Ánh đèn trong quán mờ ảo, tiếng nhạc vang dội ầm ỹ. Đinh Di San mặc một bộ váy lộng lẫy, đang nghiêng người dựa vào quầy bar. Trong tay cô ta cầm một ly rượu rực rỡ sắc màu. Thỉnh thoảng có vài gã đàn ông ăn mặc chải chuốt liếc nhìn cô ta, ánh mắt trần trụi, sỗ sàng lưu luyến trên người Đinh Di San.
Cô ta uống nhiều đến nỗi đứng xiêu vẹo nhưng vẫn ngạo mạn hừ lạnh, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Chất cồn xúc tác khiến ánh mắt cô ta ngày càng mông lung, mờ mịt. Mỗi một cử động của cô ta lại rước thêm bao nhiêu ánh mắt si mê của những gã đàn ông say men rượu.
Rõ ràng Đinh di San cảm nhận được ánh mắt bốn phía của mấy người đó. Nếu là ngày thường cô ta nhất định sẽ nhếch mép cười kiêu ngạo, nhưng bây giờ cô ta lại cảm thấy thống khổ, chua xót.
Nhiều người hơn nữa thì sao chứ, cũng chẳng có người cô ta muốn. Tất cả đều không phải Thẩm Quân Mặc. Lời mẹ khuyên bảo văng văng bên tai càng khiến cô ta sôi máu.
Cuối cùng cũng có một người đàn ông tự cho bản thân cực kì ưu tú tiến đến bên cạnh Đinh Di San.
Đinh Di San chẳng phải kẻ ngu. Cô ta dám uống rượ một mình ở quán bar thì tất sẽ có những chiêu trò để bảo vệ bản thân.
Chẳng biết cô ta nói những gì, người đàn ông kia tức giân rời đi nhanh chóng. Đinh Di San lấy di động trong túi, gọi cho Thẩm Quân Mặc.
Bên kia Thẩm Quân Mặc vẫn ở cùng Giản Chi. Khi điện thoại reo, Giản Chi đang ở trong bếp, tiềng chuông đổ mãi mà Thẩm Quân Mặc vẫn không nghe máy nên Giản Chi tò mò ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Quân Mặc liếc mắt thấy số điện thoại gọi đến thì nhíu mày, anh nhận ra ánh mắt thắc mắc của Giản Chi nên đành nhận điện thoại.
“…A Mặc”.
Quán bar vốn cực kì ầm ĩ, Thẩm Quân Mặc cau có hỏi: “Có chuyện gì?”.
Ba chữ lạnh lẽo khiến nước mắt Đinh Di San rơi xuống. Cô ta cố nuốt sự ấm ức, tay nắm chặt điện thoại: “Em ở quán bar, bị vài kẻ quấy rối, anh đến đón em nhé”.
Thủ đoạn của Đinh Di San khiến Thẩm Quân Mặc bật cười: “Tôi sẽ gọi người nhà cô đến đón cô”.
Đinh Di San cười khổ, nếu không phải bản thân cuống cuồng lo nghĩ, cô ta sao có thể dùng một thủ đoạn ngu xuẩn như thế này chứ. Việc đã đến nước này, cô ta cũng hết cách. “Xem như nể tình cảm thanh mai trúc mã giữa hai chúng ta, anh đến đón em nhé”.
Đây là lần đầu tiên trong đời Đinh Di San chịu cúi mình nhưng bên kia Thẩm Quân Mặc vẫn bình chân như vại.
Anh đưa ngón cái vào nút tắt điện thoại, lặp lại lần nữa: “Tôi sẽ gọi cho người nhà cô”.
Thẩm Quân mặc đã cúp máy nhưng Đinh Di San vẫn cầm điện thoại đặt bên tai. Trên khuôn mặt cô ta thấm đẫm nước mắt.
Chưa đến một phút sau, tài xế nhà họ Đinh đã tìm đến quầy rượu Đinh Di San đang ngồi.
Trong đầu Đinh Di San bỗng xuất hiện một suy nghĩ rồ dại. Cô ta cướp chìa khóa từ trong tay tài xế, loạng choạng chạy ra ngoài.
Tại quán ăn nhà Giản Chi, Thẩm Quân Mặc và cô tiếp tục ngồi tán gẫu, xem ti vi, uống trà. Trên ti vi đang phát một chương trình quảng cáo một thiết bị chống trộm.
Sau khi xem xong Giản Chi lẩm bẩm hình như cửa sổ trên tầng hai không được chắc chắn.
Nghe xong lập tức Thẩm Quân Mặc bật dậy, bảo cô sao không nói cho anh sớm hơn. Sau đó anh bước lên lầu.
Giản Chi lè lưỡi, đi theo phía sau thầy Thẩm. Cô đưa hộp dụng cụ cho anh, phân trần: “Em nghĩ ở tầng hai chắc không ảnh hưởng gì nên mới để thế”.
