Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 7




Cuộc sống của Lâm Mị khôi phục bình thường, nơi ở hoàn toàn rực rỡ hẳn lên, không thể nói cùng con vợ cả so sánh, thế nhưng, cũng tốt xấu có một bộ dáng khuê phòng của tiểu thư.

Đối với những thứ lăng la tơ lụa bình hoa bày biện đến nói, xa không bằng thức ăn càng hấp dẫn nàng.

Mười năm mạt thế, bắt đầu hoàn toàn là không có thức ăn có thể ăn, chỉ có thể là tìm kiếm vật tư trong thành thị. Một chút thời gian dài kia cũng nhiều là quá thời hạn biến chất.

So với những người khác đến nói, nàng xem như là may mắn, có thể ăn được động thực vật biến dị. Đối với người bình thường đến nói, ăn vào một ngụm động thực vật biến dị hệt như nuốt thuốc độc, tới trong miệng của nàng thì ngược lại thành xúc tác thành thuốc hay để nàng tăng cường thân thể tăng năng lực các phương diện thể chất.

Vốn mọi chuyện đều tốt đẹp, thế nhưng, theo thời gian trôi qua, hoa màu bình thường sống được trên thổ địa càng ngày càng ít, động thực vật có thể cho người thường dùng ăn càng ngày càng ít, dị năng của nàng liền bị người theo dõi.

Dị năng giả (người có dị năng) đều là người thường tỉnh giấc, bọn họ cần dùng thức ăn bình thường để ăn. Mà coi như là dị năng giả, thường xuyên dùng ăn động thực vật biến dị, như vaayk độc tố cũng sẽ tích tụ ở thân thể, thời gian dài sẽ tạo thành lực cản khiến dị năng của bọn họ thăng tiến chậm chạp cuối cùng trì trệ không tiến.

Mà duy nhất một mình Lâm Mị sẽ không bị độc tố trên người động thực vật biến dị ảnh hưởng đã thành “Cứu tinh” cả nhân loại.

Bọn họ muốn đem nàng đến nghiên cứu để tìm ra vắc-xin phòng bệnh.

Nàng chạy tròn tám năm, dựa vào không ngừng đề cao năng lực, núp ở trong thành thị dày đặc tang thi, ăn những thứ đồ thối nát còn sót lại trong thành thị.

Đáng tiếc, theo thời gian trôi qua, trong thân thể độc tố tích lũy càng nhiều dị năng giả rốt cuộc điên cuồng, vài cái căn cứ người dị năng dốc toàn bộ lực lượng, chỉ vì bắt được nàng.

Nàng thà chết cũng sẽ không bị người cột vào trên bàn mổ làm chuột bạch, cuối cùng một khắc trực tiếp nổ tung tinh hạch trong đầu, để cho bọn họ cái gì cũng không chiếm được.

Thời khắc cuối cùng nhìn thấy, tuyệt vọng trong mắt những người kia, nàng đã nghĩ ngửa mặt lên trời cười to!

Mười năm mạt thế, tám năm chạy trốn, sớm đã đem trong lòng nàng một chút nhân từ vô dụng cuối cùng giệt sạch.

Tới thế giới này, rất nhanh chỉnh lý toàn bộ ký ức, Lâm Mị cũng quyết định chủ ý, nghĩ kỹ con đường tương lai.

Thân là thứ nữ, ở xã hội phong kiến như vậy, vận mệnh hoàn toàn chính là nắm giữ ở trong tay người khác.

Ngày nào đó đích mẫu “Tâm tình tốt”, trực tiếp gả cho nàng một cuwat hôn sự, nàng có thể bị nhét vào kiệu hoa xéo đi.

Còn tới phu gia sống hay chết hoặc là sống không bằng chết, vậy muốn xem nam nhân kia.

Nàng sao có thể tiếp thu vận mệnh mặc cho người định đoạt nhue vậy?

Mười năm mạt thế là bạch hỗn sao?

”Đi, lại lấy hai chân giò, bốn đùi gà đến, sau này lấy cơm cho ta lấy bát lớn đến.” Lâm Mị trực tiếp phân phó nha hoàn đang bị dọa há hốc mồm.

Tiểu nha hoàn trố mắt gật đầu, ngơ ngác xoay người đi đại trù phòng.

Tam tiểu thư cũng quá kinh khủng đi?

Vậy mà ăn nhiều như vậy, thân thể gầy teo nho nhỏ vậy, một ít thức ăn kia đều bị ăn đi nơi nào?

Lâm Mị mới mặc kệ người khác rung động thế nào, ăn cơm lớn nhất.

Thức ăn vừa lên bàn, quai hàm hoạt động hết công suất, ăn nhiều liền ăn.

Không có mùi vị chua thối khác thường của động vật biến dị, không có bắp thịt cứng rắn nhai không nổi sau khi biến dị, dùng lửa nhỏ nấu được đậm đà, thực sự là ăn rất ngon.

Rốt cuộc giải quyết xong bữa trưa, Lâm Mị cảm thấy mỹ mãn sờ sờ bụng của chính mình, quả nhiên dị năng tiến hóa sức ăn liền thành lớn a.

Ăn cơm xong, Lâm Mị chậm rì rì ra tiểu viện của mình ở trong sân bắt đầu đi bộ.

