Chương 1: Khôn Linh Đại Lục
Thời tiết xanh đẹp, trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện lỗ hổng hư không, từ bên trong văng ra một vật có ánh sáng lam rồi biến mất.
Tại một khu rừng cách đó vạn dặm, có một thiếu niên tóc trắng, thân thể toàn v·ết t·hương, máu ướt đẫm toàn thân, đang trốn chạy khỏi tám người mặt đồ đen, thì bỗng dưng một tên áo đen bức phá tốc độ lao đến, vỗ một chưởng vào lưng thanh niên tóc trắng.
Khiến hắn bay ra xa hơn trăm thước đụng nát một tảng đá, hắn phun ra một ngụm máu tươi suýt ngất tại chỗ, nhưng hắn gắn gượng kéo thân thể b·ị t·hương của mình đến một gốc cây gần đó.
“Lưu Phong, hôm nay là ngày c·hết của ngươi rồi.” Một tên mặt áo đen nói.
“Hắc Hắc, c·hết ư? ngươi nói như ngươi g·iết được ta rồi vậy!” Lưu Phong cười nói.
Sau khi nói xong, thanh niên tóc trắng lập tức lấy ra một viên đan dược bóp nát, khiến cho bột phấn của đan dược tỏa ra ngoài, làm cho một vùng bị bột phấn bao tỏa.
Tám thanh niên mặt áo đen biến sắc, phóng ra ngoài hét lớn: “Hay cho một tên sắp c·hết lại còn vùng vẫy dùng ám chiêu làm cho chúng ta trúng độc.”
Lưu Phong cười nói: “Hắc Hắc, ta đã nói với các ngươi, muốn ta c·hết đâu có dễ dàng như thế.”
Tám tên mặc áo đen vì trúng độc sắc mặt trắng bệch, không dám cử động nhiều vì dễ làm cho độc lam nhanh hơn, nên chỉ còn cách áp chế để từ từ giải độc.
Lưu Phong lấy trong túi ra một viên đan dược nhét vào miệng mình.
Hắn đứng dậy chạy một mạch vào sâu bên trong sâm lâm Nha Linh, nơi mà người đời truyền tụng là có ngũ đại bát phẩm yêu thú tọa trấn.
Mặt dù đây chỉ là một sâm lâm nhỏ nhoi của cả đại lục, mà có ngũ đại bát giai yêu thú thì nói lên thế giới này khốc liệt đến cỡ nào.
Trong lúc Lưu Phong đang chạy trốn, thì bỗng dưng có tiếng gầm của yêu thú làm hắn sợ hết hồn, khiến hắn đột nhiên nhớ ra. Hôm nay, có thú triều b·ạo đ·ộng.
Ngay tại lúc này, đầu hắn hầu như trống rỗng, hắn làm sao không biết thú triều khủng kh·iếp cỡ nào.
Lần thú triều lần trước, làm cho tam đại tông môn tổn thất mất hai vị hóa thần cao thủ, hơn năm mươi vị nguyên anh còn kết đan thì vẫn lạc hơn ngàn.
Nên lần này, hắn không tiếc bất cứ giá nào, trong thời gian ngắn đào một cái động, lấy ra trận văn đoạt được trong động phủ của vị đại năng lúc trước, hắn gắn sức vẽ lên trên vách động cho đủ hai trăm đạo, kiểm tra kỹ lưỡng hết mới an tâm chữa thương cho chính mình.
Hai canh giờ sau.
Đang chữa thương thế, thì hắn nghe được rất nhiều tiếng bước chân và hơi thở yêu thú sượt qua động của hắn, khiến hắn sợ hết hồn. Bởi vì, thực lực hiện nay của hắn đừng nói là ngũ giai bát giai ngay cả tam giai yêu thú cũng có thể g·iết c·hết hắn, thực lực kết đan trung kỳ đỉnh phong vì b·ị t·hương nên rơi xuống trúc cơ trung kỳ.
Bây giờ thú triều ngoài kia, toàn là những yêu thú cấp bậc trên tam giai còn nhị giai thì nhiều vô số, khiến hắn phải nuốt nước bọt vào.
Lưu Phong đang nghĩ thì nhớ đám người mặt áo đen kia, làm sao biết ta mà t·ruy s·át, với lại bọn hắn có biết hôm nay thú triều bộc phát không nhỉ.
Mà bây giờ, hắn không có thời gian quan tâm đến đám kia làm gì, mà nhiệm vụ đầu tiên của hắn bây giờ là sống sót khỏi thú triều.
Đang suy nghĩ, thì đột nhiên nhiều tiếng va đập mạnh khiến đại trận hắn bố trí hiện ra những vết nứt cực lớn, Lưu Phong nghĩ thầm: "Hơn hai trăm đạo trận văn chỉ mới chống cự được một nén nhang mà đã sắp sụp đổ."
Hắn thầm nghĩ không ổn, hao tổn gần nửa gia tài của mình mà chỉ chống cự hơn một nén nhang.
