Văn Đế hạ chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết. Dân nữ Ánh Tuyết mưu đồ phản nghịch. Nể tình Cửu Vương gia lao lực vì xã tắc, tước đi danh hiệu Quý thiếp. Giam vào thiên lao.”
Thánh chỉ được đưa đến Cửu Vương phủ vào rạng sáng hôm sau, Ánh Tuyết giả mạo vờ bị đem đi theo lời dặn của Cửu Vương gia, sau đó nàng trở lại phủ với một thân phận khác. Còn Ánh Tuyết thật thì bị tống giam vào thiên lao thời điểm mà hai vị vương gia rời đi.
Bên trong thiên lao, Ánh Tuyết được sắp xếp ở góc trong cùng nhất, cũng là nơi ít ánh sáng nhất, không khí cũng ẩm thấp nhất.
Đám người ở các phòng giam xung quanh đa số đều từng là trọng thần hoặc các vị hoàng thân quốc thích, nguyên nhân tiến vào nơi này rất nhiều, có người phản loạn, có người bị hàm oan, có người đảo lộn kỷ cương... Nhưng toàn bộ đều là nam nhân, chỉ có một mình nàng là nữ nhân.
Bởi vì những người ở nơi này đều là thân phận cao quý, thế nên mỗi gian phòng đều được xây bằng đá tảng, vô cùng kiên cố, và cũng cách biệt với nhau. Mỗi một buồng giam đều được trang bị một cái giường đá, bên trên có chăn chiếu, một cái bàn thấp, một nơi đi vệ sinh, tắm rửa.
Nhìn thì có vẻ khá tiện nghi, nhưng tùy vào người chống lưng cho buồng giam đó mà có chế độ đãi ngộ khác nhau. Cũng như người nghèo kẻ giàu bị phân biệt rõ rệt trong xã hội này vậy. Chỉ là ở thiên lao, ngoài tiền ra ngươi còn phải có quyền.
Ánh Tuyết được người dẫn đến buồng giam, cánh cửa bên ngoài được một tên lính canh mở ra để nàng bước vào.
Nhìn bên trong một mảnh tối đen như mực, Ánh Tuyết vẫn điềm tĩnh đi vào trong. Cánh cửa nặng nề khép lại, tiếng khóa cửa vang lên lạch cạch.
Giờ khắc này nàng chỉ còn thấy ánh đèn tù mù từ bên ngoài dội qua khe cửa nhỏ. Bên trong này cũng chẳng phân biệt được ngày hay đêm. Tối tăm và mờ mịt, tựa như kẻ mù lòa.
Trên người nàng đã không còn lăng la tơ lụa, cũng không có một trang sức nào cả. Nữ quan đã xét toàn bộ người nàng, còn thay cho nàng trang phục tù nhân. Không thể nào giấu giếm bất cứ thứ gì theo được.
Đôi mắt nàng nhắm lại, căn bản cũng chẳng thấy gì bên trong. Chi bằng suy nghĩ thử xem tại sao lại rơi vào hoàn cảnh tệ hại như thế này. Vết thương sau lưng không có dược vật hỗ trợ thì e rằng sẽ để lại sẹo, mà cái nàng sợ hơn chính là sẽ bị nhiễm trùng nếu không có thuốc bôi lên.
“Cạch cạch.”
Ánh Tuyết còn không kịp nghĩ ngợi, thì tiếng mở khóa cửa lại vang lên lần nữa.
Hai tên lính canh mở cửa đi vào, trên tay cầm hai khay đựng hai viên ngọc chói sáng khắp phòng giam, bên trên là một miếng vải đen dày cộm che lên, chỉ đợi đến khi vào buồng giam của nàng thì mở ra.
Không kịp thích ứng với ánh sáng này, Ánh Tuyết có chút chói mắt.
Một tên nói: “Cô nương, có người bảo tôi chuyển đến cho cô vật này. Còn nữa, người đó còn chuyển thêm cho cô sách, giấy, bút, mực... Người đó có nói nếu cô cần gì thì liên hệ với chúng tôi. Sẽ nhanh chóng đáp ứng yêu cầu của cô.”
Đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng từ viên ngọc, Ánh Tuyết có chút khó hiểu, hỏi: “Là ai?”
Tên kia đáp: “Ngài bảo bọn tôi phải giữ bí mật, cô nương thông cảm! Lát sau bọn tôi sẽ chuyển thêm vài món đồ đến cho cô nương. Nếu cô nương cần gì thì có thể viết vào giấy rồi chuyền qua khe hở. Nếu được sự cho phép của người đó thì bọn tôi sẽ mang đến.”
Ánh Tuyết gật đầu, cũng chẳng rõ là ai. Dù sao nàng quen thân với hai vị Vương gia, có lẽ là do một trong hai người giúp nàng sắp xếp. Như vậy cũng tốt, bên trong thiên lao cũng không quá tệ như nàng nghĩ.
