Ánh nắng nhàn nhạt rọi qua khe cửa. Cả căn phòng bên trong trở nên sáng hẳn và không khí trở nên ấm cúng hẳn.
Giấc ngủ say sưa bị quấy rầy, Ánh Tuyết khẽ mở mắt. Nàng kéo chăn lên qua đầu, xoay người về phía bên trong bức tường thì cảm giác được có chút không đúng. Tại sao chăn ngày hôm nay khó kéo như thế? Tại sao bản thân lại nằm sát bức tường? Tại sao trên giường có mùi rượu nồng nặc thế kia?
Bàn tay phía trên của Ánh Tuyết quơ quơ sang phía sau lưng mò mẫm. Đúng như suy đoán của nàng, có người nằm kế bên nàng cả đêm.
Ánh Tuyết vội vàng ngồi dậy, nhìn sang người đang nằm cạnh, không ai khác là Thất Vương gia.
Chết tiệt, bình thường nàng đi ngủ chỉ mặc yếm cho mát, chỉ sợ bị tên này thấy cả rồi.
Ánh Tuyết vội vội vàng vàng rời giường, nhón chân nhẹ nhàng tìm y phục khoác vội lên người, đeo chiếc mặt nạ da lên, thuận tiện mang theo túi tiền của Thất Vương gia. Xong xuôi nàng lườm thất vương gia đang ngủ say rồi rời đi.
Vì sao nàng lại không làm lớn chuyện ư? Nằm cạnh hắn một đêm cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả, mà vốn dĩ phòng này cũng là của hắn, nếu có cãi thì cũng là tự làm chính mình mất mặt. Mà hắn giàu như thế, nàng lấy túi tiền nặng trịch của hắn cũng không làm hắn mất mát quá nhiều đâu.
Đợi đến khi Ánh Tuyết rời đi thì Tử Vân tiến vào bên trong đánh thức Thất Vương gia.
Giọng nói quen thuộc mỗi sáng của Tử Vân làm cho Hách La Duẫn Chiêu tỉnh dậy. Hắn ngồi lên, đầu vẫn khá đau và có chút chóng mặt. Tay hắn chống lên trán, hỏi: “Giờ nào rồi?”
Tử Vân trả lời: “Bẩm Vương gia, đã là giữa giờ Thìn. Thần đã nói với công công trong cung là sáng nay vương gia không khỏe, không thể thiết triều sáng được.”
Thất Vương gia nhìn xung quanh, căn phòng này, thì ra đó là lí do Tử Vân không gọi hắn dậy đúng giờ. Mà sao Ánh Tuyết đâu mất rồi nhỉ?
Hắn nhìn túi tiền đặt trên bàn đã biến mất, cũng hiểu nàng lấy tiền rời đi rồi.
“Ngươi hãy nghe ngóng nàng ấy đang ở đâu, làm gì. Nhưng đừng theo dõi nàng sát sao quá, và đừng để nàng ấy phát hiện.”
---
Giữa đế đô ồn ào náo nhiệt, Ánh Tuyết giả dạng thành một nữ nhân không béo không gầy, gương mặt tầm thường đi dạo các gian hàng.
Ngẫm đi ngẫm lại, nàng vẫn là vô cùng hứng thú với gian hàng sách. Thế là một hơi tiến thẳng vào bên trong nhà bán sách lớn nhất đế đô.
Bên trong bày biện đủ loại sách. Có sách dành cho sĩ tử, sách lịch sử, sách du ký, sách giải trí... Lượn qua lượn lại, Ánh Tuyết ngẫm nghĩ, những loại sách sử, văn học, đạo đức, du ký thì trong phủ vương gia chẳng thiếu. Vậy thì đi xem thử các loại sách giải trí xem.
