Lúc này, Hách La Duẫn Chiêu đến sát bên Ánh Tuyết, bàn tay thô gầy của hắn nhẹ nhàng lột bỏ lớp mặt nạ da trên mặt nàng, sau đấy đeo chiếc mặt nạ hồ ly trắng giúp nàng. Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại không có chút gì động chạm trúng người nàng. Khiến Ánh Tuyết có chút gì đó ngẩn tò te nhìn chăm chăm thất vương gia trước mặt. Có chút gì đó kì lạ, ấm áp chảy vào tim nàng.
Động tác thất vương gia trong mắt Ánh Tuyết trôi qua thật chậm, nhưng thực tế lại vô cùng nhanh. Đến khi Ánh Tuyết phản ứng lại thì Duẫn Chiêu đã đeo xong mặt nạ cho hắn.
Ánh Tuyết nhìn hắn khẽ bĩu môi. Không hiểu sao người bên ngoài đồn nàng là hồ ly tinh. Nàng cảm thấy tên Vương gia trước mặt càng giống hồ ly hơn cả nàng.
Điều chỉnh xong mặt nạ hồ ly trên mặt. Duẫn Chiêu nói: “Bước xuống thì lập tức nắm tay ta. Ngày hôm nay quá đông, ta chỉ sợ lạc mất nàng thôi. Với lại, chính nàng rủ ta đi ngày hôm nay, thì hy sinh chút để người khác không nghi ngờ hai người chúng ta.”
Ánh Tuyết gật đầu, biểu thị bản thân đồng ý.
Hai người bước xuống xe ngựa. Lần này Thất Vương gia không dẫn theo người bên cạnh để tránh bị người khác nhận ra.
Bàn tay thon dài như ngòi bút của hắn nắm chặt lấy tay Ánh Tuyết không buông. Hai người đi qua gian hàng này đến gian hàng khác dạo chơi. Cũng may là Thất Vương gia nắm chặt lấy tay Ánh Tuyết, nếu không thì không biết hiện tại hai người đang lạc đi đâu rồi.
Họ chỉ đi dạo quanh giữa biển người để tìm thức ăn vặt, chứ cũng chẳng hứng thú gì nhiều đối với những đồ vật trang trí khác.
Đi qua chỗ ông lão làm kẹo đường thành các hình dáng khác nhau. Ánh Tuyết kéo nhẹ Thất Vương gia, bảo sang bên đấy.
Ông lão nhìn hai người cười cười, thế là nhanh tay làm ra hai cây kẹo nhìn trông giống gương mặt của hai người. Ông đưa cho Ánh Tuyết cây có gương mặt Thất Vương gia, cây còn lại là gương mặt của Ánh Tuyết đưa cho Thất Vương gia. Ông lão híp mắt cười nói: “Của hai bạn trẻ là hai mươi văn tiền.”
Hách La Duẫn Chiêu đưa hẳn cho lão ta một nén bạc rồi rời đi làm lão càng cười tươi hơn. Lão nhìn theo họ rồi nói lớn: “Chúc hai người bách niên giai lão, con đàn cháu đống.”
Nghe được những lời này, Ánh Tuyết ngượng chín mặt, cũng may chiếc mặt nạ che đi hai gò má đỏ ửng của nàng. Nàng nói thầm, “Gian thương.” Nói xong tức giận ngoạm kẹo đường ngon lành.
Duẫn Chiêu dẫn nàng đến gần bờ sông, nhìn xung quanh ai cũng đi có đôi có cặp. May mà nàng cố gắng nài nỉ hắn đi cùng, nếu đi một mình đến chỗ này thì tức điên mất.
Hai người ghé gian hàng lớn nhất bán hoa đăng. Họ vào bên trong lựa chọn thì có nhiều người nhìn đến. Vì nam tử hay nữ tử đang hiện diện trước mặt họ có dáng người vô cùng hoàn mỹ, khiến họ không thể dời mắt đi nơi khác.
Trong một góc nhỏ có hoa đăng hình dáng hai con hồ ly xinh xắn. Ánh Tuyết cười lấy cái này, dù chỉ là mặt hàng phổ thông nhưng nhìn thật giống nàng và hắn.
Lần này thì Ánh Tuyết choàng tay nàng vào tay hồ ly Thất Vương gia kia. Vì hiện tại người cầm đống đồ đạc nàng mua là Duẫn Chiêu, nên hắn cũng chẳng còn tay mà giữ lấy nàng.
Bọn họ cũng như bao người khác, sau khi thả lồng đèn thì đi qua ngọn lửa lớn bên cạnh, nhảy múa cùng mọi người xung quanh.
Suốt cả chặng đường, Ánh Tuyết một mực giữ trên môi nụ cười rạng rỡ, không lạnh nhạt như những ngày thường.
---
Ở giữa dòng người, Phùng Chi Hoa và Cửu Vương gia Hách La Duẫn Cung đi cùng nhau nói cười thân thiết. Bỗng Phùng Chi Hoa nhìn thấy bóng người mặc trang phục hồng nhạt đang vui đùa bên đống lửa lễ hội. Nàng thoáng qua một chút nghi ngờ. Tại sao nhìn nàng ta lại vô cùng giống Ánh Tuyết thế?
Duẫn Cung nhìn theo hướng nhìn của Chi Hoa, hắn nhìn thấy hai người mặc y phục hồng nhạt, trên gương mặt đeo mặt nạ hồ ly một đen một trắng. Bộ dáng kia không phải người nào khác ngoài Ánh Tuyết và thất ca. Tại sao nàng lại cười vui vẻ như thế, còn vô cùng vui vẻ khoác lấy tay thất cam. Hắn chưa từng thấy nàng cười một cách hồn nhiên như thế khi ở bên cạnh y. Còn thất ca, trên tay thất ca cư nhiên lại là kẹo đường có hình gương mặt nàng ấy.
Lòng hắn quặn đau, bàn tay đang nắm lấy tay trắc phi Phùng thị siết chặt lại khiến Chi Hoa đau đớn bấu vào tay hắn, hắn mới nhận ra. Nhìn mỹ nhân trước mặt rưng rưng nước mắt. Hắn nói nhỏ vào tai nàng: “Xin lỗi”.
Phùng Chi Hoa không phải không biết Hách La Duẫn Cung có điều kì lạ. Bảo sao nàng lại thấy “Ánh Tuyết” trong phủ hiện tại lại có gì là lạ. Thì ra nàng ta không có ở trong phủ. Nhìn thấy nàng ta nhìn sang hướng bên này, Phùng Chi Hoa cười thầm. Nàng ôm lấy cổ Duẫn Cung, đặt lên môi y một nụ hôn sâu. Xung quanh nhiều cặp tình nhân cũng thể hiện tình cảm như thế, cũng không lo làm xấu mặt hoàng gia. Điều khiến nàng không ngờ rằng, Hách La Duẫn Cung vậy mà đáp trả nụ hôn của nàng thật lâu giữa nơi đông người thế này.