chỉ là nàng xưa nay tâm cơ thâm trầm, tất nhiên là sẽ không ở trước mặt người khác biểu lộ ra việc không muốn quan tâm sống chết của Tiểu Niếp.
Tiểu Đào mặt mũi tràn đầy sốt ruột, không nói lời gì lôi kéo Đại Niếp chạy tới, thậm chí không có chú ý trong tay Đại Niếp còn cầm một kiện y phục ẩm ướt.
Tuổi Tiểu Đào so với Đại Niếp lớn hơn một hai tuổi, năm nay mười một tuổi, cũng là người số khổ. Trong nhà miệng cơm quá nhiều, liền đưa nàng ấy bán đi đổi một mùa lương thực sống tạm. Bởi vì tuổi còn nhỏ, dáng dấp cũng không phát triển, một mực ở Linh viện làm việc vặt. Về sau ở bên người Nhu Cơ làm tỳ nữ.
Linh viện người người đều nói Đại Niếp không tim không phổi, kỳ thật Tiểu Đào mới xem như chân chính không tim không phổi, rõ ràng vận mệnh đối đãi nàng ấy như vậy nhưng không trách móc nặng nề, nàng ấy luôn là một bộ dáng cười cười mị mị, tựa hồ không để ý. Đổi lại Đại Niếp, nàng lại làm không được như thế, cho nên nàng hâm mộ Tiểu Đào, cũng tương đối thích nàng ấy luôn có ánh nắng trên mặt.
Một đường chạy đến chỗ đất trống ở phía trước cửa phòng bếp Linh viện, lúc này đã vây quanh rất nhiều người.
Đều là tỳ nữ vú già làm việc vặt của Linh viện, còn lại là các đào kép trang điểm sáng rõ. Đào kép cùng vú già tỳ nữ rất dễ dàng phân biệt, chỉ nhìn xem ăn mặc của bọn họ liền có thể nhận ra, đào kép phần lớn hình dáng thân thể không sai, y phục cũng có chút sáng rõ loá mắt, mà vú già cùng tỳ nữ thì là một kiểu nhan sắc ám trầm.
Ở chính giữa bãi đất trống đứng một vú già trung niên thân thể to mọng, bà ta thân mang váy ngắn màu xanh thẳm vải thô, eo trước vây quanh một cái tạp dề màu nâu đen, trên đầu vấn một cái khăn cùng màu, trên mặt thịt mỡ bởi vì cảm xúc quá mức kích động mà run lên một cái, nước bọt bay tứ tung có thể nhìn thấy dưới ánh mặt trời.
Người này chính là Vương Đại Nương, là một vú già tạp dịch của Linh viện. Bản thân là một quả phụ, tính cách lại mạnh mẽ, rất dễ dàng cùng người ta xảy ra tranh chấp, bởi vì là tiểu cô của vú già quản sự Mạc Đại Nương nên có rất ít người nguyện ý cùng bà ta so đo, cũng càng làm cho bà ta tính tình càng thêm lưu manh.
Bình thường cùng người khác giành ăn cãi nhau, chưa từng có địch thủ, ai đắc tội bà ta, thường xuyên ngăn trước mặt người khác mà mắng một canh giờ, tại Linh viện có một biệt hiệu, mọi người gọi là Quỷ Kiến Sầu. Bất quá bà ta cũng là tính tình linh động, những ai không chọc nổi xưa nay không dám tuỳ tiện đi chọc, am hiểu phụ họa. Còn những người có thể bắt nạt, bà ta thì lại là một khuôn mặt khác hoàn toàn.
Cũng không biết Tiểu Niếp đến cùng là như thế nào gây chuyện với bà ta.
