Trời đông ngày càng lạnh. Tuyết dày đặc rơi hai bên đường, con đường trở nên vắng bóng hình ảnh con người, chỉ thấy qua cánh cửa lấp ló ánh lửa đỏ.
Chiếc xe Bugatti Chiron đen, bóng loáng chạy dọc con đường từ từ tiến qua cổng bệnh viện. Phải rồi hôm nay là ngày Mạc Cao Kì xuất viện. Không ngạc nhiên khi thấy những tên phóng viên đã chờ trực ngồi săn tin.
Qua của kính, phản chiếu trên đó là khuôn mặt kiều diễm của Hạ Vy, cô tựa cửa, im lặng hơn bao hết, hai gì má cô ửng đỏ, thở ra những làn khói trắng, đầu vài lúc nhúc nhúc vào chiếc khăn trắng mà Quản gia gửi tới. Thật may là bà không còn giận nữa. Hai bàn tay đút vào túi áo, cô nghiêng đầu vội chợp mắt một lát. Hạ Vy cô vô cùng mệt mỏi, hai mắt như muốn díu lại không thể mở nổi, cả người ê ẩm. Vì sao ư? Tất cả là vì người nào đó đêm qua vận động quá mức. Chiếc xe lắc lư theo con đường khiến giấc ngủ của cô cũng không yên.
Thấy vậy, ai đó ngồi bên cạnh, luồn vào túi áo cầm tay cô. Cầm chặt theo một lực rồi xoa ngón tay, mỉm cười nhẹ, cả người cô bị cánh tay to khỏe kéo vào trong lồng ngực.
Hắn hôn lên mái tóc cô, xoa nó dịu dàng, để đầu cô tự vai mình. Hơi thở ấm nồng phả vào cổ hắn, một tay hắn ôm lấy cô, một tay cầm chặt bàn tay Hạ Vy. Hắn biết hôm qua có hơi quá sức làm cho cô mệt mỏi như vậy. Trên đường Mạc Cao Kì săn sóc cô, nào là lấy áo đắp cho cô, vuốt những lọn tóc rơi xuống sao cho bảo đảm được giấc ngủ của cô như một hành động chuộc lỗi của bản thân.
Kít....sau 1 tiếng, chiếc xe đã đáp nhà, như mọi khi quản gia cùng người hầu đứng dọc từ phía của đến cầu thang chào mừng hắn xuất viện.
- " Xin chào cậu chủ"- họ kính cẩn cúi chào và dường như cũng đã quen với hình ảnh luôn có một cô gái ở bên cạnh chủ nhân của họ.
Ai cũng hiểu rằng Chủ nhân họ sủng nịnh cô gái này hơn ai hết, cô xinh đẹp tựa như đóa hoa lan trắng, mỏng manh, dịu nhẹ nằm trong vòng tay rộng lớn của hắn.
- " được rồi" - đáp một tiếng, Cao Kỳ tiến thẳng lên phòng chính, theo sau là quản gia và một cô hầu. Hắn liếc nhìn qua cô, nhưng cũng không nói gì cả.
- " mời cậu chủ vào"- dù là cao tuổi, nhưng quản gia vẫn luôn giữ phép tắc của mình, bà cẩn trọng mở cửa, để hắn đưa cô đi vào.
Trên chiếc giường đỏ đô, hắn khẽ đặt cô xuống, kéo chăn lên, cô hầu theo sau tiễn tay bật lò sưởi.
- " con ổn chứ"- quản gia đứng bên cạnh hắn, nhận rõ vẻ mệt mỏi từ trong mắt Cao Kỳ.
Hắn xoa cổ, ngồi xuống ghế sofa.
- " con ổn"- vắt chéo chân, tự mình cởi áo vest, tháo đồng hồ.
Thật ra, hôm nay không phải là ngày hắn xuất viện, vốn dĩ bản thân không thích không khí ngột ngạt trong bệnh viện. Nhưng nghĩ lại vẫn có cái lợi nên đành ở.
Rồi hôm qua, nghe Lucy báo tin công ty có việc nên mới vội vã xuất viện về đây.
