Độc Phụ Không Hoàn Lương

Chương 1




Tiêu Cửu Nương chớp chớp mắt, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn sang hai người trước mặt.

Trong đó một người khoảng hơn hai mươi tuổi, đầu đội ngọc quan, một thân bạch sắc thêu trúc xanh lên tay áo rộng đại bào, tựa như một khối ngọc thưởng đẳng dát nên người, cho dù chỉ lẳng lặng đứng thẳng cũng toát ra được phong thái tuấn tú, khí chất độc đáo, làm cho người khác có cảm giác cao quý thanh nhã.

Khuôn mặt hắn lúc này hiện lên một tia nôn nóng, tựa hồ có một ít chột dạ, ánh mắt lập lòe như có tia áy náy, rất phức tạp. Lẳng lặng đứng phía sau là một nữ tử, nàng mặc áo thêu đinh hương sắc tố giao với tay áo ngắn, váy trắng thêu tố mai, khoác trắng xanh, búi tóc nghiêng cài một cây trâm. Nàng vốn sinh ra đã có làn da nõn nà, này thêm một thân trang phục thanh nhã, vẻ mặt như họa, càng thêm thanh nhã tuyệt luân.

Nếu có người ngoài ở đây, sẽ phát hiện người nằm nửa tựa trên giường Tiêu Cửu Nương có hình dạng tương đồng với nàng kinh người. Điểm khác biệt duy nhất, Tiêu Cửu Nương quần áo hoa lệ, mặt mày diễm lệ, lại có thêm khí thế hùng hổ dọa người. Mà nàng lại có vẻ giống như một tiểu bạch liên hoa, cô đơn nhược chất, thanh lệ thoát tục. Làm cho người khác không thê không khen tạo hóa thần kỳ, rõ ràng là hai khuôn mặt bất đồng, lại có vẻ trái ngược nhau đến vậy.

".... Ta và ngươi là phu thê gần bảy năm, xưa nay ta chưa bao giờ đối xử nhẫn tâm với ngươi, luôn bảo vệ ngưỡng mộ ngươi. Nhớ năm đó, ta thật lòng nghênh thú ngươi, muốn cùng ngươi cả đời bên nhau đến bạc đầu, chẳng sợ thanh danh không tốt của ngươi... Ta cho là ta có thể thay đổi ngươi, khiến ngươi có thể quay đầu làm lại, nào biết ngươi tật cũ khó sửa. Chỉ vì mẫu thân của ta có thành kiến với ngươi, ngươi liền nhiều lần đối nghịch với bà, khiến mẫu thân ta ốm đau trên giường, đến nay vẫn chưa đỡ hơn được..."

"... Ngươi không thể sinh con, lại không cho phép ta nạp thiếp.... Ta biết ta không nên nạp thiếp vì lời hứa lúc trước, nhưng trong ba tội bất hiếu, vô tử là tội lớn nhất.... Mẫu thân ta đưa cơ thiếp, phàm là có thai, ngươi liền hạ độc thủ, vì vậy mà ta giờ đã hai mươi năm, lại không có được một đứa con nối dõi.... Ngươi là người thủ đoạn độc ác, tâm cơ xảo trá, hại tẩu tử, hãm hại em dâu ta, Vương gia trước nay huynh đệ khiêm nhường, lại bị ngươi phá hoại khiên cho bây giờ gần như trở mặt thành thù..."

" Ngươi nói xong chưa?"

Ánh mắt lạnh lẽo, ngôn từ băng lãnh của Tiêu Cửu Nương, làm cho nam tử lên án đột nhiên nghẹn dừng lại. Trên mặt hắn có một tia chật vật, vẫn che không được phong thái tuấn dật.

Đại để là hắn chột dạ đi, nếu không người chưa bao giờ biện luận như hắn sao lại lải nhải nhiều như vậy.

Rốt cuộc là ai oán ai đây?

