Người gõ cửa bước vào phòng là hai chị em Đinh Di San. Đinh Tuệ Tuệ sợ hãi, rụt rè trốn sau lưng cô ta, không dám nhìn thẳng Thẩm Quân Mặc và Tiêu Dịch.
Đinh Di San chào hỏi hai người. Khuôn mặt kiều diễm có vẻ đau buồn, thành khẩn nói: “Em dẫn Tuệ Tuệ đến xin lỗi hai người. Chuyện ngày hôm qua con bé gây ra đúng là có hơi quá đáng”.
Dứt lời, cô ta lôi Đinh Tuệ Tuệ vẫn núp phía sau kéo ra đằng trước. Giọng nói cứng rắn dạy dỗ, tựa như chỉ tiếc mài sắt không nên kim: “Xin lỗi người ta ngay”. Miệng Đinh Tuệ Tuệ méo xệch, vừa sợ vừa không cam lòng, run rẩy nhìn Tiêu Dịch. Khi đối diện với ánh mắt căm giận của Tiêu Dịch, cơ thể Đinh Tuệ Tuệ run lẩy bẩy liên tục, nước mắt chảy xuống nhưng miệng vẫn câm như hến.
Đinh Di Sản thở dài, thương xót bước đến vỗ vỗ bờ vai Đinh Tuệ Tuệ để động viên.
“Lần này Đinh Tuệ Tuệ gây ra chuyện lớn khiến cô Giản và cô Ôn chịu khổ. Nhưng dù nói thế nào thì Đinh Tuệ Tuệ vẫn còn nhỏ dại, chuyện này cũng do nó thiếu suy nghĩ tạo ra sai lầm. Nguyên nhân một phần do con bé, một phần người nhà là em cũng phải có trách nhiệm”.
Nói đến đây, Đinh Di San tỏ vẻ hối hận liếc nhìn Đinh Tuệ Tuệ, rồi tiếp tục nói: “Vì vậy hai anh xử lý thế nào cũng được. Chỉ mong hai anh nể tình mà đổ hết mọi lỗi lầm lên em. Tuệ Tuệ vẫn đang đi học, tha thứ cho con bé một lần, không thì tương lai của nó bị hủy hôm nay mất”.
Những câu chữ này Đinh Di San nói một cách kín kẽ, chẳng chừa một lỗ hổng. Lời nói vừa thể hiện bản thân mình vì nghĩa quên mình vừa thể hiện tình cảm chị em thắm thiết một nhà. Người ngoài chưa nắm rõ mọi việc chắc còn bị giọng nói yếu đuối của cô ta mê hoặc mà cầu xin thay cô ta.
Những lời này, Tiêu Dịch nghe xong lại cảm thấy gai người. Chuyện ở buổi liên hoan lần trước vẫn khiến anh tức giận. Chưa được mấy ngày lại gây thêm chuyện khác. Anh chỉ cần nghĩ Ôn Tử bị giam giữ một đêm trong tù đã cảm thấy đầu óc nóng phừng phừng không kìm được.
“Tha thứ?”. Tiêu Dịch hừ lạnh, giận quá hóa cười: “Cô nói hay nhỉ! Tuổi còn nhỏ thì có thể làm xằng làm bậy? Ôn Tử nhà tôi thì sao? Cô ấy lớn lắm ư? Sao chỉ mình cô ấy phải chịu khổ, chịu tội? Mấy người bắt nạt cô ấy vì cho rằng Ôn Tử không có chỗ dựa ở thành phố B phải không? Hôm nay tôi nói thẳng, chuyện của Ôn Tử cũng là chuyện của tôi”.
“Tiêu Dịch, anh nói nhỏ thôi, chị Giản Chi còn đang nghỉ ngơi…”.
Ôn Tử vẫn đang được Tiêu Dịch ôm, nghe anh nói thế thì rất cảm động. Đầu đuôi câu chuyện ra sao cô không biết nhưng nhìn thấy diễn biến nãy giờ cô cũng hiểu ra được. Nhưng dù sao đây cũng là bệnh viện chứ không phải nơi tốt để giải quyết vấn đề.
Ôn Tử nhẹ nhàng khuyên can nên lửa giận của Tiêu Dịch được xoa dịu. Anh cúi xuống xoa xoa đầu Ôn Tử, im lặng không nói nữa.
Đinh Di San bị Tiêu Dịch mắng một trận, khuôn mặt cứng ngắc vài giây mới khôi phục lại được, định biện hộ tiếp thì bị cái phất tay của Thẩm Quân Mặc ngăn lại.