Vẻ mặt Thẩm Quân Mặc tỏ vẻ không hài lòng, vừa định dạy dỗ cô không có ý thức đề phòng nhưng nhìn khuôn mặt đáng thương của cô lại chẳng nói được thành lời, đành bất đắc dĩ thở dài “Thật muốn nhanh nhanh cưới em về nhà, để bên cạnh anh mới yên tâm được”.
Giản Chi cố ý làm bộ không nghe thấy, nhưng gò má dần ửng hồng đã biểu lộ rõ tâm tình của cô.
Thẩm Quân Mặc nhanh chóng cầm dụng cụ bước đến cửa sổ lầu 2.
Không gian yên tĩnh chỉ vang lên tiếng gõ gõ của Thẩm Quân Mặc. Giản Chi đang định suy nghĩ xem nên tìm đề tài gì để phá vỡ sự ngại ngùng thì bỗng chuông cửa vang lên. Cô nói vài chữ với Thẩm Quân Mặc rồi bước xuống lầu.
Khi mở cửa khuôn mặt vẫn chưa hết ngại. Nhưng người đứng ngoài cửa lại khiến cô ngay lập tức thay đổi vẻ mặt.
Trên người Đinh Di San sực nức mùi rượu. Nhìn Giản Chi vừa tắt nụ cười, cô ta định lách người qua cửa bước vào nhưng không được.
Giản Chi hơi bực mình, tại sao Đinh Di San lại đến đây vào giờ này?
Đinh Di san đứng ở cửa, ánh mắt coi thường đánh giá Giản Chi. Sau đó còn thở phì một ngụm vào mặt Giản Chi.
Giản Chi khó chịu xua tay. Trong không khí tràn ngập mùi rượu khiến chân mày cô nhíu chặt: “Cô Đinh đến đây có chuyện gì?”.
Đinh Di San hừ một tiếng, loạng choạng liêu xiêu đứng trước mặt Giản Chi: “Cô là cái thá gì? Cô dựa vào cái gì?”.
Một câu nói không đầu không đuôi. Dựa vào tình trạng của Đinh Di San bây giờ nên Giản Chi chẳng thèm tính toán. Cô mong nhanh chóng đuổi được người này đi: “Cô Đinh chắc say rồi, tốt nhất nên về nhà nghỉ ngơi đi”.
Nói xong Giản Chi vươn tay định đẩy cô ta ra ngoài.
Tuy Đinh Di San đã say nhưng chưa đến mức say mèm, dựa vào rượu trở tay đẩy ngược Giản Chi.
Giản Chi đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau hai bước. Dù cô tốt tính nhưng vô duyên vô cớ bị kẻ khác gây sự thì cũng bực bội, khó chịu.
Một tay cô đặt trên cửa, một tay chắn trước người Đinh Di San: “Cô Đinh, ở đây không chào đón cô, mời cô đi cho”.
Hình như Đinh Di San bị lời của Giản Chi kích thích, khuôn mặt của cô ta trở nên dữ tợn. Cô ta dùng hết sức kéo Giản Chi, vừa nấc vừa dùng đủ thứ ngôn từ bỉ ối mắng Giản Chi xối xả.
Cổ tay Giản Chi bị đau. Cô nghĩ dù sao Đinh Di San cũng là con nhà gia giáo, khi ăn nói cũng phải chú ý đến ngôn từ. Ai ngờ khi cô ta say lại trở thành một kẻ côn đồ, nhất thời cô bỗng sợ hãi.
Ngay khi hai người đang giằng co, Thẩm Quân Mặc ở trên lầu nghe tiếng mắng mỏ nên bước nhanh xuống lầu.
Thấy tình cảnh này, anh sa sầm mặt mày, tàn nhẫn kéo tay Đinh Di San ra, ôm Giản Chi vào lòng kiểm tra kĩ càng. Thấy cô không có vấn đề gì anh mới thoáng yên lòng, cẩn thận đứng trước mặt che chắn cho cô
Vừa xoay người nhìn Đinh Di San vẻ ôn nhu thương tiếc đã trở nên lạnh lùng. Ánh mắt căm giận nhìn về phía cô ta, giọng nói ngập tràn phẫn nộ.
Vì nôn nóng bảo vệ Giản Chi nên Thẩm Quân mặc dùng sức rất mạnh khi đẩy Đinh Di San, Bây giờ tay cô ta đau rát, nhìn Thẩm Quân Mặc che chở Giản Chi, đau khổ xoa xoa cánh tay sưng đỏ.
Sắc mặt Giản Chi cũng khó chịu. Thẩm Quân mặc quăng một ánh mắt lạnh căm về phía Đinh Di San: “Tôi nói lần cuối, cút”.
Đinh Di San mở to hai mắt, sự thương tâm choáng ngợp đầy cõi lòng. Cô ta cố gắng không để mình khóc thành tiếng.
