Công đoạn băng bó vết thương cũng không quá khó khăn, vậy nên nhanh chóng có một nô tỳ từng có kinh nghiệm chăm sóc vết thương đến giúp Ánh Tuyết sơ cứu.
Thất Vương gia và Cửu Vương gia cũng vì vậy liền đi ra ngoài. Hai người không khỏi có điều muốn nói rõ với đối phương.
Hai người Tử Vân, Tử Đằng nhìn thấy vết sưng đỏ bên mặt của thất vương gia mà không khỏi im lặng. Xem ra hai huynh đệ nhà này có thể trở mặt với nhau rồi.
Hai người đi vào đình bên cạnh hồ, đó là nơi hai huynh đệ bọn hắn thường xuyên đánh cờ và hàn huyên. Tất cả mọi người đều bị đuổi đi, chỉ còn lại Thất Vương gia và Cửu Vương gia song song đứng đối diện nhau.
“Cửu đệ.”
Hách La Duẫn Chiêu mở miệng nói trước.
“Đệ yêu nàng ấy?”
Hách La Duẫn Cung không nhanh không chậm trả lời: “Đúng thế.”
Duẫn Chiêu có chút trầm mặc, lại nói: “Đó là lí do đệ giấu nàng đi, không cho ta biết đến sự tồn tại của nàng. Thậm chí còn mong ta và nàng vĩnh viễn không nhớ lại chuyện cũ?”
Lần này Duẫn Cung im lặng. Đúng thế, hắn vì muốn nàng ở lại bên hắn, không tiếc lừa gạt rằng giúp nàng tìm lại kí ức. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm thì như những lời thất ca nói. Hắn đúng là ích kỉ như thế. Dù cho lúc đầu cố gắng bao biện như thế nào.
Duẫn Chiêu không khỏi thở dài, trớ trêu thay, hai huynh đệ bọn họ lại yêu cùng một người. Nhưng lần này, hắn không muốn nhượng bộ. Bởi vì hắn tin tưởng, bản thân sẽ chăm sóc cho Ánh Tuyết tốt hơn Duẫn Cung.
Duẫn Chiêu nói: “Ta cũng không muốn không thừa nhận, ta yêu Ánh Tuyết.”
Nghe xong câu này, Duẫn Cung không khỏi vô cùng khó chịu, nhưng cố nén lại cảm xúc tiêu cực kia, vì người sai đầu tiên là y.
“Ta tôn trọng nàng ấy. Cứ để nàng ấy quyết định xem có muốn sánh bước cùng ta hay là đệ. Tình cảm... vẫn là không thể cưỡng câu.” Duẫn Chiêu nói.
Duẫn Cung lúc này cũng đồng ý. Hai huynh đệ bọn họ rốt cuộc cũng đạt thành một cái hiệp định. Không khí giữa hai người trong thoáng chốc trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Ánh Tuyết nằm trên giường mà trong tâm trí nàng không ngừng nghĩ đến câu nói của Duẫn Cung.
“Nàng là quý thiếp của ta. Sao thất ca lại không biết liêm sỉ như thế?”
Quý thiếp? Liêm sỉ?
Hách La Duẫn Cung rốt cuộc đang nghĩ gì thế?
Hắn lại xem trọng một cái danh phận hờ như vậy?
Hắn nói yêu nàng nhưng lại không nguyện tin tưởng nàng?
Hắn nói yêu nàng nhưng không để ý đến thực trạng của nàng, mặc sức dùng lực lượng muốn đem nàng đi.
Lúc này Ánh Tuyết không nhịn được nữa, mặc kệ vết thương sau lưng mà xoay người vùi gương mặt vào chiếc chăn mềm. Nàng không nhịn được khóc nấc lên. Cơn đau nơi lồng ngực cũng không rõ là do vết thương bị tác động hay là do quá thương tâm.
Hách La Duẫn Cung đã trở về Cửu Vương phủ.
Còn Hách La Duẫn Chiêu thì dựa người bên ngoài cửa phòng Ánh Tuyết. Hắn nghe những tiếng khóc nấc bên trong mà không khỏi đau lòng theo. Đây đã là lần thứ ba hắn chứng kiến nàng khóc vì Hách La Duẫn Cung.
Không lâu sau đó, Tử Đằng mang đến bát cháo đậu xanh còn hơi ấm mang đến cho thất vương gia.