“Cô nói đúng, phải do cô chịu trách nhiệm”. Thẩm Quân Mặc không kích động như Tiêu Dịch. Anh chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng khiến đáy lòng kẻ khác sợ hãi.
Sắc mặt Đinh Di San trắng nhợt, hai tay buông thõng bên người lặng lẽ nắm thành quyền. Khó khăn lắm cô ta mới đè được sự hoảng loạn trong lòng: “A Mặc, cảm ơn anh bỏ qua cho Tuệ Tuệ”.
Thẩm Quân Mặc trầm giọng nói: “Không cần cảm ơn tôi. Còn Tuệ Tuệ, nó nên cảm ơn hay nên hận cô, tôi không muốn nói nhiều”.
Thật ra lúc mới nhận được điện thoại của Giản Đan, Thẩm Quân Mặc đã cảm thấy chuyện này có vấn đề, nên anh vừa nhanh chóng quay về thành phố B vừa tìm người điều tra sự việc. Kết quả điều tra ban đầu thì người có ý đồ hãm hại là Đinh Tuệ Tuệ, nguyên nhân chủ yếu cũng vì Tiêu Dịch. Nhưng nếu bình tĩnh suy nghĩ, dường như đó chỉ là bề nổi của sự việc, chuyện này còn có một kẻ khác đứng đằng sau.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Đinh Di San xuất hiện một vết nứt nhỏ, lời nói thốt ra yếu ớt, chẳng còn khí thế như ban đầu: “Anh nói vậy có ý gì. Em không hiểu”.
“Cha của Đinh Tuệ Tuệ tuy vẫn đang có chức có quyền nhưng chỉ giới hạn trong một bộ phận liên quan đến giao thông. Còn bên cảnh sát, Đinh Di San, tôi vẫn còn nhớ cậu của cô mới được thăng chức hai năm trước nhỉ? Làm chuyện trái pháp luật, vu oan giá họa, chuyện này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ. Nhưng để bày trò hại người thế này, mấy ai có thể làm!”.
Nhìn diễn biến sự việc có thể đoán được Đinh Di San là kẻ đứng trong tối điều khiển tất cả. Huống hồ Đinh Tuệ Tuệ luôn coi cô ta là chị họ tốt nhất trên đời, cô ta nói gì con bé cũng sẽ làm theo, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đinh Di San mặt cắt không còn một giọt máu. Cô ta tính toán nếu chuyện này thành công, tình địch của cô ta sẽ bớt đi một người là Giản Chi. Nếu chuyện này thất bại cô ta chỉ cần lôi Đinh Tuệ Tuệ ra làm lá chắn thì cô ta vẫn giữ được hình ảnh đẹp trong mắt Thẩm Quân Mặc.
Ai ngờ Thẩm Quân Mặc nhìn thấu tất cả. Khuôn mặt Đinh Di San trắng bệch như tờ giấy, vừa tức vừa sợ nhưng trên hết vẫn là cảm giác không cam lòng.
Đinh Tuệ Tuệ mơ mơ hồ hồ. Những gì Thẩm Quân Mặc vừa nói cô ta chẳng hiểu gì hết. Tại sao rõ ràng là cô ta tìm mọi cách hãm hại Ôn Tử mà Thẩm Quân Mặc nói vòng vo một hồi lại thành khác hẳn.
“Chị…”. Đinh Tuệ Tuệ kéo ống tay áo Đinh Di San, trên mặt vừa hoảng loạn vừa nghi hoặc.
Đinh Di San do dự, vẻ mặt cố duy trì sự bình thản đang nứt toác. Nhưng cô ta vẫn cố gắng kiềm chế tâm trạng, lặng lẽ cố gắng hít sâu vài lần.
Cô ta lo lắng Thẩm Quân Mặc tiếp tục nói ra mọi chuyện, ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, kéo tay Đinh Tuệ Tuệ định quay đầu chạy thẳng.
Giây phút cô ta định khép cửa lại, giọng nói đều đều mang theo sự uy nghiêm của Thẩm Quân Mặc vang lên:
“Đinh Di San, lần này tôi tha cho cô một lần. Coi như mọi chuyện kết thúc tại đây, tôi không muốn đào sâu thêm nữa. Cô nên nghe cho kĩ, tôi nói lần cuối cùng, nếu cô còn giở trò hãm hại Giản Chi, cô nên chuẩn bị đón nhận hậu quả đi”.