Sau đó giấy bút đều được đưa đến. Sách thì họ chuyển đến mười quyển đầu tiên, đa số đều là mấy quyển sách phổ biến hiện tại, như tứ kinh ngũ thư, nữ tắc...
Nhìn tựa sách thôi cũng đã thấy ngán ngẩm, nàng nói với người đưa đến: “Lần sau chuyển cho ta những quyển sách y học đi. Những thứ này ta... lười đọc.”
Người đó gật đầu nói sẽ truyền lời cho người kia, xong lại lui đi.
Trên bàn gỗ của nàng hiện tại đầy ắp đồ ăn. Có điểm tâm là bánh hoa quế, một bát cơm trắng, một con vịt quay mật ong thơm phức, một đĩa rau xào, một bình trà sữa, một bình trà hạt sen.
Ánh sáng soi rọi cả buồng giam. Buồng giam của nàng vô cùng sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Ngay cả chăn mền cũng đều mới tinh và thơm phức. Dường như có ai cố ý dọn sẵn nơi này cho nàng vậy.
Cũng không quan tâm nhiều đến xung quanh nữa, Ánh Tuyết bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa lên kế hoạch đếm ngày trong này dựa vào số lần họ mang thức ăn đến.
Kế bên buồng giam nàng vang lên một giọng nam trầm trầm: “Người mới tới là ai?”
Nàng tuy lười, nhưng bên trong này cũng không có ai để nói chuyện, đành đáp lại: “Một kẻ vô danh thôi.”
Bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó lại nói: “Nữ nhân? Nơi này vậy mà cũng có nữ nhân?”
Nghe thế Ánh Tuyết cũng chẳng buồn trả lời, tiếp tục nhấm nháp thức ăn.
Bên kia lại nói: “Từ lúc tổ tiên Viên Sơn khai quốc đến nay, mới chỉ có hai nữ nhân tiến vào thiên lao mà thôi, tính cả ngươi.”
Ánh Tuyết nhàn nhạt đáp: “Thế sao? Ta cũng chẳng quan tâm.”
Bên kia cười ha ha, xong cũng ngưng bặt, không nói thêm câu nào nữa.
Ăn no, Ánh Tuyết đi qua đi lại buồng giam, sau đó luyện quyền cước.
Nói gì thì nói, nàng cảm thấy ở trong buồng giam cũng khá thoải mái, không phải đối mặt với chuyện tình cảm của hai người kia. Cũng có thể tập trung trau dồi thêm nhiều kỹ năng khác. Cũng không rõ sau bao lâu sẽ ra được bên ngoài, nhưng trước khi ra khỏi nơi này, chỉ mong bản thân có đủ trí tuệ lẫn sức mạnh để tự bảo vệ bản thân mình.
Bên kia buồng giam thi thoảng vẫn nói vài câu với nàng, chỉ là cho đỡ nhàm chán. Ông ta nói đến những chuyện nhàm chán mà ông từng trải qua. Mà chính nàng thì bị mất ký ức, cũng chẳng có gì để kể. Cứ thế một bên lải nhải, một bên lâu lâu thì ậm ừ vài câu kết thúc câu chuyện.
Ngày thứ tám mươi sáu nàng ở trong thiên lao, Văn Đế muốn gặp nàng.
Ánh Tuyết nhận được một bộ y phục xanh nhạt, chất liệu vải cũng chỉ tốt hơn trang phục tù nhân một chút thôi. Ngoài ra còn có cây trâm cài bằng gỗ để vấn tóc, đuôi trâm không nhọn mà tròn, chủ yếu để tránh việc nàng hành thích Hoàng Đế.
Thay xong y phục trên người, nàng cũng vấn kiểu tóc đơn giản. Sau đó ra hiệu cho lính canh mở cửa, lại đi theo thái giám ra ngoài.
Từ thiên lao đến cửa cung cũng không xa lắm, nhưng nàng vẫn được lên xe ngựa ngồi để nhanh tiếp kiến Hoàng đế. Cũng chẳng rõ ông ta định làm gì, cứ tuy cơ ứng biến thôi.
Gần ba tháng này, qua số sách được đưa đến kèm thêm cho nàng, nàng cũng biết ít nhiều lễ nghi trong cung.
Từng bước khoan thai rời khỏi thiên lao, đi đến cung cấm trong đêm. Nhìn thấy bầu trời đen thẳm với những ngôi sao lung linh trên đỉnh đầu, Ánh Tuyết không nhịn được nhìn lâu hơn một chút. Đã quá lâu nàng không được hít thở không khí bên ngoài.
Khi đi vào cung, nàng một mực cúi thấp đầu. Không ngó nghiêng đi đâu cả. Cho dù là đứng trước mặt Văn Đế.
Văn Đế đang đứng giữa điện chờ nàng, một thân long bào vẫn còn nguyên trên người. Chỉ là sắc mặt hiện tại khá tệ, không khỏe mạnh như ngày trước. Đôi mắt ông đã có quầng thâm, mới hơn bốn mươi mà đã có vài sợi tóc bạc.