Chương 21: Huynh Muội Đối Chiến
Nói xong liền chạy vận hết tốc lực chạy đến cửa hầm, nhưng nửa đường tại bị một lực cản thần bí đánh văng lại, cái kia sư huynh trên mặt liền hiểu ra Sư Phụ ông ta liền tỉnh, muốn kéo cả mình vào c·hết chung a.
Còn cái kia tiểu sư muội liền đứng dậy đập đập tay vào bức tường vô hình, trong lòng tuyệt vọng liền nồng đậm lên, nhưng trong đầu nàng liền nảy số quay lại la lớn: “Liễu cô cô, sư phụ ông ta liền mang một sư nương và cả con gái về.”
Bên kia sư huynh nàng liền mất hồn vội bịt miệng nàng lại nhưng đã muộn, Liễu Di Nguyên bên kia quay đầu lại trong mắt liền hiện lên sát phạt chi khí, miệng lẩm bẩm: “Các ngươi nói cái gì?”
“Hắn liền vì trốn tránh ta liền lập ra cái lời thề vớ vẩn đó, mà bây giờ lại mang về một cái sư nương, một cái con gái là có ý gì.”
Bên kia hai sư huynh muội mồ hôi liền chảy ướt hết cả áo, trong lòng đều không khỏi mặc niệm cho sư phụ lần hai: “Sư phụ chúc ngươi may mắn trong cuộc sống a, nhưng không phải ta cố ý hãm hại người, mà do người đã tìm đường đưa hai ta ra thí á.”
Liễu Di Nguyên liền hừ lạnh một cái nói: “Lưu Phong ngươi liền có thể trốn ta tức thời đừng hòng trốn cả đời, chuyện lần này mà ngươi không giải thích liền không xong với ta đâu.”
Sau đó nàng quay đầu lại đi ra khỏi mật đạo, nhưng nửa đường quay đầu lại nói: “Các ngươi liền canh chừng hắn, nếu hắn suất quan liền báo cho ta biết có nghe rõ không.”
Hai bọn hắn liền nghiêm chỉnh đặt tay lên trán hô to: “Rõ, thưa cô cô.”
Sau đó nàng tiêu sái rời đi, bên cạnh hai người nghe vậy liền thở ra một hơi, sau khi nàng đi ra khỏi mật đạo liền có một đạo linh khí từ đại trận liền tập hợp bắt đầu hóa thành một đạo nhân hình nhỏ bằng bàn tay.
Bọn hắn mồ hôi lại chảy xuống lần nữa lắp bắp nói: “Sư tôn đã về.”
“Bọn ngươi liền được lắm, dám bán đứng cả sư phụ xem khi ta tỉnh lại liền giáo huấn bọn ngươi thế nào.”
Nói xong đạo linh khí liền tiêu tán, chỉ để lại hai người bọn hắn với khuôn mặt sinh không thể luyến, cười khổ nhìn nhau nói: “Lần này liền chơi lớn rồi.”
“Chúng ta có nên bỏ sư môn chạy trốn không.”
Tiểu sư muội liền lấy tay đạp một cái mạnh vào đầu hắn: “Sư huynh ngươi điên à, sư tôn hắn chỉ cần nói một lời thì chúng ta chạy đằng trời cũng không khỏi nắng.”
“Bây giờ chỉ có nước ngồi chờ giông bão ập đến thôi.”
Bọn hắn liền lắc lắc đầu chậm rãi đi ra khỏi mật đạo, chỉ để lại trong mật đạo một căn nhà lưu ly và vô số bảo vật.
Cảnh vật xung quanh liền lao vào trầm lặng.
Thấm thoát liền đã qua ba mươi năm.
Bên trong mật đạo, gian nhà lưu ly kia liền bắt đầu có phản ứng, chỗ sâu bên trong gian nhà, một cô bé đang ngồi đả tọa đôi mắt liền mở ra hiện lên một màu xanh lam, băng xung quanh đều bắt đầu nứt ra tiêu biến thành hàn khí bắt đầu dung nhập vào cơ thể, sau đó mắt lại khép lại, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bên trong quan tài băng Lưu Phong và Bạch Linh liền nằm thẳng tắp như xác c·hết, theo đúng nghĩa đen.
Còn bên trên mật đạo, hai sư huynh muội liền hai sư huynh muội liền đang ăn sáng, một thiếu niên đang dọn thức ăn lên còn trên bàn đá thì ngồi một tiểu nha đầu ngồi vung vẩy đôi đũa nói: “Sư huynh chuyện đã qua lâu như vậy như vậy liệu Lão sư có bỏ qua cho chúng ta không.”
Hắn liền quay đầu lại với ánh mắt sắc bén nói: “Không phải lúc đó ngươi tìm đường c·hết thì ta đâu có sống trong lo âu sợ hãi như vậy.”
