Đôi mắt đen thẳm của Ánh Tuyết lóe lên tinh quang.
Là kẻ nào? Đến nơi của nàng với mục đích gì? Không làm rõ được mục đích của kẻ đó thì bản thân không nên ra ngoài vì an toàn của chính bản thân.
Ánh Tuyết vội khóa cửa lại. Nhanh chóng chạy đến phòng bếp tìm một con dao, rồi núp xuống nơi đốt củi.
Kẻ bên ngoài dường như nhận ra bất thường, hắn nhoẻn miệng cười. Rảo bước đến cửa lớn. Một cú đá với nội lực thâm hậu phá nát cánh cửa.
Trong lòng Ánh Tuyết không khỏi trầm xuống. Chắc chắn không phải Hách La Duẫn Chiêu, hắn không đời nào đi làm chuyện ồn ào như thế.
Tên nam nhân đấy không ngừng làm ra âm thanh lớn những nơi hắn đi qua, như là mong muốn chủ nhân biết hắn đang ở đâu.
Tốc độ của kẻ đó quá nhanh, chẳng mấy chốc đến gian bếp nơi Ánh Tuyết ẩn núp. Điều đó khiến nhịp tim của Ánh Tuyết đập càng lúc càng nhanh.
Cô nhìn thấy bước chân của tên đó, cũng không phải của Hách La Duẫn Cung.
Đôi tay nhỏ bên dưới nắm chặt. Ánh Tuyết không đảm bảo đấu tay đôi với hắn sẽ chiến thắng.
“Loảng xoảng.”
Một con chuột to chạy ngang làm rớt đồ phía đối diện. Chiếc giày của tên đó hướng đến phía bên kia.
Ánh Tuyết nắm chắc thời cơ, nhanh nhảu đi ra khỏi nơi ẩn nấp.
Một dao vung ra đâm thẳng vào điểm yếu của gã ta.
Nhưng thật không may, gã như cảm giác được nguy hiểm. Lập tức né đi.
Thân thủ gã nhanh đến mức Ánh Tuyết không kịp nhìn thấy thì lưỡi kiếm bén nhọn đã kề ngay cổ.
Giọng gã khàn khàn: “Buông dao trên tay cô ra.”
Ánh Tuyết vẫn không buông, nhìn chằm chằm vào gã. Đôi mắt nàng nhìn gã như kẻ chết.
Lưới kiếm vậy mà lãnh lẽo cứa vào da thịt nàng thật, vết máu không ngừng chảy ra trên cổ mỹ nhân tạo nên một khung cảnh ma mị. Ánh Tuyết buông dao ra theo ý gã, lúc này lưỡi kiếm kia mới không áp sát chiếc cổ trắng ngần kia.
Gã ta trông trên dưới ba mươi. Gương mặt có nét hao hao với Hách La Duẫn Cung và Hách La Duẫn Chiêu. Nhưng lại nhiều hơn hai phần tàn độc.
Ánh Tuyết không khỏi nghĩ đến, xem ra là kẻ thù chính trị của Duẫn Cung. Người trước mặt có lẽ là Thái tử đương triều Hách La Duẫn Hiên.
Ánh Tuyết nói: “Ngươi cần gì ở ta?”
Hách La Duẫn Hiên cười nói: “Mỹ nhân, xem ra nàng chẳng biết suốt thời gian qua nàng luôn bị giám thị bởi hai tên vương gia nhỉ?”
Ánh Tuyết khẽ cười, giả vờ ngại ngùng, đưa tay áo lên che mặt, “Thật không biết là hai vị Vương gia nào xem trọng tiểu nữ như thế? Còn khiến cho Thái tử đương triều đến tận đây.”
Thật ra nàng không chắc chắn lắm, lời vừa rồi chỉ là muốn dò xét liệu hắn có thật là Thái tử đương triều.
Hách La Duẫn Hiên có chút bất ngờ, xem ra nữ nhân trước mặt không đơn giản, vậy mà nhìn ra hắn là Thái tử. Dù hắn có vài nét hao hao hai tên đệ đệ khó gần kia, nhưng xét về các huynh đệ lớn hơn hai đứa nó vẫn còn vài người. Dù có chút hứng thú với nữ nhân này, nhưng hắn lại không muốn tốn nhiều thời gian, phải bắt giữ nàng ta trước khi hai tên kia phát giác.
Nhìn thấy gương mặt khó tin của hắn, Ánh Tuyết càng chắc chắn vào suy đoán của bản thân, nànnàng từng bước, từng bước tiến đến gần Hách La Duẫn Hiên, phong thái lộ ra vẻ mị hoặc, nhẹ giọng nói: “Thái tử, tiểu nữ vô cùng ái mộ Thái tử...”
Dù Hách La Duẫn Hiên là Thái tử, mỹ nhân trong Đông cung không thiếu. Nhưng khi đối diện với nhan sắc khuynh thành yêu mị của Ánh Tuyết vẫn có chút sững sờ. Cả người như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm to tròn kia.
Một đám bột vung thẳng vào mặt Hách La Duẫn Hiên. Hắn không nghĩ đến một nữ nhân nơi hoang vu này lại có hậu chiêu nên không kịp đề phòng. Cảm thấy cả người đang dần vô lực. Hắn hét lên, một kiếm chém thẳng vào lưng Ánh Tuyết.
Bột mà Ánh Tuyết ném là một loại độc mà Ánh Tuyết nghiên cứu gần đây. Chỉ là độc tính quá thấp. Mà Hách La Duẫn Hiên nội lực quá cao thâm, e rằng chẳng bao lâu hắn sẽ dùng nội lực ép độc nàng hạ ra ngoài mà đuổi theo.
Ánh Tuyết cắn răng chạy đi thật nhanh, mặc kệ vết thương sau lưng mà cắm đầu chạy.
Mất máu càng lúc càng nhiều, Ánh Tuyết có chút vô lực, nhìn thấy xa xa không ai khác là Hách La Duẫn Hiên đang đuổi đến.
Hách La Duẫn Hiên có chút điên cuồng nhìn nữ nhân yếu ớt đang chạy. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ thua bất cứ kẻ nào. Vậy mà lại suýt bại trước một nữ nhân chân yếu tay mềm.
Rất nhanh chóng, Hách La Duẫn Hiên đã bắt kịp nàng. Tay hắn bóp vào chiếc cổ mảnh khành, kéo nàng lên khiến chân Ánh Tuyết không chạm đất.
Ánh Tuyết cảm thấy vô cùng đau, còn khó thở. Hai mắt dường như sắp tối sầm. Hơi thở tử vong chưa bao giờ gần với nàng như thế.
Cứ tưởng sẽ phải chết tay của Hách La Duẫn Hiên. Không ngờ vài giây sau đấy bỗng rơi vào vòng tay của một nam tử có mùi Long diên hương lẫn một chút hương hoa cỏ quen thuộc. Ánh Tuyết không khỏi ho khù khụ một lúc, cảm giác nguy hiểm đã qua nên cũng giả vờ ngất đi.