Chỉ là Tiểu Niếp lúc này tình hình không tốt lắm, thân thể gầy gò yếu ớt nhỏ nhắn té ngã trên đất, một đôi tay nhỏ dưới ẩn ẩn nhìn thấy vết máu, tựa hồ như bị trầy da. Cả người nửa nằm rạp trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy tro bụi cùng nước mắt chịu đủ ủy khuất, nhìn cực kì chật vật. Cùng đứng tại đó cách nàng không xa, Vương Đại Nương một tay chỉ thẳng vào nàng, một tay chống nạnh giống như cái ấm trà mà mở to miệng mắng, quả thực giống như diều hâu ngậm lấy gà con.
Vương Đại Nương vẫn như cũ thao thao bất tuyệt mắng lấy, đại thể ý tứ chính là Tiểu Niếp đi bộ mà không có mắt, đụng eo bà khó chịu mà không lên tiếng đã muốn chạy, bà ta cao tuổi rồi eo đều sắp bị đụng gãy. Lại thêm một bên có người vây xem nghị luận ầm ĩ, Đại Niếp cũng là minh bạch tiền căn hậu quả.
Kỳ thật xem dáng vẻ đó của Vương Đại Nương, chính là biết bà ta khẳng định không có gì đáng ngại, đây rõ ràng chính là gây chuyện.
Đây đúng là gây chuyện.
Đại Niếp đã từng đụng phải rất nhiều chuyện như vậy, chỉ là tuổi nàng càng lớn, ai dám tìm nàng gây chuyện, nàng liền sẽ không buông tha xông lên cắn ngươi một ngụm, không đánh chết ngươi cũng muốn để ngươi khó chịu, dần dần loại tình hình này liền biến mất.
Tiểu Niếp gặp loại chuyện này cũng không vượt qua dự đoán của Đại Niếp, đây chỉ là bắt đầu, chỉ cần ngươi không phản kháng, như vậy chờ đi sẽ còn nhiều chuyện xảy ra nữa.
Mọi người vây xem đều là một mặt cười trộm nhìn xem náo nhiệt, cũng không có phát hiện đằng sau tới hai người, lại thêm Đại Niếp cùng Tiểu Đào tuổi còn nhỏ cái đầu thấp, càng là không thấy được.
Nếu để cho Đại Niếp lựa chọn, nàng không muốn quản việc này.
Lời nói của nàng trước đó không phải là làm bộ, cũng không phải là nói cho Tiểu Niếp nghe. Chỉ là nàng bị Tiểu Đào mạnh mẽ kéo tới, Tiểu Đào lúc này đầy mặt lo lắng nhìn sang nàng, lại nhìn sang tình hình trong sân, gấp đến độ nước mắt đều nhanh rơi xuống.
Tiểu Đào kỳ thật cùng Tiểu Niếp cũng không có giao tình gì, nói trắng ra là nàng ấy sốt ruột như thế., cũng là bởi vì Tiểu Niếp là muội muội của Đại Niếp.
Tiểu Đào là tỳ nữ của Nhu Cơ, sau đó Nhu Cơ tất nhiên cũng sẽ biết được việc này. Đại Niếp dù cho rõ ràng tâm tính ác độc, dối trá còn có thù tất báo, nhưng nàng lại không nghĩ ở trước mặt Nhu Cơ có một ấn tượng không tốt. Dù sao Đại Niếp hiện tại mới chỉ mười tuổi, dù cho cùng muội muội náo loạn khó chịu, nhưng cũng không thể lòng dạ độc ác mà không để ý sống chết của nàng ta.
Vì lẽ đó việc này tất nhiên muốn xen vào.
Đại Niếp cơ hồ không có do dự liền chen vào đám người, Tiểu Đào lo lắng muốn cùng đi qua, có thể lại sợ gây chuyện cho Nhu Cơ, chỉ có thể rụt lại đằng sau lo lắng bất an nhìn xem tình hình trong sân.
Đại Niếp động tác cực kì nhanh nhẹn, chỉ là mấy bước liền đi đến giữa sân, người bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, liền thấy một vật thể đựng đầy nước đập vào mặt Vương Đại Nương.