Đinh Di San câm nín. Cả người cô ta run rẩy. Nhưng sự kiêu ngạo ăn sâu trong máu khiến cô ta tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Cô ta nở một nụ cười mỉm mong có thể che dấu sự ê chề,thương tâm, sợ hãi trong lòng. Cánh tay đặt đặt trên nắm cửa cứng ngắc, trắng bệch. Cô ta thắc mắc không hiểu tại sao lại là Giản Chi mà không thể là cô ta?.
Đinh Tuệ Tuệ vẫn như đi lạc giữa sương mù nhưng cô ta thấy người chị kính yêu của mình buồn bã nên lập tức nói mà không suy nghĩ: “Anh Mặc, chị họ đã dẫn em đến đây nhận lỗi, anh còn muốn thế nào nữa? Trước đây anh có thế này đâu!”.
Thẩm Quân Mặc xoay người nhìn về phía cô gái đang thiếp đi trên giường bệnh, khi mở miệng giọng nói đã ôn hòa hơn rất nhiều: “Cô sai rồi. Tôi trước nay vẫn như vậy. Cho đến khi gặp được cô ấy”.
Sau khi y tá thay một bình dịch mới thì Giản Chi cuối cùng cũng tỉnh lại. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Thẩm Quân Mặc cảm tưởng nó dài dằng dằng khiến trái tim anh như bị bóp nghẹn.
Giản Chi khôi phục rất tốt, sắc mặt không còn nhợt nhạt như trước. Chỉ có điều sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên cả người vẫn uể oải. May mắn cô đã hạ sốt nên cơ thể bớt hẳn khó chịu.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra tổng thể một lần cuối, nói là chỉ cần truyền dịch xong cô có thể về nhà nghỉ ngơi.
Lúc này Ôn Tử mới thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa khóc. Tiêu Dịch nghĩ mọi chuyên xem như ổn thỏa nên kéo Ôn Tử đưa thẳng về nhà.
Thẩm Quân Mặc và Giản Chi cũng rời khỏi bệnh viện. Trên đường về vừa lúc đến giờ ăn cơm trưa nên Thẩm Quân Mặc dừng xe ở một nhà hàng cơm tây khá nổi tiếng, mua vài phần cơm mang về.
Tại quán ăn của Giản Chi, Giản Đan đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ. cậu mở hết cửa sổ trong nhà cho thoáng khí, còn đun sẵn nước sôi.
Chuyện xảy ra tối qua khiến cho Giản Đan mới mười mấy tuổi đầu hoảng sợ. May mắn là cậu có hành động đúng đắn là điện thoại cho Thẩm Quân Mặc.
Nhìn Giản Chi được thẩm Quân Mặc bế vào nhà, cậu vội vã chạy ra đón. Cậu nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ trái sang phải để xác định chắc chắn Giản Chi đã ổn. Xác nhận xong cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chị, may mà chị không sao”. Cậu bé thường ngày quật cường mà bây giờ mắt cũng đỏ hoe.
Lúc mọi chuyện xảy ra, hơn phân nửa thời gian Giản Chi lâm vào hôn mê nên không cảm nhận được gì, chỉ đôi khi gặp ác mộng trong cơn mê sảng. Đến bây giờ thấy Giản Đan như vậy cô mới hậu tri hậu giác cảm thấy oan ức, chua xót.
Thẩm Quân Mặc ho nhẹ một tiếng cắt ngang tâm tình của hai chị em. Anh đặt hộp cơm lên bàn, giục Giản Đan lấy chén đũa, bảo nhanh ăn trưa để Giản Chi còn nghỉ ngơi. Giản Chi cảm thấy mình đã ổn nên không đồng ý. Nhưng Thẩm Quân Mặc cực kì kiên trì và nghiêm túc yêu cầu cô theo ý mình.
Bên cạnh Giản Đan cũng đồng ý với anh rể nên Giản Chi đành ngoan ngoãn nghe lời hai người. Giản Chi ngủ cả buổi chiều. Đến năm giờ chiều, dưới cái nhìn không tin tưởng của Giản Đan, Thẩm Quân mặc xắn ống tay áo vào bếp.
Tuy thời buổi này gọi thức ăn bên ngoài cực kì thuận lợi nhưng Thẩm Quân Mặc nghĩ Giản Chi mới ốm dậy, mà đồ ăn bên ngoài chưa chắc đã đảm bảo vệ sinh hoặc có khi còn bị tẩm vài thứ hóa chất độc hại. Hơn nữa buổi trưa đã ăn cơm ngoài, buổi tối dù thế nào cũng phải tự nấu ăn.
