Những lúc rảnh rỗi Giản Chi thích ngồi uống trà nói chuyện vặt với Thẩm Quân Mặc. Từ những chuyện nhỏ nhặt trong nhà đến những chuyện thú vị ngoài đường.
Có một lần cô còn vui vẻ kể sỡ dĩ em trai cô tên là Giản Đan vì cha mẹ cậu ấy lấy họ của hai người ghép thành tên. Thẩm Quân Mặc bảo tên cậu nhóc là Giản Đan đúng là cực kì hợp, bởi đầu óc cậu cũng đơn giản.
Vốn dĩ Giản Đan đối với cách thức hai người ở chung thì hơi coi thường, đôi khi còn ra vẻ này nọ. Lần này Giản Chi lấy tên họ cậu ra làm đề tài nói chuyện khiến cậu hơi khó chịu.
Giản Đan cảm thấy bản thân rất mất mặt. Một bên bị Thẩm Quân Mặc uy hiếp, một bên chưa hiểu được Giản Chi nghĩ gì, nghe xong đành hừ hừ vài tiếng, xách dép chạy lên tầng.
Giản Chi cười khúc khích nói cậu ấy đúng là nhóc con.
Thẩm Quân Mặc ngồi bên cạnh cô bỗng cười thành tiếng, cong cong khóe mắt nhìn về Giản Chi – ai mới là trẻ con cơ chứ!.
Thời gian cứ như vậy thấm thoát trôi qua, nhẹ nhàng êm đềm như một giai điệu tình yêu ngọt ngào. Có lẽ trong trời đất bao la này thật sự tồn tại cái gọi là duyên phận. Mặc dù hai người quen biết chưa lâu nhưng ở chung với nhau lại hòa hợp tự nhiên.
Vì chuyện của trường nên Thẩm Quân Măc phải đi thành phố S công tác vài ngày. Trước khi đi một ngày, anh đến nhà Giản Chi.
Giản Chi làm vài món ăn đơn giản anh hay thích ăn. Còn rót gần một nửa ly rượu vang cô tự ủ từ năm ngoái, cười bảo là bữa ăn tiễn anh lên đường.
Thẩm Quân Mặc nhận chén rượu. Tuy nói là rượu vang tự cất nhưng mùi rượu chẳng còn bao nhiêu. Chỉ có màu sắc sóng sánh rất đẹp mắt. Mùi vị lưu lại trong miệng là mùi cam thanh thanh, giống như đang thưởng thức một loại đồ uống trái cây.
Giản Đan ngồi bên cạnh nhìn ly rượu thèm thuồng, nháo nhào đòi nếm thử. Cho dù bình thường Giản Chi rất dễ nói chuyện nhưng vì Giản Đan còn là học sinh nên vui chơi hay rượu chè cô đều nghiêm cấm cậu tiếp xúc.
Sau đó nhờ Thẩm Quân Mặc mở lời, Giản Đan cũng được nếm gần nửa ly. Đến lúc gần phải ra về, Thẩm Quân Mặc dặn dò Giản Chi vài lời. Nào là nhớ chăm sóc tốt bản thân khi không có anh ở đây. Rồi anh đi vài ba ngày sẽ về, có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh.
Giản Chi im lặng lắng nghe, nếu cần thì gật gật đầu tỏ ý đã nhớ.
Thẩm Quân Mặc ngắm dáng vẻ dịu dàng đáng yêu ấy, thấy trong lòng bỗng ngưa ngứa như có một chiếc lông vũ lướt qua, khiến anh muốn không đi công tác nữa.
Anh cứ thẫn thờ. Tuy trên mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng đã sớm tự cười nhạo bản thân mình.
Giản Chi thấy anh dừng lại, nên nói: “Anh cứ yên tâm đi công tác. Em ở đây còn có Giản Đan. Hơn nữa Ôn Tử bảo kì nghỉ hè này sẽ ở lại thành phố B tìm việc, tạm thời không về nhà. Có nhiều người như vậy, anh đừng lo gì cả”.
