Ở bên trong nội viện, Ánh Tuyết được chăm sóc rất tận tụy.
Tất cả mọi người ở Trương gia đều thất kinh khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đến tuyệt mỹ như thế. Cũng may bọn họ đều đã có gia đình, cũng không có còn ngu xuẩn mà đụng chạm người khác, nhất là nữ nhân được Hoàng Đế cân nhắc.
Bên ngoài cũng ầm ĩ về việc Trương gia đón nữ nhi bên ngoài về trước ngày Hoàng hậu tổ chức yến tiệc cho nam nữ trẻ tuổi trong kinh. Bọn họ cũng có nhiều người cho rằng Trương gia là muốn bắt quàng làm họ với những người quyền quý khác để nhanh thăng quan tiến chức. Dù sao thế hệ trẻ của Trương gia cũng không có người nào quá kiệt xuất.
Được ra khỏi Thiên lao ngột ngạt, nàng ngày ngày đều ra vườn hoa đi dạo. Nhưng cũng biết điều không quá thân cận với người khác, bởi vì hai ma ma trong cung được Hoàng Đế gọi đến dạy dỗ nàng, họ luôn dán đôi mắt nhìn chăm chăm vào những việc nàng làm, cũng vì thế nên Trương gia cũng chẳng cố ý làm thân với nàng, hay có ý đồ xấu khác. Với họ, việc có một tiểu thư trong nhà trở thành phi tử trong tương lai, vốn dĩ là một chuyện vô cùng tốt.
Trong nháy mắt cũng đến thời gian nàng đến dự yến tiệc trong cung.
Trước khi rời khỏi Trương gia, nàng mặc trên người trang phục có nền màu trắng, viền áo, thắt lưng và hoa văn có màu tím nhạt. Tóc được vấn lên một nửa, một nửa buông xõa. Trên người chỉ có vài món trang sức quý báu. Nàng không thích đeo nhiều trang sức, chỉ cần thanh nhã một tí là ổn. Gương mặt trắng nõn không cần đánh thêm phấn, nàng dùng một ít má hồng, kẻ mắt, và dùng son đỏ.
Ánh Tuyết bước lên xe ngựa một mình. Trong cung có quy tắc không cho nô tỳ cùng tiến cung.
Xe ngựa của Trương gia không quá sang trọng, nên đi đường phải nhường cho nhiều người, bắt buộc Ánh Tuyết phải xuất phát từ rất sớm.
Đến nơi sớm đa số đều là những người có bối phận gia tộc không cao quý. Lúc Ánh Tuyết bước xuống xe ngựa thì đã có vô số nam tử nữ tử bên ngoài.
Nhiều kẻ nhìn Ánh Tuyết với đối mắt như lửa đốt, còn nữ nhân nhìn nàng với cặp mắt ghen tỵ.
Dù không phải lần đầu nàng đến Hoàng cung, nhưng nàng chỉ có đi đến Thư phòng Hoàng Đế, chứ cũng chẳng được đi đâu. Cũng chẳng biết đi hướng nào cho phải.
Một nam nhân trông có vẻ thư sinh, mặc trang phục màu xanh lam, trên tay là cây quạt cùng màu, nhã nhặn bước đến chỗ nàng cười: “Ta là Lương Ngọc Thành. Năm nay mười bảy. Xin hỏi quý danh của cô nương.”
Ánh Tuyết cười nhẹ cho lịch sự: “Trương Tuyết Linh.”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều đờ ra. Trương Tuyết Linh - tiểu thư mới được đón về từ Trương gia, vô cùng nổi tiếng gần đây.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, nàng cũng chẳng nói gì. Bước nhanh đi nơi khác. Không cần biết sẽ đi đâu, tìm đại một nơi thanh tịnh vậy.
Đang đi bộ thì một cánh tay hữu lực kéo lấy nàng đi, Ánh Tuyết muốn gỡ ra thì nhìn thấy người đang cầm tay mình nhìn từ sau lưng rất quen, còn mặc một y phục đỏ rực như lửa từ đầu đến chân.
Nàng không khỏi cười nhẹ. Là hắn, Thất Vương gia, Hách La Duẫn Chiêu.
Cũng mặc hắn kéo nàng đi đâu, nàng đi theo bước chân của hắn.
Đi đến một cái đình vắng người, Thất Vương gia xoay người lại.
Hắn và nàng đối diện nhìn nhau, chẳng ai nói một câu nào.
Nàng nhìn nhìn, da hắn không còn quá trắng như ngày trước, nhưng cũng không quá ngâm đen. Thân thể cũng cường tráng không ít, nhưng vẫn còn gầy. Hắn có một làn da thật khiến nữ nhân ghen tị, dù ra chiến trận nhưng da dẻ vẫn không đen bao nhiêu, còn thêm mấy phần nghiêm nghị. Mà hắn lúc này cũng nhìn đánh giá nàng.
Thất Vương gia ôm chặt nàng vào lòng, dù cho dạo này nàng cao lên, song vẫn thấp hơn hắn, cả gương mặt đập thẳng vào trong lồng ngực của hắn. Nàng cảm nhận được nhịp tim hắn đập “thình thịch”, rất nhanh.