- " Cao Kỳ đây là Bảo Trân con bé..."
- " được rồi, quản gia, không có con, quyền nằm trong tay người"- hắn mệt mỏi, ngửa đầu lên xoa hai mắt.
- " còn không mau cúi chào Cảm ơn "
- "Cảm ơn cậu chủ "- cô bé xúc động. Ánh mắt long lanh,cúi đầu cảm Tạ.
Từ quê lên đây, không may cô bị cướp hết hành lý. May thay có quản gia giúp đỡ, nghe đồn cậu chủ mới khó tính.
Cô đã sợ mình sẽ bị đuổi, không ngờ Cao Kỳ cũng không tra xét nhiều.
- " từ bây giờ cô bé sẽ thay ta chăm sóc riêng cho Hạ Vy... được không? - và cặn kẽ ra việc rồi hỏi lại.
- " người đã tin tưởng của cô bé nhiều như vậy... thì con không có ý kiến gì. Nhưng Hạ Vy có làm sao, cô ấy nên chuẩn bị tinh thần"- Cao Kì cương nghị, hắn nâng ly rượu, mắt hổ phách liếc nhìn cô, khiến Bảo Trân thật sự tưởng như việc nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của hắn chỉ là mơ... hay thấp thoáng.
- " tôi sẽ lưu ý "- cô lung tung cúi đầu. Hắn cũng không đáp lại.
- " đồ ăn đã được chuẩn bị, con có muốn dùng trước không?"
- " con đợi cô ấy tỉnh rồi sẽ ăn cùng "- hắn cầm ly rượu, di chuyển đến bên chỗ Hạ Vy thì cô vẫn còn đang say sưa rất nồng, hắn vuốt ve má cô, tiện tay kéo chăn lên, ánh mắt sâu thẳm rồi nâng người cô lên, chỉnh lại chiếc gối.
- " Ưmm.."- theo phản xạ cô nhăn mặt lại, lười biếng mở mắt nhìn hắn rồi lại nhắm vào. Nhưng cả ánh mắt nhìn hắn như muốn ám chỉ rằng:" Đừng có đụng vào tôi" làm hắn không khỏi buồn cười. -" con lợn này"- Cao Kỳ cười nhẹ, nụ cười thấp thoáng của hắn khiến quản gia cũng ấm lòng theo.
Ngược lại, Bảo Trân lại ngạc nhiên,dù mới đến cô có nghe các anh chị nói đến cô gái này và sự ảnh hưởng của cô đối với Hắn.
Nhưng ban đầu, Cô có không tin vì bản thân cũng được nghe đến Mạc Cao Kỳ, từ tài năng kinh tế khiến người ta vô cùng khâm phúc.... rồi đến độ ăn chơi kỷ lục những người phụ nữ đã từng qua tay, bản năng chiếm hữu sẵn sàng hủy diệt những gì cản trở Ma Cao Kỳ.
Nhưng đằng sau sự xa hoa đó, có ai ngờ... hắn lại có vẻ mặt như thế này, dịu dàng, ân cần, chăm sóc một cô gái. Trên thương trường, hẳn là đã nghe đến tin về sự xuất hiện của cô gái này.
Nhưng có lẽ, họ không biết cô gái đó đến là ai? Chỉ nói, truyền tai nhau rằng cô lại được hắn bao nuôi, là một trong những tình nhân được sủng ái.
Cho đến khi chính bản thân Bảo Trân đây, được chứng kiến cảnh này. Ban đầu từ ngạc nhiên nhưng bây giờ cô sẽ không lấy làm lạ gì, bởi vì không thể không công nhận rằng...
Cô gái trước mặt mình rất là đẹp.
So với cô ấy, có lẽ...cô sẽ chẳng bằng một góc. Dù có thể là chưa nhìn kỹ, nhưng Bảo Trân lại cảm thấy từ cô gái trước mắt phát ra sức hút với người ta đã cảm mến, thiện cảm. Có thể nói là vú như mộc mạc như đóa hoa lan.. nhưng lại kiêu sa như hoa hồng