Trong chốc lát, Tiêu Cửu Nương hồi tưởng lại rất nhiều, có lẽ chỉ có thể oán mệnh.

Nàng cũng không phủ nhận mình thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng trước lúc cưới nàng hắn đã biết thanh danh của nàng, làm phu thê nhiều năm như vậy hắn cũng chưa bao giờ che giấu hành động gì trước mặt nàng, nàng vẫn luôn biết là hắn bất mãn, nhưng cho đến nay mới biết là nguyên lai hắn oán hận nhiều như vậy.

Rốt cuộc oán ai đây?

Nàng vốn chán ghét tranh đấu, nghĩ hắn như trăng sáng lại si tình, liền bỏ lại tất cả đi theo hắn. Nghĩ là rời đi nơi đó, cuộc sống hẳn sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tưởng giống như lời hắn nói, đổi nơi sinh hoạt, nhân sinh sẽ khác.

Nhưng sự thật thì sao?

Tại thành Trường An to lớn như vậy, hào môn thế gia nhiều không kể xiết, sao lại có một nhà sạch sẽ, hoặc có thể là một nơi an tĩnh? Hắn tuy là con vợ cả, nhưng mà không phải duy nhất, trên có huynh trưởng tẩu tử, dưới có đệ đệ em dâu, tất cả mọi người đều tranh, nhưng hắn lại không tranh, chờ nuốt sống.

Mới đầu nửa năm, nàng nhìn như không thấy, gả cho nam tử thuần túy như ngọc, thanh cao như vậy, nàng cũng hy vọng mình cũng có thể thuần khiết như ngọc.

Nhưng mà không được, không có biện pháp, nàng trời sinh không phải là người nhẫn tâm hại người. Nàng học không được cái khoan dung độ lượng của hắn, cũng không học hắn lòng dạ rộng lớn coi tất cả mọi người đều lương thiện. Ai dám hại nàng, dám đào hố bẫy nàng, nàng nhất định báo lại. Đương nhiên trong đó, còn có mẫu thân hắn, cho tới lúc này nàng mới hiểu được là mình quá tự phụ, nàng cho mình có thể giải quyết tất cả khó khăn, nhưng lại lau không được nội tâm chán ghét của người khác, đặc biết nàng và bà ấy trong đó còn có một tầng cừu hận.

Bà bà nhìn nàng không vừa mắt, sau ba tháng tân hôn liền hướng phòng hắn nhét người, miệng nàng không nói lại vừa đấm vừa xoa đưa về. Tuy nhiên sự tình không kết thúc như vậy, nàng gả một thời gian dài, bụng lại không có động tĩnh, bà ấy động tác lại càng lớn.

Hắn là người con hiếu thảo, kẹp giữa hai bên khó xử, nàng hiểu. Nhưng nàng chưa bao giờ vì thế mà ủy khuất bản thân, nhét vào một cái, nàng giải quyết một cái, không phải ép không tiếng động, sợ nàng như hổ sói, người biến mất. Vì vậy, giữa bọn họ xuất hiện mâu thuẫn, nàng biết, nhưng người trong phủ đang tranh đấu tiến vào hồi gay gắt nên không quan tâm. Phòng mùng một, không phòng được mười lăm, bên người hắn rốt cuộc xuất hiện một cơ thiếp, một người thân phận nhỏ nhen thấp hèn, ở trong mắt nàng như kim đâm.

Có lẽ ngăn cách từ đó đã nảy sinh.

Hắn bất mãn với hành động của nàng, nhiều lần lên án nàng tổn hại luân thường đạo lý, nàng giải thích nhiều lần, nhưng không thuyết phục được hắn. Thuyết phục không được, liền không muốn lãng phí miệng lưỡi, khoảng cách phu thê từ đây ngày càng xa, mỗi người một đường.

Nga, đúng rồi, còn có cô ta.

Tiêu Cửu Nương đem ánh mắt chuyển sang nhìn người phía sau nam tử.