Trên sân một đám người phát ra một trận kinh ngạc thấp giọng hô, còn chưa kịp phản ứng, liền gặp Đại Niếp giống như một con thú nhỏ lao thẳng về phía Vương Đại Nương.
Vương Đại Nương đang mắng sảng khoái, đột nhiên bị một vật hung hăng đánh vào trên mặt, vừa ướt lại đau để bà ta căn bản cả người đều chật vật, toàn bộ diện mạo đều bị vật kia bao lại, bà còn chưa kịp giật xuống, liền cảm giác mình đã bị tập kích, người nhất thời bị đụng đổ trên mặt đất.
Địch mạnh mẽ ta yếu, lại là lão quả phụ Vương Đại Nương đã có tuổi lại kiêm lão lưu manh, Đại Niếp thật không nghĩ cùng bà ta kiện cáo.
Hạng người gì, làm sao để có phương pháp đối đãi, nàng ở tại Linh viện này bên trong sinh sống gần mười năm, tự nhiên là cực kì minh bạch.
Đại Niếp cả người đều cưỡi trên thân Vương Đại Nương, chăm chú ngồi ở gần vị trí lồng ngực của bà ta cưỡi lên, nàng tay mắt lanh lẹ đem món y phục ẩm ướt kia từ trên đầu Vương Đại Nương giật xuống, ba bước nhanh tay quấn lên hai cánh tay của Vương Đại Nương, sau đó lại đặt mông ngồi ở phía trên.
Vương Đại Nương phát ra một tiếng kinh hãi thét lên, cả đám vây xem ngơ ngác nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt này.
Đại Niếp thể trạng nhìn như nhỏ gầy, kỳ thật sức lực lại thật lớn, không riêng bởi vì từ nhỏ phải làm việc nặng như giặt quần áo khiêng nước, mà còn tập múa lâu dài nên động tác gọi là nhanh chuẩn. Thấy Vương Đại Nương bị mình kiềm chế nửa người trên không thể động đậy, nàng vươn tay liền bắt lấy búi tóc của Vương Đại Nương, trong lúc mọi người còn đang hoảng sợ, thì thấy một sự va chạm trên mặt đất chính.
Đông một tiếng, va vào một phát còn chưa xong, không có chút nào nương tay liên tiếp làm lại hai lần.
Đầu người so với mặt đất cứng rắn mọi người đều hiểu được như trứng chọi với đá.
Toàn bộ quá trình này phát sinh trong một khoảnh khắc, đám người vây xem còn chưa phát ra tiếng thét kinh hãi, Vương Đại Nương đã bị đâm đến hoa mắt chóng mặt, không phân rõ thiên nam địa bắc, chỉ có thể phát ra từng tiếng rên nhẹ.
Một tia máu đỏ chướng mắt lan trên mặt đất, đám người lúc này mới giống như là sôi trào cũng dường như la hoảng lên.
Đại Niếp là một đứa lưu manh, là một con sói con, làm cho ngươi không thắng được mà còn muốn nhào tới cắn lên miệng ngươi hai cái.
Tất cả những người này đều biết được, thậm chí trước kia ở trong trí nhớ của mọi người, nàng xác thực đã từng người khác đánh qua một trận. Rõ ràng chỉ là một đứa bé, lại cùng người lớn đánh nhau, người bình thường cũng sẽ không làm ra việc xô đẩy đứa bé, nhưng người đó thực sự đã xô đẩy nàng hai lần, nàng nhào lên chính là cắn một ngụm, cắn liền không nhả. Người kia đánh không thắng, thịt cũng bị cắn đến máu me đầm đìa, dọa lui rất nhiều người có ý nghĩ muốn làm khó dễ nàng...
Những chuyện này phát sinh đều rất xa xưa, ký ức dần dần đều đã mơ hồ, thẳng đến lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mọi người mới kinh hãi nhớ tới sự việc kia tựa hồ cũng không ngạc nhiên.