Đằng sau truyền đến tiếng xe cộ bóp còi ầm ỹ. Là lái xe nhà họ Đinh đã đuổi kịp đến đây. Anh ta nhìn dáng vẻ của cô chủ, liếc nhìn vẻ mặt Thẩm Quân mặc rồi bước lên khuyên can, kéo Đinh Di San rời đi.
Mãi đến khi lên xe, Đinh Di san mới khóc nức nở, nước mắt chảy ròng ròng. Cô ta nghiêng đầu nhìn hai người đứng ở cửa.
Người đàn ông cô toàn tâm toàn ý yêu thương nhiều năm trời giờ đang lo lắng, che chở cho người phụ nữ khác. Trong mắt anh không có cô, trong cuộc đời anh sau này cô sẽ không bao giờ tham gia được nữa.
Đinh Di San quay cửa xe lên, cơ thể vô lực dựa vào ghế, nước mắt lăn dài.
Mầy ngày sau nghe nói Đinh Di San xin nghỉ việc ở đại học K, đi tu nghiệp ở nước ngoài.
Mọi chuyện cứ thế trôi qua. Lúc này Thẩm Quân Mặc mới nhớ đến lời hứa dẫn Giản Chi về nhà chơi với mẹ của mình.
Mẹ Thẩm là người dễ tính, đôn hậu. Bà rất yêu quý Giản Chi, vì chiêu đãi con dâu nên dặn dò nhà bếp nấu nhiều món ăn thật ngon.
Bản nhỏ Đồng Đồng cũng xin nghỉ học một ngày, ở nhà chờ cô nhỏ đến chơi.
Lúc Giản Chi và Thẩm Quân mặc về đến nhà họ Thẩm, bạn nhỏ Đồng Đồng mặc một bộ váy màu phấn hồng đang đứng yên ở cửa ngóng ra cổng.
Thấy Giản Chi từ xe bước xuống lập tức lạch bà lạch bạch chạy ra nhào vào Giản Chi. Giản Chi cúi người ôm Đồng Đồng vào lòng. Cô bé được đà thơm bèm bẹp vào hai má Giản Chi, ngọt ngào gọi cô nhỏ.
Giản Chi đỏ mặt bởi mấy chữ của Đồng Đồng vừa nói. Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh bỗng này sinh một ước muốn, anh hận bản thân không thể ngay lập tức bước đến hôn vào hai má Giản Chi.
Khi ăn cơm, Đồng Đồng bỏ mặc chú nhỏ, ngoan ngoãn ngồi cùng với Giản Chi.
Cha mạ Thẩm càng nhìn càng vui mừng, cười đùa nói hai người có duyên với con trẻ như vậy, sau này sinh con nhất định sẽ trở thành cha mẹ tốt.
Giản Chi nghe xong không biết phản ứng thế nào đành lơ đãng chơi đùa cùng Đồng Đồng. Cô thầm nghĩ cha mẹ Quân Mặc và cha mẹ mình sao lại có suy nghĩ hợp ý nhau vậy chứ, mở miệng là nhắc đến chuyện này.
Giản Chi lần đầu đến nhà Thẩm Quân Mặc đã cảm nhận được tuy gia đình anh là thế gia nhưng mọi người trong gia đình đều cực kì nhiệt tình, nên cô cũng bớt đi phần nào căng thẳng.
Ngoại trừ chủ đề con cái khiến cô hơi mất tự nhiên thì mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Thầy Thẩm chăm sóc cô rất cẩn thận, tỉ mỉ nên người nhà họ Thẩm càng thầm mừng, kiểu này sắp có chuyện vui rồi.
Vào dịp Giáng sinh, gia đình Giản Chi về nước nghỉ lễ, thăm họ hàng.
Trời vừa sáng Thẩm Quân Mặc đã nhận được tin tức của Giản Chi. Anh sắp xếp thời gian đi đón cả gia đình cô, còn chu đáo đặt trước cơm trưa ở một nhà hàng nổi tiếng. Tuy mọi người đều nhất trí tài nghệ đầu bếp ở nhà hàng này nấu không ngon bằng Giản Chi nhưng trước sự nhiệt tình của Thẩm Quân mặc, mọi người đều vô cùng cảm động.
Sau đó mẹ Thẩm nhận được tin tức, bà điện thoại đến muốn mời gia đình Giản Chi đến nhà chơi dùng cơm.
Ngày thứ hai về nước, gia đình Giản Chi vui vẻ nhận lời mời của mẹ Thẩm. Mẹ Thẩm rất nhiệt tình, hiếu khách nên hai gia đình tuy mới gặp gỡ lần đầu nhưng tựa như quen biết đã lâu. Đặc biệt bạn nhỏ Đồng Đồng và cháu trai của Giản Chi cứ ê ê a a nói tiếng Anh với nhau khiến hai bên cười vui vẻ.
Trên thế gian này, chuyện hạnh phúc nhất chưa chắc là anh yêu em, em cũng yêu anh mà chính là tình yêu của chúng ta khiến gia đình anh và em đều hạnh phúc.