Đây là muội muội của nàng.

Người muội muội song sinh của nàng, nàng bảo vệ nhiều năm như vậy, không đành lòng thấy cô ta đau khổ nàng đón cô ta đến đây ở cùng. Lúc đó trong phủ to như vậy, không có ai có thể ép trụ nàng, cho dù người nhiều lần gây khó khăn cho nàng – bá mẫu, cũng phải lưu cho nàng vài phần mặt mũi. Nhưng không nghĩ là, nàng lại đào cho mình một cái hố, thân là muội muội thế nhưng lại cũng tỷ phu trộn lẫn một chỗ.

Thật là đáng buồn cười.

Tiêu Cửu Nương ngũ tạng nóng như lửa, đau đớn tựa như dao đâm, trên mặt lại bình tĩnh không một chút gợn sóng, chỉ là ánh mắt lãnh lệ.

" Vương Tứ Lang, ngươi nói xong rồi? Ngươi chán ghét ta là người độc ác, nên trộm cầm hồng nhan xương khô, hạ độc ta?" khóe miệng nàng gợi lên độ cung châm chọc. " Nếu đã làm, hà tất phải giải thích nhiều như vậy."

Hồng nhan xương khô – tên làm cho người ta sợ hãi. Chỉ cần một chút đã có thể giết người vô hình, ngay cả ngự y có y thuật cao nhất cũng không phát hiện ra đây đã trúng độc, chỉ biết khám vì chết bất đắc kỳ tử. Độc này rất khó tìm, Tiêu Cửu Nương bất quá chỉ có một chút ít như vậy, vẫn luôn trân quý, ngay cả tỳ nữ bên người nàng cũng không biết, người duy nhất biết được chỉ có hảo phu quân của nàng Vương gia Tứ Lang.

Tiêu Thập Nương bị ánh mắt sắc bén của tỷ mình đâm tới đứng ngồi không yên, nhịn không được đứng ra che trước người Vương Tứ Lang.

" A tỷ, tỷ không nên trách Tứ Lang, tỷ muốn oán, hãy oán muội. Là muội ngoan độc, muội lòng tham không đáy, là muội ái mộ tỷ phu, là muội hành vi bỉ ổi... Tỷ muốn oán thì oán ta là được, đều do muội xúi giục huynh ấy, cùng Tứ lang không liên quan...." Tiêu Thập Lương vừa khóc vừa nói, biểu tinh ai oán, thê lương động lòng người, " Do hành động của tỷ, trong tộc kháng nghị đối với tỷ càng lúc càng lớn, từ trên xuống dưới đều oán hận tỷ, chỉ ngại, ngại... Phu nhân cũng bắt Tứ Lang hưu tỷ, Tứ Lang không muốn, huynh ấy cũng vì khó, tỷ không cần oán hắn, chủ ý này là muội đưa..."

Nhìn như tiểu bạch thỏ, muội muội nàng rốt cuộc từ khi nào biết diễn trò, có lẽ cô ta luôn diễn trò, chỉ là nàng không phát hiện?

Nhìn như là Tiêu Thập Nương đang cố gắng giúp Vương Tứ Lang biện giải, kỳ thật ngôn từ lại trấn an nội tâm bất chính của hắn. Vương Tứ Lang tựa trăng sáng, hành tẩu bên ngoài không ai không nói chính nhân quân tử, lòng dạ ngay thẳng, hiện giờ lại làm ra hành động độc giết nương tử vốn là việc độc ác. Vương Tứ Lang vốn nghe Tiêu Cửu Nương lên án nội tâm thấp thỏm bất an, nghe xong lời nói Tiêu Thập Nương, cường ổn hạ hỗn loạn trong lòng, biểu tình từ chột dạ giãy giụa trên mặt cũng biến thành ngưng trọng.