Hắn liền đi qua đi lại suy nghĩ, bước tiếp theo nên làm gì để đảm bảo cái mệnh nhỏ, nửa đường hắn quyết định lựa chọn đào xuống dưới sâu trong lòng đất, vừa đào hắn vừa cầu phúc là "đừng đào trúng ổ của yêu thú cao giai nào." chưa nghĩ ngợi được gì nhiều thì đào trúng một hang động sâu năm mươi trượng, trong động truyền đến từng cơn gió lạnh buốt.
Lưu Phong nghĩ thầm: “Không ổn, có phải đào trúng hang của yêu thú nào rồi không.” Vừa nghĩ mồ hôi vừa chảy ròng ròng.
Trong đầu hắn hiện lên hai suy nghĩ, ra ngoài cũng c·hết mà đi vào trong có khi còn c·hết thảm hơn cả bên ngoài, lòng hắn thầm kêu không đi nhưng chân vẫn cứ bước sâu vào trong động, càng đi hắn càng có cảm giác bất an hơn lúc nãy rất nhiều.
Khi đang đi thì vấp phải một vật, lập tức quay đầu lại thì mặt hắn bỗng dưng tái đi đôi môi nhợt nhạt lẩm bẩm, thứ hắn vấp phải là sọ người xương người, tổng cộng có hơn mười bộ mà khí tức trên xương còn lưu lại uy áp tản mát ra.
Hắn lập tức cảm thấy sóng lưng hơi lành lạnh, nhưng sau một hồi định tâm, bắt đầu bước chân nặng nề đi vào phía sâu trong hang động.
Hai canh giờ.
Thì hắn thấy phía trước không còn làm một mảnh âm u, mà là một quảng trường làm bằng băng điêu rộng lớn .
Hai bên thành động là những kệ tủ làm bằng băng, trên kệ tràn đầy pháp bảo đan dược, rất nhiều dược liệu hắn chỉ nhận ra được một ít trong số đó như: Linh Chu Quả vạn năm, Độc Long Thảo, ... còn số lớn kia hắn chưa thấy bao giờ, nhưng nó cũng kèm lên cấm chế làm hắn hết cả hồn, nếu cấm chế mà kích hoạt thì hắn có ngàn cái mệnh cũng không bù nổi.
Ở giữa quãng trường là một toà đại trận rộng ngàn trượng, hắn ngồi xuống lấy quyển sách dùng định phẩm đại trận bỗng dưng biến sắc, đây đây là một toàn thất phẩm tiên trận, tông môn của hắn cũng có thất phẩm đại trận, nhưng nó thua nhau ở một chữ “Tiên” .
Không những thế, xung quanh còn đính kèm thêm một vạn cái quan tài làm bằng Đoạn Mộc Xa, một cái quan tài thôi cũng đủ làm cả thế giới này chao đảo, máu chảy thành sông.
Vì Đoạn Mộc Xa là thứ mà có thể làm thọ mệnh con người kéo dài thêm một vạn năm, nhưng bây giờ lại thấy với số lượng như thế này, làm hắn muốn mù mắt ngay bây giờ.
Trong lúc Lưu Phong đang suy nghĩ, thì đại trận bắt đầu vận chuyển, sinh mệnh khí tức trong đại trận vạn quan đang dồn về cái quan tài băng chính giữa, sinh mệnh khí tức nồng nặc đến cực điểm làm cho hắn nghẹt thở.
Trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ tham lam: “Nếu bây giờ hút một chút chắc không sao đâu nhỉ.”
Dù sao, hắn cũng từng là người dưới sự t·ruy s·át của Nguyên Anh vẫn có thể chạy thoát cơ mà, bây giờ còn sợ cái gì không liều.
Nên hắn bắt đầu ngồi xuống, liều mạng hấp thu sinh mệnh khí từ tòa đại trận kia.
Trong lúc, hắn tu luyện thì có một luồng thần thức cường đại quét ngang qua rồi biến mất.
Thấm thoát đã trôi qua mười ngày.
Ăn ké vị đại năng kia sinh mệnh chi khí, hắn thuận lợi hồi phục tu vi, còn tấn thăng Kết Đan hậu kỳ.
Hắn suy nghĩ, cũng đến lúc đi nhưng lại không khỏi lưu luyến nhìn về phía những pháp bảo đan dược lấp lánh hai bên thành quảng trường, và một vạn cái quan tài kia.
Hắn thầm thở dài: “Đồ tốt nhưng chả có mệnh hưởng.”
Thế nên hắn phóng một mạch ra khỏi quảng trường, đi đến cái hố hắn đào thông với hang động để đi ra ngoài, nào ngờ nửa đường trượt chân va vào thành động, kích hoạt trên đó đại trận truyền tống đi đến nơi khác.
Mười hơi thở sau, quan tài băng người bên trong bỗng dưng mở mắt, thanh âm của hắn lan khắp quảng trường băng: “Hừ, ngươi biến mất hai mươi vạn năm, bây giờ tộc nhân lưu truyền đến nơi này của ta thật là may mắn, nhưng may mắn là năm đó ngươi cứu ta chứ không ta đã bóp c·hết hắn."