Cảm giác được than thể yếu đuối trước kia của nguyên chủ đang từ từ được cải tạo, trong cơ thể sinh cơ bừng bừng, vảm giác trở nên mạnh mẽ này, khiến tam tình Lâm Mị thật tốt.

Cho nên, khi nhìn thấy Lâm Thiến Khanh khóc hai mắt đỏ bừng như phụ mẫu tử (cha mẹ chết), nàng cũng sẽ không cảm thấy phiền chán như vậy.

”Muội muội chúc mừng tam tỷ.” Lâm Thiến Khanh hơi thi lễ một cái, lại thút tha thút thít đáp giống như là bị Lâm Mị khi dễ vậy.

Chúc mừng tiện nghi phụ thân không quan tâm chuyện gì của nàng muốn chết phải không?

Lâm Mị ở trong lòng oán thầm một câu, cũng không nói gì, chỉ nhìn Lâm Thiến Khanh.

Lâm Thiến Khanh đâu chịu nổi ủy khuất như thế, coi như là thứ xuất, thế nhưng có di nương đau, mẫu thân trông chừng, vẫn luôn là bị phủng lớn lên.

Thật vất vả có người thích, vốn là tốt đẹp, đột nhiên, người kia vậy mà nói không thích nàng, ngược lại muốn thú Lâm Mị.

Điều này làm cho nàng tự xử thế nào?

”Tam tỷ, sau này gả vào Chu gia còn xin Tam tỷ có thể rộng lượng trị gia, đối xử tử tế với hạ nhân. Chu công tử là người rất tốt, xin Tam tỷ nhất định phải hầu hạ Chu công tử cho thật tốt.” Lâm Thiến Khanh càng nói trong lòng càng khổ sở, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, rốt cục không chịu nổi gánh nặng lăn xuống.

Cái này chết, thế nhưng đem nha hoàn cùng bà tử bên người nàng đau lòng muốn chết.

”Tứ tiểu thư, ngài đừng khóc a.”

”Còn tiếp tục khóc như vậy, thân thể sẽ suy sụp.”

Lâm Mị sờ sờ cằm của mình, tò mò nhìn Lâm Thiến Khanh điềm đạm đáng yêu.

Nàng so sánh kỳ quái, chính mình làm cái gì?

Làm sao giống như nàng đem Lâm Thiến Khanh bắt nạt bộ dáng rất thảm?

Chớ nói chi là nha hoàn bà tử phía sau Lâm Thiến Khanh, dùng ánh mắt có dao một chút lạicmột chút thổi mạnh vào mắt nàng, nếu như ánh mắt có thể hóa thành lời, sợ rằng nàng hiện ở trên người cũng không có chỗ nào hoàn hảo.

”Tiểu thư ô, ngài khuyên như vậy không có ích lợi gì, hạ cửu lưu sinh ra, sao có thể hiểu những đạo lý này đâu?”

”Đúng vậy, ngài đừng nói nữa, ô uế miệng của ngài nhưng sẽ không tốt.”

Nha hoàn bà tử ở bên kia không chút khách khí nói móc Lâm Mị, vừa nói còn một bên đối Lâm Mị bay tới một lại một bạch nhãn.

Đối mặt ánh mắt khinh bỉ, Lâm Mị cười.

Nâng lên một cước, thoáng cái liền đem bà tử đạp liên tiếp, tiểu nha hoàn còn chưa có kinh hô ra tiếng, liền biến thành kêu thảm thiết.

Lâm Mị một chút cũng không khách khí, tay đấm chân đá đem bà tử nha hoàn đánh cho lăn đầy đất.

Lâm Thiến Khanh nắm chặt khăn tay trong tay, hoàn toàn bị một màn trước mắt làm cho sợ ngẩn cả người, chỉ biết là mở to hai mắt ngơ ngác nhìn, một chút phản ứng cũng không có.

Bùm bùm một trận đánh, cuối cùng nha hoàn bà tử kia tóc rối tung xõa ra, y phục rách, tất cả đều mặt mũi bầm dập ngã xuống đất không dậy nổi, ra khí nhiều, vào khí thiếu.

”Tam tỷ, ngươi làm gì?” Lâm Thiến Khanh rốt cục phục hồi tinh thần lại, phát ra tiếng thét chói tai.

”Làm gì? Giáo dục những hạ nhân không hiểu quy củ này!” Lâm Mị cười lạnh, mắt đẹp hoa đào vừa chuyển, khinh thường nhìn về phía nha hoàn bà tử trên mặt đất ngay hô đau cũng không phát ra được, ánh mắt kia lạnh như băng, khiến bọn nha hoàn bà tử vốn là phát run thân thể càng run như cầy sấy.

”Ta là hạ cửu lưu sinh ra, vậy di nương hạ cửu lưu của ta kia cũng là thiếp của cha ta. Di nương của tứ tiểu thư nhà các ngươi không phải hạ cửu lưu, nhưng cũng là thiếp của cha ta, còn là thiếp vào cửa sau di nương của ta! Chẳng phải là so với di nương của ta còn muốn hạ cửu lưu?” Lâm Mị gật gù đắc ý nói: “A, không đúng, hẳn là ngay cả hạ cửu lưu cũng không bằng.”

Sắc mặt Lâm Thiến Khanh xoát một chút liền trắng, thân thể mềm mại lung lay.