" A Vận, nàng không cần oán Thập Nương, là ta, là ta..." Hắn dậm chân thở dài, lấy tay áo che mặt, " Toàn bộ là ta làm, biện pháp cũng do ta nghĩ, độc kia của nàng cũng chỉ có ta biết ở đâu. Nàng muốn hận thì hận ta, kiếp sau ta nguyện là trâu ngựa hoàn lại tình phu thê!"

Hảo một đôi cẩu nam nữ!

Tiêu Cửu Nương cười.

" Cám ơn các ngươi đem ta nói hành động ác độc của ta rõ ràng như vậy, các ngươi cũng biết tại sao trên dưới Vương gia lại e ngại cách xa ta ba bước, Nhưng là? Giết ta không sợ người nọ biết được?"

Tiêu Cưu Nương cười ngửa tới ngửa lui, không kiềm chế được, nàng nghịch ngợm vươn lòng bàn tay, trước hư không giơ lên lại hạ xuống, " Ta biết các ngươi suy nghĩ cặn kẽ mới làm như thế, để cho ta xem, như thế nào? Muốn dùng khuôn mặt đồng dạng này tới giả mạo cái Vinh Quốc phu nhân thánh thượng ngự ban?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tiêu Thập Nương cùng Vương Tứ Lang trắng bệch lại, xem ra Tiêu Cửu Nương nói trúng tâm sự của hai người.

Tiêu Cửu Nương nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, tiếng cười châm chọc tràn ngập khắp phòng, hết sức chói tai trong đêm yên tĩnh.

Nhưng cho dù như thế cũng không thấy bọn nô tỳ của nàng ở Lưu Phương Viên xuất hiện. Tiêu Cửu Nương biết được, nếu hai người này dám đối với nàng hạ độc, lại dám xuất hiện trước mặt nàng, tất nhiên đã phải an bài chặt chẽ, cũng có thể trong đêm yên tĩnh này, Vương gia từ trên xuống dưới có không ít người đam nhìn chằm vào đây, mỗi người đều ngóng trông nàng chết, chỉ có khi nàng chết, bọn họ mới vui vẻ được.

Tiêu Cửu Nương đều biết được.

Khi nàng biết bản thân mình trúng hồng nhan xương khô, nàng liền biết bản thân mình hôm nay khó mà qua khỏi.

Nàng không sợ hãi, cũng không có không cam lòng, không hối hận, cũng không oán giận, nếu có thì chỉ có trách lúc trước mắt bị mù. Bản thân mình mù, cùng người khác không liên quan.

Tiêu Cửu Nương trước nay có thù tất báo, ai dám cắn nàng một ngụm, nàng sẽ cắn trả lại một trăm cái, ai làm nàng không thoải mái, nàng sẽ làm người không thoải mái cả đời. Vì thế còn có cái gì không cam lòng cùng oán hận đâu, nên hưởng thụ thì hưởng thụ, nên được thì cũng được, nên dẫm chết cũng đều dẫm chết, nàng chết cũng không tiếc!

Đến nỗi nam nhân trước mắt này, đỗi với nàng đã sớm không còn quan trọng.

Chung quy là hai người qua đường, không nên một chỗ đi.

Tiếng cười rốt cuộc ngưng, Tiêu Cửu Nương phảng phất mệt mỏi tựa trên giường.

Bỗng dưng nàng ngoắc ngón tay, khóe miệng ngậm cười, " Đến, ta nói với các ngươi câu cuối cùng."

Hai người quay mặt nhìn nhau, do dự không bước.

Tiêu Cửu Nương thật là nên bội phục mình tiếng ác rõ ràng như thế, lại làm người ta sợ hãi như vậy, cho dù phu quân cùng mình chung chăn gối lâu như vậy mà lại sợ hãi mình sắp chết phản công lại.

Nàng cười cười, dùng đầu ngón tay điểm điểm lên đôi môi đỏ tươi của mình.