Ngạc nhiên chính là, Đại Niếp bây giờ hạ thủ càng thêm hung ác, bắt đầu người hướng trên mặt đất mà đụng, cái này hoàn toàn là muốn làm chết người.
Có người nhát gan đã bị sợ quá khóc, tiếng thét chói tai liên tiếp.
"Người chết nha..."
"Chảy máu..."
Tiểu Niếp sững sờ căng thẳng nhìn xem khuôn mặt nhỏ kia, nàng tựa hồ cũng không có bị ngoại giới ảnh hưởng, nắm lấy búi tóc của Vương Đại Nương lại đụng mấy lần, thẳng đến khi người hôn mê bất tỉnh, mới phủi tay đứng lên.
"Đây là một lần cuối cùng."
Âm thanh tạp nham la hét ầm ĩ bên trong, một câu nói nhỏ truyền vào tai Tiểu Niếp, lập tức làm cả khuôn mặt nàng ta đỏ lên, một cỗ xấu hổ giận dữ tùy tâm ở giữa dâng lên.
Cục diện cực kì hỗn loạn, đâu đâu cũng có tiếng khóc cùng tiếng thét chói tai, đã có người đi bẩm báo với vú già quản sự, còn có mấy vú già khác, tựa hồ cùng Vương Đại Nương quen biết, lúc này từ lâu mới kịp phản ứng, ngăn cản Đại Niếp không cho nàng rời đi. Tiểu Đào cũng bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, gặp tình hình này tựa hồ không thể từ bỏ ý đồ, nhanh như chớp vội chạy đi tìm Nhu Cơ tới làm cứu binh.
Mạc Đại Nương rất nhanh liền chạy đến, đi cùng với nàng trừ mấy tên tỳ nữ, còn có một vú già trang điểm kỹ càng.
Lúc này Vương Đại Nương cũng bị người làm tỉnh lại, đang ngồi ở trên mặt đất sờ lấy cái ót Ôi chao ôi chao kêu đau.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!"
Mạc Đại Nương một bộ mặt nghiêm trọng lãnh túc, bộ dáng cực kì dọa người.
Vương Đại Nương cùng Mạc Đại Nương quan hệ mọi người đều biết, thấy Mạc Đại Nương tới, liền có người nghĩ lấy lòng vú già tiến lên kể rõ ngọn nguồn, lời nói ở giữa tự nhiên đem Vương Đại Nương hình dung cực kì thê thảm đáng thương vô tội, đem Đại Niếp Tiểu Niếp hai tỷ muội hình dung đáng ghét đến cực điểm.
Đại Niếp tại Linh viện đắc tội không ít người, tự nhiên không thiếu người bỏ đá xuống giếng. Ngày bình thường những người lớn này e ngại thân phận Đại Niếp, lại thêm Mạc Đại Nương vô tình hay cố ý thiên vị nên không muốn đụng chạm nàng. Nhưng hiện nay Đại Niếp trước mặt mọi người đánh Vương Đại Nương, xem Mạc Đại Nương còn có thể thiên vị đứa nhỏ lưu manh này hay không.
"Tẩu tử ngươi sẽ làm chủ cho ngươi, tiểu súc sinh này hạ thủ thực sự đáng sợ."
Một hồi thời gian này, vết thương sau gáy của Vương Đại Nương cũng từ bên trong dịu bớt, thấy tẩu tử tới, tự nhiên chịu đựng đau đầu cùng mắt hắc ám, tâm đủ loại khó chịu, lập tức cáo trạng ra.
Bà ta Vương Thúy Hoa còn chưa bao giờ bị thua thiệt như vậy, lần này nhất định phải để tên oắt con này nợ máu trả bằng máu!
Vương Đại Nương hận hận trừng mắt Đại Niếp, trong mắt tất cả đều là hận ý cùng ác độc.