Hách La Duẫn Chiêu nhẹ gật đầu, cầm bát cháo bước vào phòng. Đặt bên cạnh bát cháo đã nguội trên bàn.
Nghe thấy tiếng động, Ánh Tuyết cố gắng nhịn lại cơn nấc, nhưng như thế thì lại càng nấc nhiều hơn.
Hách La Duẫn Chiêu bước đến giường định đỡ nàng ngồi dậy, thế nhưng Ánh Tuyết như một đứa trẻ cứng đầu không muốn ló mặt ra.
Cảm giác được thân nhiệt trên người nàng nóng hổi. Dường như đã bị sốt. Duẫn Chiêu liền nói lớn ra cho người bên ngoài biết để gọi đại phu đến. Còn bàn tay thì không ngừng kéo Ánh Tuyết khỏi chiếc mền, mà còn phải vô cùng nhẹ tay để tránh động vào vết thương.
Cuối cùng Ánh Tuyết cũng chịu thua, hai mắt đỏ au sưng húp lên. Lưng ngồi thẳng. Đôi mắt mông lung không nhìn thẳng vào Hách La Duẫn Chiêu. Cũng không nói gì.
Hách La Duẫn Chiêu lại tiếp tục đút cháo đậu xanh cho nàng. Nhưng Ánh Tuyết lại chỉ nhìn nó với vẻ chán ghét.
“Nàng không ăn. Ta liền đem trả nàng về Cửu Vương phủ cho Duẫn Cung chăm sóc.”
Câu nói đó làm nàng có chút bất lực. Đành phải ngoan ngoãn cho hắn đút từng ngụm cháo đến hết.
Nhìn thấy hiếm khi nàng ngoan như thế, Hách La Duẫn Chiêu không khỏi cười thầm. Hắn gõ nhẹ lên trán nàng rồi rời đi.
Cả hai người cứ như thế mà chẳng nói được bao nhiêu câu.
Sốt có chia làm nhiều loại. Có những cơn sốt kéo dài đến vài ngày mới phức tạp. Nhưng cơn sốt của Ánh Tuyết thì giải quyết khá đơn giản. Đại phu chỉ kê cho nàng thang thuốc là từ từ thuyên giảm.
Những ngày tịnh dưỡng vết thương, nàng nhờ Thất Vương gia hỗ trợ nàng đem những quyển sách trong căn nhà nhỏ kia đến cho nàng giải khuây.
Hách La Duẫn Chiêu cũng có chút tò mò nữ nhân hắn thích bình thường hay đọc những đầu sách gì sau khi đi ra bên ngoài chơi một tháng nay.
Nên hắn không nhịn được đến căn nhà nhỏ của nàng xem.
Nữ nhân này đọc cũng thật tạp nham, sách gì cũng có. Nhưng nhìn trên kệ sách vẫn là những quyển dược lý và y lý chiếm phần lớn. Kế tiếp là một góc nhỏ vô cùng hoành tráng mà nàng tự tay làm. Góc chứa toàn bộ đều là Long Cung đồ!
Gương mặt của Thất Vương gia phảng phất như biến thành màu gan heo. Hắn ngay cả Xuân cung đồ còn chưa đọc, vậy mà nàng lại đọc những quyển thế này.
Lại nhìn lên bức tranh lớn treo trên tường cạnh bàn làm việc. Gương mặt Thất Vương gia càng đen hơn.
Kia chẳng phải là ảnh cỡ đại hai tên nam nhân trần truồng quấn lấy nhau sao? Còn nữa, tại sao càng nhìn càng thấy nhân vật chính lại giống hắn và Tử Đằng đến thế kia?
Tử Đằng vô tội nhìn thấy sắc mặt của Thất vương gia không ngừng biến hóa, liền chạy đến xem thế nào. Nhìn thấy bức tranh trước mặt. Gương mặt Tử Đằng không khỏi hết đỏ lại trắng. Hắn không nhịn được nuốt nước bọt. Xem ra phen này Tử Đằng khó sống với Thất vương gia rồi.
Hách La Duẫn Chiêu không khỏi liếc hắn, liền nói: “Đốt hết đống Long cung đồ này, và cả bức tranh kia nữa.”
Sau đó Duẫn Cung lại tiếp tục phân phó: “Đừng để phủ của bổn vương có những quyển sách... không hợp với thuần phong mỹ tục như thế.”