“Ngươi cái này tìm đường c·hết liền quên đường về lần này thì hay rồi, mấy mươi năm trước liền gài lão sư, tháng trước liền trong bí cảnh g·iết cả một cái Vạn Độc Lâu tám cái thiên kiêu chi tử.”
Nàng ngồi một bên phồng má nói: “Hứ, không phải bọn hắn muốn nạp ta về làm th·iếp, nên ta mới ra tay chứ rảnh đâu lại làm chuyện ấy.”
“Chứ không phải ngươi thấy bọn hắn cay cay con mắt, không hợp thẩm mĩ của ngươi sao.” Sư huynh lại đáp trả.
“Ngươi cái này tìm đường c·hết và ngáo đá sư muội, thì lúc nào mới có đạo lữ cho Lão sư vui đây.”
Trong mắt nàng lên một chút lệ quang nói: “Sư huynh ngươi lại cứ thách thức ta như thế, ta lần trước thua ngươi vì tu vi ta không đủ nhưng lần này thì khác đó.”
Hắn liền tiện hề hề nói lại: “Khác chỗ nào, ta đường đường là Hợp Thể đỉnh phong, ngươi cái này mới Luyện Hư trung kỳ có chỗ nào mà khác.”
Nàng nghe thế không khỏi giơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc nói: “Sư huynh ngươi cứ như thế h·iếp đáp sư muội ngươi, lần này đánh thì phong ấn tu vi lại ngang nhau rồi đánh, không đừng trách tiểu sư muội ta lại đem ngươi con ra dọa nạt.”
Trên trán hắn liền xuất hiện một chút gân mặt nhăn nhó nói: “Được ngươi cái này sư muội rất được.”
Sư huynh nàng liền lấy ra một tấm phù lục, dán lên trên thân khí tức của hợp thể kỳ liền rơi xuống Luyện hư trung kỳ.
Hắn cũng ngoắc ngoắc tay nói: “Ngươi mà đánh thắng ta, chuyện mấy lần trước ta có thể bỏ qua không tố giác với lão sư, còn nếu ta thắng ngươi cái này phải đi chăm sóc tẩu tẩu của ngươi thế nào.”
Tiểu sư muội vừa nghe vậy liền bộc phát chiến ý nói: “Được.”
Hai người liền hóa thành một đạo lưu quang tiến sâu vào trong tông môn, sau một lát thì đã đứng trước điện thí.
Là một võ đài rộng Ngàn trượng, xung quanh võ đài lúc nào cũng náo nhiệt, bởi vì nơi này liền là nơi tỷ thí đặt cược của các đệ tử, phía sau võ đài liền là một gian nhà màu đỏ rộng mấy trăm trượng bay trên trời tỏa ra tiên khí ngập trời.
Phía trên còn có đệ tử đang ăn uống, sau một lát liền có người hét to: “Các ngươi nhìn xem Lang trưởng lão và Nguyệt trưởng lão lại đánh nhau nữa kìa.”
Bên trong gian nhà nhiều thiên kiêu chi tử, đứng quay mặt dòm sân đấu bên trên hai đạo thân ảnh, có người nói: “Bọn họ đấu pháp lần trước ta liền ngộ ra một chút chân ý, không biết lần này có được vận may như thế không.”
Xung quanh mọi người nghe thấy vậy cũng gật giật đầu, hai bên khán đài nữ đệ tử liền bắt đầu reo hò, “Lang trưởng lão cố lên.” “Lang trưởng lão ta yêu ngươi a.”
Tiểu sư muội hắn nghe vậy che miệng cười nói: “Sư huynh ngươi thật là đào hoa a, nhà như thế liền có Liên Liên tẩu, như thế nào lại có nhiều nữ đệ tử thích ngươi như thế.”
Hắn liền lạnh lùng nói: “Còn ngươi cũng đâu có ít, nhưng mấy cái loại đệ tử mắt như mù chọn trúng ngươi liền là vận khí hắn đen như than.”
Hai người khiêu khích lần nhau chiến ý liền bắt đầu tăng lên, hắn giơ ngón trỏ lên ngoắc ngoắc nói: “Lại đây đi tiểu sư muội ân oán liền giải quyết hết đi.”
Nàng liền vận sức vào chân phóng đến, tại nơi nàng phóng đi sân đấu liền bị vỡ nát mảnh vỡ liền văng về phía sau, hóa thành một đạo tàn ảnh áp sát sư huynh, nhưng đến trước mặt hắn nàng liền tự dưng biến mất, sau đó liền xuất hiện ở sau lưng hắn ngọc thủ liền vỗ phía sau gáy.
