Độc Nữ: Từ Tiểu Thiếp Thành Vương Phi

Chương 53: Có Thai




Hàng mày cong cong của Ánh Tuyết khẽ nheo lại, ánh mắt tựa sương sớm của nàng nhìn xa xăm ra bên ngoài, nơi có cây liễu với những chiếc lá rũ xuống dưới ánh mặt trời, vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua mang đến những âm thanh xào xạc, những cành liễu kia thì khẽ lung lay trước gió, tựa như một vũ công đang múa bên ngoài vậy.

Sau hơn hai tháng ròng, rốt cuộc Ánh Tuyết cũng mang thai, nàng nhận ra sự chậm trễ kinh nguyệt của bản thân, kết hợp với cảm giác buồn nôn và thèm chua của chính mình, sau đó cũng tự mình bắt mạch và biết bản thân đang mang thai một hài tử, cuối cùng thì mong đợi của hắn và Văn đế cũng thành sự thật rồi.

Hài tử này đến với nàng có một chút nhanh, dù đã cố chuẩn bị sớm tâm lý, nhưng nàng vẫn bất ngờ. Gò má nàng ửng hồng xoa xoa bụng nhỏ, nàng vẫn chưa nói cho hắn biết, hắn đã sắp trở thành phụ thân rồi.

Thời thế hiện tại có chút loạn, Thái tử đang tích trữ quân lương, các Vương gia khác cũng có chút động tác, phương Bắc vừa yên ổn không lâu thì Đông Nam lại xảy ra loạn lạc, lục đục nội bộ, láng giềng đang dòm ngó, bá tánh vùng đó bắt đầu di cư bỏ chạy khắp nơi.

Ánh Tuyết thở dài, hài tử này đến cũng thật không đúng lúc.

Trên bàn tròn là chiếc rổ vuông đựng vải thêu và kim chỉ, trên vải lụa đỏ đang thêu dở đôi uyên ương màu trắng. Nàng vốn định thêu cho hắn một chiếc túi thơm, cũng vì tháng trước hai người đi dạo, bắt gặp cảnh một nữ tử thẹn thùng tặng túi thơm tự thêu cho người nàng ta yêu, Ánh Tuyết nhìn thấy cặp mắt mong chờ từ hắn, cũng bắt đầu ngượng ngùng lén học thêu thùa.

Thứ gì nàng cũng học rất nhanh, chỉ mỗi thêu thùa và âm luật thì dở tệ.

Hách La Duẫn Chiêu từ xa đi đến, Ánh Tuyết vốn đang bận tâm với dòng suy nghĩ của bản thân nên cũng không để ý hắn đến sau lưng nàng từ lúc nào.

Hắn bất ngờ vươn tay ra ôm choàng qua vai của nàng, gương mặt kề sát những lọn tóc đang buông thả, Ánh Tuyết bất chợt giật mình, nghiêng đầu qua, tình cờ đôi môi anh đào chạm vào trán Duẫn Chiêu, sau đó liền lập tức xoay đầu lại, cúi gằm mặt, đôi gò má vốn đã đỏ nay còn đỏ hơn.

Dù là phu thê một thời gian rồi, nhưng từ khi Ánh Tuyết tiếp nhận tình cảm của hắn, nội tâm của bản thân cũng thay đổi, hệt như một thiếu nữ mới bắt đầu biết tình yêu là gì.

“Nương tử, nàng lại đỏ mặt?”

“Thiếp nào có, là trời... nóng quá.”

“Nương tử, nàng đang thêu đôi vịt... hay đôi uyên ương thế?”

Hách La Duẫn Chiêu có chút ngập ngừng, lúc mới lướt nhìn qua, hắn thật sự nghĩ rằng đó là hai con vịt.

Lúc này Ánh Tuyết nhìn qua hắn, ánh mắt cương nghị lẫm liệt: “Thiếp thêu thiên nga, không phải vịt.”

Khoảng cách gương mặt giữa hai người rất gần, dường như chỉ cần nhích thêm một chút nữa, hai chóp mũi sẽ đụng vào nhau.

Mày kiếm của Duẫn Chiêu nhướng lên, không biết đang nghĩ cái gì, rồi mắt phượng híp lại.

Mặt Ánh Tuyết lúc này không khác gì trái cà chua, nàng nhìn đôi môi mỏng kia càng lúc càng gần, bất giác nhắm đôi mắt đen láy.

Hắn đột ngột mở mắt ra, nhìn đôi mắt đang nhắm kia, đôi môi anh đào hơi chu ra, gò má thì đỏ ửng, hắn mím môi cười, nhìn nàng lúc này thật sự rất rất đáng yêu, bộ dáng lạnh nhạt trước kia có lẽ không phải con người thật của nàng.

