Nghe câu nói đó, Ánh Tuyết không khỏi thẩn thờ, không hiểu sao lại nắm lấy ống tay áo của hắn.
Gương mặt Thất Vương gia ửng đỏ vì rượu, cơ thể tuy lảo đảo, nhưng không hiểu sao nhìn vào đôi mắt hắn thì giống như khá tỉnh táo.
Trong phòng được thắp nhiều nến, nên gương mặt cả hai đều nhìn thấy khá rõ ràng.
Từ gương mặt đến mang tai Ánh Tuyết đều ửng đỏ do rượu, đôi mắt lúc này cũng hơi có chút mông lung.
“Duẫn Chiêu, chúng ta vẫn chưa hoàn thành xong hôn lễ mà.”
Giọng nói trong trẻo của Ánh Tuyết đối với hắn đầy dụ hoặc. Hắn muốn tiến đến ôm nàng, nhưng lại chần chừ. Hắn sợ, sợ tất cả chỉ là mộng tưởng mà hắn tự mị hoặc bản thân.
“Nàng muốn thế sao?” Giọng hắn khàn khàn.
Ánh Tuyết khẽ gật đầu. Gỡ bỏ mũ phượng đang đội cùng những chiếc trâm cài xuống bàn. Mái tóc dài bung xõa ra, nhìn nàng tựa như một bức họa mỹ nhân đồ.
Tảng đá đè nặng trong lòng Duẫn Chiêu như được gỡ bỏ, hắn ôn nhu bế nàng lên chiếc giường.
Rèm đỏ buông xuống, hắn và nàng ân ái không biết qua bao lâu. Ánh Tuyết mệt quá nên ngủ say trong lòng hắn.
Hách La Duẫn Chiêu khoác hờ áo ngoài, bước xuống giường gọi người đem bồn nước to đến cho bọn họ tắm rửa.
Bồn nước âm ấm được mang vào bên trong, tự tay hắn kiểm tra nhiệt độ nước.
Sau khi cửa đóng, hắn bế nàng lên, định tắm rửa giúp nàng.
Dưới ánh nến, hắn nhìn rõ cơ thể trắng ngần của Ánh Tuyết, những dấu hôn mới và cũ trên người nàng đan xen nhau.
Thẫn thờ, tuyệt vọng!
Duẫn Chiêu siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi dài.
Vốn dĩ đang hạnh phúc đến tột cùng, lại rơi vào tuyệt vọng đến cùng cực.
Nhìn gương mặt hiền lành trong bồn tắm còn đang ngủ gật, trong lòng hắn cay xót. Vẫn là tự bản thân giúp nàng cọ rửa thân thể, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Khăn trắng trên giường, không có một vết máu nào!
“Vương phi! Vương phi! Người mau dậy vào cung thỉnh an!” Tịnh Kỳ lo lắng lay lay người Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết nhíu mày, trời đã sáng rồi, hắn e là cũng biết chuyện của nàng rồi đi.
Nhìn y phục chỉnh tề trên người mình, Ánh Tuyết cũng hiểu, người giúp nàng sửa lại trước khi rời đi chính là ai.
Nàng ngồi dậy, phát hiện vùng hông eo có chút đau, nhưng cố làm ra vẻ không có gì.
Tịnh Kỳ có nhiều điều muốn hỏi nàng, nhưng lại chọn im lặng.
Cả hai người Tịnh Kỳ và Tịnh Thi vẫn tiếp tục ở bên cạnh Ánh Tuyết, bọn họ giúp nàng rửa mặt, súc miệng, chải đầu, chọn y phục tiến cung, trang điểm.
Sau khi ngủ dậy thì Ánh Tuyết luôn tỉnh táo. Sau khi ăn điểm tâm, súc miệng thì nàng chuẩn bị tiến cung.
Hai bàn tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình không ngừng nắm chặt khăn tay vò nát.
Nàng cũng chẳng biết tại vì sao, sau khi uống rượu giao bôi, lại quyết định tiếp tục cùng hắn.
Đêm qua, dù chỉ một ly thôi, nàng cũng đã say, không phải chỉ say vì rượu, mà còn là vì Duẫn Chiêu.
Thật ngu ngốc!
Bốn ngày trước khi thành hôn, phu xe của nàng bị người mua chuộc, Tịnh Kỳ đi theo bên cạnh nàng cũng bị bắt.
Khung cảnh xa lạ, mùi hương huyễn hoặc kia không ngừng giày vò nàng, bản thân bị hạ độc không cách nào động đậy, kêu cứu.
Trong mê man, Ánh Tuyết nhìn thấy bóng dáng Thái tử Hách La Duẫn Hiên đi vào, hắn nở nụ cười tà ác, từ từ tiến đến bên cạnh nàng, giày vò nàng.
Hách La Duẫn Hiên nói, “Nếu không có được ngươi, ta cũng phải là người đầu tiên.”
Hôm đó, nàng thất trinh. Những dấu hôn trên người nàng qua bốn ngày cũng không mờ đi nhiều.
Khi trở về, nàng bảo Tịnh Kỳ giúp nàng sắc thuốc ngừa thai. Còn bản thân cọ rửa những nửa ngày trong buồng tắm.
Ánh Tuyết run rẩy nhắm chặt đôi mắt lại, tên cầm thú mang gương mặt người đó làm cho nàng ám ảnh mấy ngày nay.
Bốn ngày trôi qua, nàng không tài nào quên được ngày hôm đó thế nào. Luôn dằn vặt bản thân ngu ngốc để người khác tính kế. Nghĩ đến Hách La Duẫn Chiêu thì nàng càng đau khổ, hắn vì nàng chịu nhiều thiệt thòi như thế, nàng lại không khiến cho hắn thật sự hạnh phúc.
Nàng không phải loại người sống vì người khác. Nhưng người có ơn với nàng, nàng sẽ trả. Còn kẻ hại nàng, đừng hòng nàng nương tay với hắn.
Hách La Duẫn Chiêu, nàng nợ hắn rất nhiều. Thân thể dơ bẩn này thật không xứng đáng với nam nhân cao quý như hắn.
Càng nghĩ, Ánh Tuyết càng đau đớn, tự dằn vặt tra tấn bản thân trên đường đi. Nhưng đôi mắt kiên định kia muốn khóc lại không dám khóc.
Nàng tháo một cây trâm cài trên đầu xuống, đâm vào cánh tay. Cảm giác đau đớn dần dần thay thế nỗi thương tâm trong lòng, Ánh Tuyết hít sâu một hơi, vội vàng dùng khăn cầm máu lại.
Muốn thay đổi quá khứ là không thể nào, chỉ có thể đối diện sự thật, bình tĩnh tìm cách ứng phó.
Nàng không có chỗ dựa, mỗi một hành động sắp tới đều phải cân nhắc kĩ lưỡng.
Không bao lâu sau, xe ngựa cũng đến Hoàng cung.
Ánh Tuyết bước xuống, trên người nàng hôm nay là y phục thượng đẳng, trang sức không nhiều và có phần đơn giản, nhưng thứ nào cũng xa xỉ. Giữa trán nàng có điểm một hoa mai nho nhỏ.
Đi sau nàng là Tiểu Lan và Tịnh Kỳ. Tiểu Lan là nha hoàn bên trong Vương phủ, do biết đường và một số chuyện trong cung nên theo nàng vào cung.