- " Hạ Vy " - Cao Kì đỡ đầu cô, dựa lên cánh tay mình... đồng thời vuốt nhẹ những lọn tóc của cô. Mùi hương dầu gội đầu tự nhiên thỏa lên, đôi mắt cô lim dim nhắm một cách mệt mỏi vì "trận đấu 3 hiệp " vừa này.
Lông mi cô như cánh quạt, cong vút một cách kiêu hãnh khẽ rung trong làn gió thu lạnh. Cô hơi nhướn người... theo bản năng đẩy mình vào gần hắn, tìm đến hơi ấm quen thuộc rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhếch môi cười nhìn cô rồi hôn lên trán, vòng một cánh tay ôm lấy cô, kéo chăn lên... một tay còn lại cầm chiếc điện thoại lướt, 5 cuộc gọi nhỡ.
- " Nói "
- " Làm việc xong chưa " - Cố Từ Niên từ đầu bên kia nói vầ cố liềm nén sự tức giận của mình.
- " Biết sao còn làm phiền " - Hắn dùng tay vuốt làn da mềm mịn của cô... cười một hài lòng. Những vết đỏ tím ái muội thoát ẩn thoát hiện khiến đôi mắt càng thâm sâu.
Hắn quay đầu, ho nhẹ một tiếng như cố kiềm nén dục vọng của mình.
- " Haiz... mới phẫu thuật được hơn một tuần mà cậu lại vận động mạnh như vậy... có chết tôi cũng không thương " - Từ Niên hét lớn. Hẳn hắn cũng biết rõ bệnh viện Falouis là bệnh viện lớn, hoàn toàn đã có danh tiếng cộng với tiếng tăm của Mạc Cao Kì.... nếu hắn có làm sao danh dự của bệnh viện ảnh hưởng khônhg kém.
- " Bản năng thôi " - hắn định cầm điếu thuốc lên nhưng nhìn thấy cô lại hạ xuống.
- " Thì hãy tránh xa cô ấy ra "
- " Không được "- Hắn chắc chắn nói.
- " Cậu mê muội cô ấy quá rồi đấy"
- " Cô ấy là người của tớ " - Mày hắn hơi nhíu lại. Từ lúc có cô cuộc sống hắn không thể không công nhận nó trở nên thú vị. Và đã lâu rồi, hắn không có cảm giác chiếm hữu cái gì đó cho riêng mình.
- " À đơn giản thôi vậy cậu cho cô ấy lên trên "
- " Được, ý kiến hay " - Hắn nói đồng thời cười lớn một tiếng. Sao hắn không nghĩ ra việc này sớm.
Haiz... Sau này Hạ Vy lại khổ rồi.
- " Cúp máy "
Cộc cộc...
- " Nói xong chưa "- Nói tiếp Mạc Cao Kì một ai đó mặc bộ quần áo vest sang trọng, độ uy quyền của hắn với tên đó có thể nói là một 9 một 10, khó mà có thể phân thắng bại.
- " Anh "
- " Không cần... nằm yên đó " - người mang danh " Anh " hắn vừa gọi tiến đến.
Cao Kì hơi nâng người, hoàn toàn kéo chăn lên che cả người Hạ Vy.
- " Cô gái đó đâu? " - Anh lạnh lùng nhìn dù đã biết thừa.
- " Anh định làm gì?" - Hắn phòng thủ nhíu mày nhìn Anh.
- " Giết " - Vừa dứt câu cả chiếc súng màu đen chĩa thẳng vào đầu Hạ Vy. Qua tấm chăn hơi thở cô vẫn bình yên nhẹ nhàng như không có chuyện gì.
Choang một tiếng cây súng đen bay mạnh đạp vào làm vỡ bình hoa bên bàn.
Lần đầu tiến hắn dám chống đối lại " Anh " hay nói cách khác là lão đại.
- " Anh không có quyền " - Hắn y như con thú mãnh liệt mà nguy hiểm nhìn.
- " Chống đối hậu quả là gì " - Anh gằn giọng nhìn hắn.
- " Chết nhưng cô ấy không có lỗi và... cô ấy là người của em. Giết cô ấy anh có chắc rằng mình sống yên ổn " - Hắn cũng không khoan nhượng dường như đã nói trước hậu quả.
- " Hừ... Chắc chắn không hối hận "- Lão đại hỏi cặn kẽ.
- " Chắc chắn " - Cao Kì khẳng định một cách mạnh mẽ.
- " Ha "- cười nhẹ một tiếng.. -" Em trai lớn rồi nhỉ " - Anh thở dài rồi cúi xuống nhặt khẩu súng lên. -" Giữ chặt lấy cô ấy " - Anh nhếch cười nhìn hắn dù khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt nói lên như sự yêu thương đối với một người em trai.
- " Anh hai à "- Hắn giả vờ sụt sịt nhìn. " Chắc chắn em sẽ giữ chật lấy cô ấy "
- " Cô gái này khiến em thay đổi rồi " - Anh đứng bên cửa sổ nhìn ra xa.
- " Ừ " - một tiếng như chấp thuận. Hắn thay đổi rồi điều đó ai cũng nhận ra hắn cũng phải công nhận là như vậy.- " Anh cũng thay đổi rồi " - Vừa dứt câu Mạc Cao Kì nhận ngay cái lườm mặt hắn vẫn nhởn nhơ nhìn.
- " Nói láo "
- " Kim... Kim "
- " Im miệng"
- " Vợ ơi.. Anh xin lỗi... anh sẽ không đi bar nữa "- Hắn nhại lại nhưng lời của lão đại với người vợ manh danh " Ngụ Tỷ ".
- " Nói nữa "
Hắn vội lắc đầu trong tình trạng này có mà chết như chơi.
- " Nhưng có một người để yêu thật sự rất tốt... " - hắn biết anh đang ám chỉ cái gì... nhưng yêu Hạ Vy là một điều hắn chưa bao giờ nghĩ đến... và hắn cũng chẳng biết yêu là gì? Nhìn bao nhiêu người hắn cho rằng yêu là một điều rất ngu ngốc.... và hắn cười trên sự đau khổ của tình yêu.
Chỉ biết rằng, Hạ Vy khiến cảm xúc hắn đôi phần có hơi khác lạ.
Nó rất nhanh vụt qua nhưng đôi lúc... cô đọng lại rất lâu. Nhớ hôm cô ốm hắn nghe câu nói của cô mà ngồi tủm tỉm cả sáng, lúc đó... thật sự cô rất đáng yêu khiến cho hắn tựa một đứa trẻ muốn giữ cô lại như món đồ chơi quý gái không cho ai động đến, thậm chí là không cho nhìn như trường hợp bây giờ hắn vẫn không mở chăn ra để lão đại nhìn thấy cô.
Lát sau khi cảm thấy ai đó hơi khó chịu định quay người và đẩy hắn ra. Lúc này đây, Mạc Cao Kì chính thức bật chế độ đuổi khách tuột miệng nói thẳng thừng.
- " Thôi anh về đi, để cho cô ấy còn ngủ "
********
Cao Kì đáng yêu vãi... Hơi lệch hình tượng nhỉ???
- Vote nèo - nhận xét and follow nha
Cá mập cắn cap nên bh ms đăng được. Xin các cô nương tha tội.