Nghĩ đến tiểu nha đầu ngày nào cứu hắn trên núi Ban Cô giờ đã thành một thiếu nữ xinh đẹp, còn là thê tử của hắn, Hách La Duẫn Chiệu không nhịn được đưa tay lên bóp bóp hai bên má của nàng, phì cười.

Nhìn đôi mắt to tròn kia mở ra, hắn vẫn giữ nguyên tư thế bóp bóp đôi gò má hơi phúng phính.

“Nương tử, nàng béo lên rồi!”

Ánh Tuyết bĩu môi, nhìn gương mặt khoái chí kia giận cũng không nổi, chỉ đành rủa yêu vài câu trong lòng.

Lúc này hắn không còn đùa giỡn nữa, lấy chiếc ghế ra ngồi bên cạnh nàng.

“Những ngày này, chắc nàng cũng biết thế cục của triều đình hiện tại?”

Ánh Tuyết gật đầu: “Thiếp biết.”

Hách La Duẫn Chiêu nói tiếp: “Triều đình quân nhu chỉ sợ không đủ cho một trận đánh dài, mà phe cánh của những người khác cũng không ngừng lũng đoạn ở thời điểm này, phụ hoàng ta coi trọng quan văn, quan võ hiếm khi thể hiện được lợi thế của mình, chỉ bằng nội ngoại loạn ở phương Bắc, ta càng thấy rõ điều đó hơn.”

Ánh Tuyết trầm ngâm: “Vậy là chàng định đi thành Vân La bình ổn thế cục sao?”

Thành Vân La là một thành trì lớn, có thể nói là trung tâm ở phía Đông Nam của Viên Sơn. Nơi đó khá phồn vinh, tại trung tâm người dân sống no đủ, nhưng càng cách trung tâm thì càng khó khăn, nhất là khu vực biên giới thường hay xảy ra nội loạn và tranh chấp.

Hách La Duẫn Chiêu phì cười: “Mảnh đất màu mỡ đó sao, e là không tới lượt phu quân đâu. Nhưng... để bảo vệ nàng, có lẽ phu quân sẽ tranh giành với đám người kia.”

Ánh Tuyết nghiêm túc nói, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn: “Thiếp ủng hộ chàng, nếu như nơi đó để một kẻ tham lam và mưu đồ làm chủ, chỉ e bá tánh nơi đó sẽ không an ổn.”

Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, Duẫn Chiêu cảm nhận được sự tin tưởng từ nữ nhân của hắn, tâm tình cũng tốt hơn.

“Nương tử, phu quân là vì nàng, hiện tại huynh đệ của ta đều có mưu tính, nếu ta không có hành động gì thì, chắc là nàng cũng hiểu. Nương tử, phu quân hy vọng nếu không có ta, nàng đừng làm những chuyện dại dột nữa.”

Ánh Tuyết nhíu mày: “Thiếp đã thành mẫu thân rồi, chàng còn lo thiếp làm những chuyện ngu ngốc nữa sao?”

Nói đến đây, Duẫn Chiêu sững lại, có chút cứng đơ người, nhưng sau đó không nhịn được cười lớn, nụ cười lan tận đến đáy mắt, ôm chặt lấy Ánh Tuyết, không nhịn được hét to.

“Ta đã trở thành phụ thân rồi, ta và nàng cũng có hài tử rồi. Nương tử à, nàng thật tuyệt vời!”

Thấy hắn phấn khích như thế, Ánh Tuyết cũng vui vẻ.

Những ngày gần đây, hắn luôn bận rộn chính sự, đến những tấu chương lặt vặt cũng để nàng giúp đỡ tự làm, còn hắn thì bận những chuyện khác. Dù vậy, hắn vẫn rất mực quan tâm, để ý đến tâm trạng của nàng, tuy bận bịu nhưng cách vài ngày vẫn cùng nàng đi chơi bên ngoài.

Một nam nhân như thế, làm sao mà nàng không xiêu lòng cho được.

“Nương tử à, phủ chúng ta mở tiệc mừng được không? Mở một bữa tiệc thật lớn chào mừng hài nhi sắp ra đời.”

Lúc này Duẫn Chiêu cười không ngừng, mất hẳn đi hình tượng pho tượng bất động như bên ngoài.

Ánh Tuyết trừng mắt lắc đầu quầy quậy. Nàng ghét nhất là tiệc tùng, còn là tiệc tùng của Hoàng tộc. Quy quy củ củ, thật muốn làm hư nàng vậy. Hơn hai tháng qua nàng đã cố từ chối khéo những thiếp mời được gửi đến phủ, nhất quyết không muốn đi dự những bữa tiệc nhàm chán đó, càng không muốn bản thân trở thành trung tâm trong buổi tiệc.

Thấy Ánh Tuyết khó chịu lắc đầu, Hách La Duẫn Chiêu cười trừ, chuyện nàng không muốn có nhiều liên quan với người trong Hoàng gia, không phải hắn không biết, chỉ là vui quá nên lỡ miệng.