Lần này nàng không đẩy hắn ra. Hắn là phu quân mà nàng đã chọn, cũng không cần xa lánh như trước đây.
Cảm nhận được nữ nhân mà hắn mong mỏi suốt ba năm nay không chút phản đối cái ôm của hắn. Trong lòng Thất Vương gia không khỏi vui mừng.
Bọn họ cứ như thế một lúc lâu, Hách La Duẫn Chiêu lưu luyến buông Ánh Tuyết ra, hắn nói: “Dạo này nàng gầy đi nhiều.”
Ánh Tuyết cười nhẹ, không đáp. Nụ cười của nàng phảng phất như gió xuân thổi vào tim của hắn.
Nhìn đôi má nam nhân hơi ửng đỏ, không khỏi nghĩ đến vận mệnh của nàng sau này.
Nàng không tin vận mệnh do trời định đoạt, nhưng người như nàng, để yêu một người cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Một dung mạo như thế này, nàng không đủ tự tin nam nhân nói yêu mình là không vì chính gương mặt này.
Hàng mi cong dày của nàng cụp xuống, Hách La Duẫn Chiêu nhìn thấy nàng có tâm sự thì lòng hơi trĩu lại. Bàn tay thô ráp của hắn nắm lấy bàn tay thon dài của nàng kéo đến bên cạnh hồ, ngồi bên dưới bụi hoa.
Hắn lấy trong người ra một chiếc vòng tay làm bằng chuỗi ngọc, những việc ngọc màu trắng có mười bốn hạt, mỗi hạt tròn đều nhau, và không hạt nào giống hạt nào, bên trong chúng có những hoa văn uốn lượn cực kỳ đặc biệt, càng nhìn càng không nỡ rời mắt, tựa như những hạt ngọc này tỏa ra ánh sáng long lanh dịu nhẹ.
Hắn trịnh trọng cầm bàn tay nàng lên, đeo chuỗi ngọc vào. Ánh Tuyết cũng không phản đối, nhìn chuỗi ngọc cũng có chút yêu thích không rõ nguyên do.
Hai người họ trốn ở một nơi ít người lui đến trò chuyện với nhau, đợi mãi đến khi cảm thấy đã đến giờ. Cả hai lại tách nhau ra, tiến đến nơi tổ chức yến tiệc.
Hiện giờ người đến đa số là các thiên kim tiểu thư ăn mặc hoa lệ cao quý đi cùng nhau. Nhìn thấy Ánh Tuyết chỉ đi một mình thì khinh khỉnh nhìn sang rồi né đi.
Nàng cũng chẳng ngại ngùng gì khi nhìn thấy bọn họ. Thẳng bước mà tiến vào trong điện.
Các tiểu thư con nhà quan lại thường đã sớm được gặp mặt kết thân. Còn nàng chẳng qua chỉ là một kẻ tầm thường nhận đại người khác làm phụ thân thôi. Nhưng phong thái thì chẳng kém bọn họ tí nào.
Ánh Tuyết đưa thiệp mời cho nô tỳ để được dẫn đến chỗ ngồi theo thông lệ được sắp xếp từ trước.
Lúc nàng đi theo nô tỳ đến nơi thì số ghế trong đó cũng đã đủ.
“Tỷ tỷ này hẳn là Trương Tuyết Linh nhỉ!”
“Thật xin lỗi tỷ, bọn ta đã quen thân từ nhỏ nên không tách ra được, hay tỷ tìm chỗ khác ngồi đi!”
“Mà tỷ thật là không may, từ nhỏ sống ở nông trang, chứ nếu không chúng ta quen biết nhau sớm hơn rồi!”
Ánh Tuyết cũng lười so đo cùng đám nữ nhân này, liền từ trong ống tay áo lấy ra một túi nhỏ ngân lượng, đưa cho nô tỳ bên cạnh, nói: “Phiền cô sắp xếp cho tôi chỗ khác vậy!”
Nô tỳ kia cầm lấy dùng tay ước lượng độ nặng của túi nhỏ, xong rồi cười cười dẫn Ánh Tuyết đi theo.
Đến trước bàn một nữ tử nhìn có vẻ khó gần thì dừng lại, nói nhỏ: “Giờ chỉ có Lộ tiểu thư là không ai chịu ngồi cùng, Trương tiểu thư chịu khó ngồi cạnh cô ấy vậy.”
Ánh Tuyết gật đầu, ngồi cạnh ai cũng được, chỉ mong yến tiệc này nhanh chóng kết thúc thôi.
Khi Ánh Tuyết chuẩn bị ngồi xuống thì một vị tiểu thư khác tiến lên, nói với giọng chanh chua: “Ai da, đây là chỗ ngồi của ta mà! Sao cô lại đứng đây, đừng có ý định chiếm chỗ của ta!”
Ánh Tuyết quay sang tìm nô tỳ vừa nãy thì nàng ta biến đi đâu mất. Thật là, cầm tiền xong thì đi nhanh thật.