Nhưng sư huynh nào có dễ như thế để nàng t·ấn c·ông, ngọc thủ còn một chút nữa chạm vào gáy hắn thì bỗng dưng thân ảnh sư huynh nàng liền biến mất, sau đó lại ở sau lưng nàng đấm một cái mạnh.
“Ầm..”
Sàn đấu liền vỡ nát, hắn đáp xuống bẻ bẻ tay nói: “Ngươi cái này non nớt tiểu sư muội lại định ám toán...”
“Rốp..rốp…”
Nhưng không chờ hắn nói, trên trời liền có hàng ngàn thanh cự kiếm rơi xuống.
“Ầm..Ầm..Ầm…”
Kéo dài một hồi lâu, sân đấu liền bị cự kiếm lấp đầy trên không trung cách đó ngàn trượng, tiểu sư muội hắn cầm trên tay trường kiếm liền cười nói: “Sư huynh, ngươi cũng có ngày hôm nay sao, đến phân thân mà cũng không nhận ra.”
Nàng nói xong thì ngàn thanh cự kiếm bên dưới bắt đầu tiêu tán để lộ ra một mảnh sân đấu đầy vết chém, nhưng không thấy sư huynh đâu cả, khiến nàng giật nảy mình, chưa kịp quay đầu thì bên trên ngàn vạn nắm đấm liền ào ạt đổ lên người nàng.
Nàng từ trên không bị nện thẳng xuống dưới sàn, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, nắm đấm vẫn không dứt mà còn dày đặt lực đạo còn mạnh hơn nữa, khiến nàng muốn thổ huyết nhưng cắn răng chịu đựng.
Sau đó liền, quay mặt lại nói: “Cửu môn bí điển, đệ ngũ Thanh thần pháp thân.” Trước mặt nàng liền có một Nữ tướng thân mặc khôi giáp, tay cầm trường thương, đỡ trước người nàng.
Trên toà nhà kia liền òa lên: “Nguyệt trưởng lão pháp thân liền gọi ra rồi.”
Bên trong cung điện lộng lẫy cách đó năm dặm nhiều đạo khí tức bộc phát lao thẳng đến sân đấu, sau một lát bên trên gian nhà mười đạo thân ảnh dừng lại, già có trẻ có trên miệng nói: “Hai bọn hắn liền muốn phá hủy cái này sơn môn sao.”
“Các ngươi chia ra thủ hộ cái này sân đấu bên ngoài đệ tử.”
Ngay sau đó mười đạo thân ảnh đều chia ra.
Bên trong sàn đầu, mưa nắm đấm liền kết thúc sàn đấu liền bị thủng một lỗ sâu không thấy đáy, đột nhiên có một đạo màu vàng thân ảnh lao lên đứng trước mặt Lang trưởng lão, tay quẹt trên miệng v·ết m·áu nói: “Sư huynh ngươi đúng là lợi hại.”
Hắn liền nghiên nghiên người tay đặt lên tai nói: “Tiểu sư muội ngươi nói cái gì ta nghe không rõ.”
Câu nói vừa nói xong trên trán một đường gân nổi lên cố gắng nói: “Sư..huynh ngươi đúng là lợi hại.”
“Không lợi hại thì làm sao có thể quản được ngươi a.” Hắn liền cười cười nói.
Nàng liền cầm trường kiếm chỉ đến bên hắn miệng nói: “Nhất kiếm phá vạn pháp.”
Trên người khí tức Luyện Hư trung kỳ liền bộc phát.
“Ầm..”
Chân khí và linh khí điên cuồng kéo đến dung nhập vào trong thanh trường kiếm, đạo kia pháp thân cũng như vậy.
Bên kia sư huynh nàng liền thấy tình thế liền không ổn, hắn liền không hiểu thấu thường ngày tiểu sư muội của hắn liền chỉ biết quậy phá thế nào lại có thể tu thành kiếm quyết này.
Hắn cũng lắc lắc đầu, sau đó giơ tay lên một thanh trường thương màu đỏ chót xuất hiện trên tay hắn, bên trên còn khắc họa một con sói khiến trường thương dũng mãnh hơn rất nhiều, miệng thầm nói: Thanh Huyền bí điểm, đệ ngũ Thương Lang Pháp Thân.”
Sau lưng hắn linh khí liền bắt đầu hội tụ, hóa thành một con sói cao hơn mười trượng mắt đỏ ngầu, trong tay trường thương cũng liền rung động lên hắn liền nói: “Sư muội ngươi vì cái gì liền chơi lớn như thế.”
“Đánh thì đánh đi huynh nói nhiều quá.” Nàng vừa nói vừa vận dụng kiếm quyết khiến kiếm khí trên trường kiếm của nàng liền đạt đến cực hạn.