Một tiên linh bỗng dưng xuất hiện từ hư không trả lời: “Vậy cảm ơn ngươi.”
Quan tài băng âm thanh lại vang lên: ”Khi nào ngươi trở về đó, nàng ta chắc đang đợi ngươi, dù sao ngươi cũng biến mất hơn hai mươi vạn năm mà chả có một lời nào nhắn lại.”
Tiên linh nói: ”Ta nợ nàng ta một lời xin lỗi, nhưng chưa phải là bây giờ, vì ta còn nhiều việc chưa làm xong, nên chưa thể về Tiên Cung Dạ Nguyệt”
“Thôi đến đây thôi, tạm biệt ngươi ta còn có việc phải làm, nên cáo từ trước.”
Tiên linh vừa nói xong, thì tan biến thành những quang điểm, biến mất tại chỗ.
Người trong quan tài băng cũng nhắm mắt lại miệng "hừ" một tiếng
Còn Lưu Phong, vẫn đang trôi nổi trong không gian truyền tống, hắn đang suy nghĩ không biết không gian truyền tống sẽ đá hắn đi nơi nào.
Một tháng sau.
Tại một đỉnh núi, một kẻ hở không gian mở ra, một thân ảnh từ trong đó rơi ra.
“Hắc Hắc, Lưu Phong ta lại lần nữa tái xuất gian hồ, và ăn hại hơn xưa” Lưu Phong hét lớn.
Rồi hắn nhìn về phía xa, thấy khoảng không gian này đúng là một tiên cảnh a linh khí nồng nặc hơn trong tông môn gấp đôi đúng là tu luyện phúc địa.
Đang suy nghĩ về nơi này thì bỗng dưng xung quanh truyền đến uy áp khiến hắn giật mình. Hắn nhìn lại phía sau thì lập tức biến sắc. Hắn nhìn thấy một cô gái tuyệt sắc, môi đỏ, eo cong, mày liễu đang đánh nhau với yêu thú, hắn híp mắt lại nhìn đánh giá phẩm giai của yêu thú nhìn tới thì giật thót, thất giai yêu thú đó a đẳng cấp nhân loại tương đương Luyện Hư kỳ a, không khỏi làm hắn nhớ đến chưởng môn, cũng chỉ có tu vi Hóa Thần trung kỳ, gặp con yêu thú như này thì cũng chỉ có tèo.
Hắn thầm nghĩ: “Đi thôi, đi thôi dính vào thì chỉ có c·hết.”
Mạng nhỏ quan trọng, đi trước mọi chuyện sau hẵng tính, hắn vừa định đi thì cô gái kia bay đến phía hắn, trên người còn có v·ết t·hương máu chảy ra đỏ cả áo, khiến hắn sợ hết hồn
Trong lòng thầm mắng: “Thím ơi, ngươi đừng đến đây, ngươi mà đến đây là có phải muốn mạng nhỏ của ta sao?.”
Nhưng hắn nhìn một hồi, rồi giật mình lấy ra pháp bảo, phù bảo kể cả độn thuật bỏ chạy.
Nhưng nào có nhanh bằng cô gái kia, dù sao thì khoảng cách giữa Kết Đan hậu kỳ và Luyện Hư sơ kỳ đâu phải nhỏ.
Hắn vừa chạy vừa than thầm than không ổn, quyết định dùng Bảo Vật lần trước đi tầm bảo nhặt được, có thể cứu hắn ba lần sử dụng khiến tim hắn như rỉ máu.
Hắn lấy từ túi trữ vật ra một cái cung, trên phiến cung tràn đầy những hoa văn kỳ quái. Hắn cầm một mũi tên đỏ lòm lên, kích phát và tập trung tinh thần lực, nhắm bắn về phía yêu thú thất giai đang đuổi theo cô gái tuyệt sắc.
"Ầm..."
Một mũi tên của cây cung, xuyên qua hư không bay nhanh như thiểm điện, tiến đến chỗ của yêu thú khiến nó cảm nhận được mùi vị của t·ử v·ong, nên né chạy.
Nhưng nào có dễ như vậy, mũi tên vẫn t·ruy s·át theo nó. Thấy nguy hiểm vẫn đang đến gần, nó thiêu đốt tinh huyết chạy trốn nhưng không thấy kết quả đâu, thì mũi tên đã găm vào người nó, mũi tên lập tức hòa tan vào trong máu.
Con yêu thú đứng lại gầm to: “Nhân loại to gan, dám lừa bổn vương.”
Nhưng chưa được bao lâu, con thất giai yêu thú Huyền Mãng Xà thất khiếu bắt đầu chảy máu, thân hình lập tức bành trướng nổ tung tại chỗ, thần hồn câu diệt.
Cô gái cũng hết hồn, cô chưa thấy ai lại có thể trảm sát luyện hư kì yêu thú trong vòng một chiêu, cô thầm nghĩ vị đại năng này ít nhất cũng là độ kiếp kỳ đỉnh phong, tiếp cận đại thừa.