Người đàn ông thì tránh xa nhà bếp. Tuy bình thường Thẩm Quân Mặc cực kì soi mói đối với các món ăn nhưng anh lại chưa bao giờ vào bếp. Nói cho cùng thì ngay cả cơm cũng chưa từng nấu.
Có thể trước đây mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió nên Thẩm Quân Mặc nghĩ việc nấu ăn cũng đơn giản thôi. Mỗi lần Giản Chi nấu ăn anh còn đứng bên cạnh nhìn nên càng tự tin bản thân sẽ làm được.
Thế nhưng anh đã lầm. Chuyện nấu nướng rơi vào tay anh lại chẳng giải quyết nhanh gọn được.
Giản Đan ngồi bên cạnh nhìn mà há hốc mồm. Vẻ mặt cậu vô cùng bối rối, lo lắng: “Anh rể, chúng ta nên gọi đồ ăn bên ngoài thôi”.
Thẩm Quân Mặc mặc kệ cậu, tiếp tục tự mình đấu tranh với hoa bí.
Cháo bí đỏ bằm nhỏ, thơm ngọt dẻo bùi, dinh dưỡng thanh đạm rất phù hợp với người mới ốm dậy. Thẩm Quân mặc nhớ lần trước anh đã nhìn Giản Chi làm món này, vô cùng dễ dàng. Sao đến tay anh lại chẳng nên hồn thế này.
Giản Đan đen mặt, lắc đầu ngao ngán. Cậu thầm nghĩ may mà buổi trưa đã được ăn căng bụng, buổi tối nhịn cũng được. Cùng lắm tí nữa cậu ra ngoài ăn gì đó. Thầy Thẩm sợ là không dựa dẫm được rồi.
Giản Chi ở trên lầu ngủ thật say, bỗng bị tiếng ồn ào dưới nhà đánh thức. Cô mang dép, đi xuống lầu.
Cô nhìn thấy cảnh gì đây nhỉ? À, Thẩm Quân Mặc, một người đàn ông từ xưa đến nay luôn ung dung, thong thả trong mọi việc giờ đang chật và chật vật, luống cuống tay chân trong nhà bếp. Quần áo trên người anh nhem nhuốc, nào là nước, nào là dầu mỡ. Toàn cơ thể lóng nga lóng ngóng.
Hình ảnh tương phản mạnh mẽ so với hằng ngày đập vào mặt khiến Giản Chi thất thần trong giây lát mới bật cười.
Thẩm Quân Mặc nghe tiếng quay lại nhìn. Khuôn mặt hiện lên sự ủ rũ, bất đắc dĩ, còn có một chút giận hờn…hình như giận cái hoa bí không biết nghe lời. Quả là vẻ mặt đặc sắc.
Nhưng Giản Chi chỉ cần nghĩ anh vì mình mà làm những chuyện này, tự đáy lòng cô niềm hạnh phúc ngọt ngào lan tỏa.
“Thầy Thẩm à, nơi hợp với anh nhất chỉ có bục giảng mà thôi. Còn nhà bếp, nhường lại cho em đi nào”. Giản Chi mới ngủ dậy, cả người khoan khoái, nhẹ nhàng hẳn, bệnh tật cũng tự tiêu tan nên cô nổi hứng đùa vui với Thẩm Quân Mặc một chút.
Mặc dù Thẩm Quân Mặc ôn hòa nhưng vẫn có sự kiêu ngạo của một người đàn ông trưởng thành. Anh chỉ nghĩ mình quá lắm là nấu nướng không nhanh chứ không ngờ hóa vụng như bây giờ. Nhưng thôi, dù sao anh cũng khiến Giản Chi bật cười vui vẻ nên một chút tự ái này, theo gió bay đi thôi.
Cuối cùng bữa tối vẫn do Giản Chi nấu, còn Thẩm Quân Mặc ở bên cạnh phụ bếp, thỉnh thoảng lấy cái này lấy cái kia. Anh bảo mình phải chăm chỉ học tập, sau này nhất định sẽ nấu cơm cho Giản Chi.
Giản Chi nghe vậy, cười không nói.
Chuyện ngày hôm nay vốn dĩ là chuyện bí mật, chẳng biết được ai đó bật mí ra ngoài. Thế là từ đó, mỗi khi nhắc đến thầy Thẩm, người ta lại tưởng tưởng đến cái cảnh thầy Thẩm chật vật trong nhà bếp.