Sách giải trí được tiệm chia thành ba dãy dài. Bên trong có sách chữ lẫn sách có hình ảnh. Những quyển sách đấy đa số là sách không có thật, do người viết tưởng tượng ra, hoặc là dựa vào một vài sự kiện có thật nhưng thông qua trí tưởng tượng của tác giả mà thành một quyển sách dày. Được một bên sản xuất mua lại, và nhờ vào những công nhân khác chép ra thành nhiều quyển xong đem bán vào các nhà sách khác nhau. Loại sách này vô cùng đa dạng thể loại, từ tình cảm bình thường đến tình cảm trái ngang, tâm lí tội phạm, kinh dị, liêu trai, dã sử, phiêu lưu cho đến xuân cung đồ, long cung đồ...
Và quyển sách làm Ánh Tuyết hứng thú nhất, là long cung đồ (sách nói về tình trai, hay mọi người thường gọi là đam mỹ).
Ánh Tuyết mới nhìn trang bìa, đã vô cùng tò mò. Nét vẽ còn hơi thô, nhưng nét mặt và cơ thể hai nam nhân làm gương mặt thật tươi đẹp và sảng khoái? Nét mặt không bao giờ cô nhìn thấy của những nam nhân từng gặp.
Lật ra một vài trang đầu, hai con mắt cô sáng bừng lên, tim đập thình thịch, cứ có cảm giác sống mũi nong nóng.
Quá đã!!!
Đây là tuyệt phẩm!
Bổn cô nương muốn mua hết chỗ này!
Chủ tiệm sách nhìn sang Ánh Tuyết, ông cười cười tiến tới, đưa cho cô một cái khăn tay sạch: "Này tiểu cô nương, cô chảy máu mũi rồi!"
Lúc này đây, mọi âm thanh trên thế giới như không tồn tại. Ánh Tuyết vẫn ngắm nhìn trang sách một cách say đắm. Trên môi không ngừng nở một nụ cười vô cùng gian trá.
Ông chủ khẽ lắc đầu, tiến đến vỗ vai Ánh Tuyết, nói: "Cô nương, máu mũi cô đang chảy, coi chừng vương vào sách của ta."
Khẽ giật mình, nghe lời ông chủ nói, Ánh Tuyết đưa tay lên mũi, nhìn thì thấy máu chảy ra thật. Cô vội lấy khăn tay của mình ra chùi máu mũi, rồi cười trừ.
Ông chủ lúc này mới nói tiếp: "Quyển sách cô đang cầm có tên gọi chung là Long cung đồ. Thật không hiểu sao mà dạo này mấy cô nương trẻ ở đế đô lại thích mê như vậy."
Nói rồi ông rời đi.
Lưu luyến cầm quyển sách trên tay, Ánh Tuyết đi lòng vòng trong cửa hiệu chọn thêm nhiều loại sách khác nhau nữa rồi mới đi tính tiền tại quầy.
Mở ví ra, đập vào mắt cô là hai chiếc vòng bằng vàng, và mặt nạ hồ ly bằng vàng được đính chung vào chiếc vòng. Cô hơi sững sờ nhưng vẫn nhanh chóng thanh toán tiền cho ông chủ.
Cô ôm chồng sách rời đi rồi nhanh tìm một khách điếm gần đó thuê một phòng.
Trong căn phòng, cô mở ví của Hách La Duẫn Chiêu, không khỏi thắc mắc. Hắn sao lại có hứng thú với hồ ly thế nhỉ? Đêm qua đeo cho nàng và hắn chiếc mặt nạ hồ ly đó, sáng nay mở ví hắn ra thì thấy hai chiếc vòng hình mặt nạ đêm qua, kích cỡ tay một chiếc bên trong thì vừa khít với nàng. Nhưng làm sao hắn biết nàng muốn đi chơi lễ hoa đăng mà chuẩn bị? Nhưng ngày hôm qua, mình phải nài nỉ hắn thật lâu hắn mới chịu đi cùng. Vậy thứ này thật ra là hắn chuẩn bị cho ai được nhỉ?
Thật phiền não. Bổn cô nương không muốn nghĩ nữa.
Bổn cô nương đọc Long cung đồ thôi!