Không biết khi nào, môi nàng lại đỏ tựa như máu, đây là tượng trưng duy nhất của hồng nhan xương khô khi phát độc, sau khi làm người độc phát thân vong, sẽ khôi phục lại bình thường, người khác nhìn vào cũng tưởng là ngủ say.

" Các ngươi đã hay chưa nghe qua một câu, đánh chó... cũng phải xem chủ...."

Thanh âm này thật nhẹ, phảng phất như có một trận gió thổi tới liền có thể làm biến mất vô tung vô ảnh. Trước giường là hai người trong lòng hỗn loạn, sau gương mắt nhìn phát hiện người trên giường đã không có tiếng động, hai mắt nhắm nghiền, mặt như đào hoa kiều diễm ướt át, khoé miệng mỉm cười thần sắc an tường.

Vương Tứ Lang ngơ ngẩn nhìn người nọ trên giường, đột nhiên hai mắt đẫm lệ, tim tựa như dao cắt.

Tiêu Thập Nương nhìn khuôn mặt kiều diễm tựa như hoa kia, trái tim nhịn không được mà co rút. Nàng rốt cuộc đã được như ý nguyện, hẳn là nên cao hứng, vì sao trong người lại hoảng hốt?

Đánh chó cũng phải nhìn chủ?

Chủ nhân?

Biết được điều mà người khác không biết của Tiêu Cửu Nương, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Không, sẽ không!

........

Trên xe ngựa quen thuộc.

Giống như vẫn là thiếu nữ Tiêu Cửu Nương thần sắc hiện lên sự khẩn trương hai tay ngọc nắm chặt lấy nhau, nàng ngồi đối diện một nam tử.

Nam tử thân hình cao lớn, chỉ là dáng ngồi cao hơn Tiêu Cửu Nương một cái đầu. Một bộ áo tím, tay áo rộng văn huyền, mí mắt nửa rũ che khuất đôi mắt hẹp dài trong mắt u ám quang mang. Hắn một tay tùy ý gác ở trên đầu gối, một tay đặt nhẹ trước án kỷ, ngón tay bạch ngọc thon dài gõ nhẹ án kỷ hai cái.

" Người cùng hắn không thích hợp, ngươi, tính tình không thích hợp lấy chồng."

"...... Nhưng là, nhưng là Cửu Nương mệt mỏi..."

Sau đó hai người không gặp mặt, câu nói kia cũng là câu cuối cùng hắn nói với nàng.

Nàng bỏ xuống tất cả quyết định lấy chồng, rõ ràng là đã phá vỡ kế hoạch mà hắn bày công bố trí, hắn lại không trách một lời.

Nàng thậm chí còn lo lắng người ngoài mặt lãnh đạm đến cực điểm ấy kỳ thật là người lòng dạ hẹp hòi ấy, có thê trả thù nàng hay không, nhưng là hắn tựa hồ lại đem nàng quên đi.

Thẳng đến khi hắn đạt được ước nguyện, rốt cuộc đã bước lên bản tọa mình muốn.

Người đi theo hắn, đối với hắn có công, toàn bộ đều được luận công ban thưởng. Lúc đó nàng đang ở hậu trạch của Vương gia đấu tranh với người khác vui vẻ vô cùng, một phong thánh chỉ giáng xuống, làm nàng bay tận trời.

Tất cả mọi người nghẹn trân trối nhìn không biết tại sao bệ hạ đối với một người nội trạch phu nhân ban thưởng như thế, chỉ có nàng hiểu vì sao.

Giống như trước kia, hắn cũng đem nàng trong giãy giụa với sinh tử lôi ra.

Chủ tử người lòng dạ hẹp hòi như vậy, lại hay bênh vực người mình, hẳn là sẽ thay Cửu Nương báo thù đi?

Chủ tử, ta nên nghe lời người...

Nếu có kiếp sau, ta không bao giờ bỏ chạy....

Khi bóng tối bao trùm, đây là ý niệm trong đầu Tiêu Cửu Nương còn sót lại.