Bị Giản Chi nhìn rõ sự lo lắng trong lòng, anh nâng tay che miệng ho khan một tiếng: “Tóm lại, nhớ, có việc gì là điện cho anh ngay”.
Giản Chi chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện này của anh nên cảm thấy rất buồn cười. Tuy vậy cô phải cố nén lại gật đầu đồng ý.
Giản Đan đứng bên kia bỗng nhảy đến cạnh hai người, vỗ tay vào lồng ngực, nhìn về phía Thẩm Quân Mặc thề thốt: “Anh rể, anh cứ yên tâm mà đi. Có em ở đây chăm sóc tốt cho chị rồi”.
Được gọi là anh rể nhưng Thẩm Quân Mặc không phản ứng gì nhiều. Chỉ có khóe môi hơi cong cong thể hiện sự đắc ý trong lòng.
Còn Giản Chi, lần đầu tiên nghe Giản Đan gọi anh rể, bỗng cảm thấy loạn cào cào, mặt đỏ ửng, giơ tay đánh bốp một cái vào trán Giản Đan: “Nói mò vớ vẩn gì vậy, hả?”.
Giản Đan vừa xin tha vừa né tránh nói: “Nói mò là thế nào? Không phải đây là chuyện sớm hay muộn hả chị? Mà chị xấu hổ sao lại đánh em”.
Cậu càng nói, Giản Chi càng xấu hổ, đang định đuổi theo đánh cậu nhóc một trận thì bị Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh giơ tay giữ lại.
Giản Chi nghĩ anh muốn giúp mình trị Giản Đan. Ai ngờ anh chỉ vươn tay vuốt vài sợi tóc rối vương trên mặt cô, bình tĩnh nói: “Em tức giận làm gì! Cậu ấy nói có sai đâu cơ chứ”.
Giản Chi có cảm giác bị hai người đùa giỡn: “Được lắm, hai người còn hợp tác bắt nạt em đúng không?”.
Thẩm Quân Mặc giơ hai tay lên, giả vờ đầu hàng nhưng khóe miệng vẫn khẽ cười: “Nào dám, ai dám bắt nạt em, anh trị người đó”.
Giản Chi bị anh chọc, bật cười vui vẻ.
Bỗng cô như nhớ đến chuyện gì đó, nói Thẩm Quân Mặc chờ mình một lát rồi chạy nhanh về phía nhà bếp.
Thẩm Quân Mặc đứng ở cửa, ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng lưng của Giản Chi. Còn Giản Đan đứng bên cạnh quan sát hai người với vẻ mặt mờ ám, vui mừng.
“Chị em ở nhà gặp chuyện gì nhớ báo cho anh biết trước”. Thẩm Quân Mặc đưa danh thiếp cho Giản Đan, căn dặn cậu.
Giản Đan nhận danh thiếp, nở nụ cười ngây ngô:” Em đã làm việc thì anh rể cứ yên tâm. Em sẽ báo cáo đầy đủ”.
Thẩm Quân mặc cười cười, không trả lời.
Giản Đan thấy Thẩm Quân Mặc có vẻ không phục, vội vàng nói thêm: “Anh không tin hả? Lần trước anh dặn em nhớ giữ bí mật chuyện của hai người với gia đình. Đến bây giờ em vẫn chưa hé răng nửa lời nên chưa ai biết gì đâu”.
Giọng nói Giản Đan toát lên sự kiêu ngạo. Thẩm Quân Mặc nghe xong hơi buồn cười – trẻ con thật. Ai bảo cậu giữ bí mật chuyện đó chứ. Anh còn hy vọng cậu về nhà có thể nói thêm vài lời thì anh càng sớm danh chính ngôn thuận như lời cậu nói.
Không lâu sau Giản Chi cầm một cái túi đi ra. Bên trong đựng một ít bánh ngọt. Cô sợ Thẩm Quân Mặc bay sớm, không kịp ăn sáng nên chuẩn bị sẵn cho anh.
Giản Đan đứng bên cạnh liên tục chậc chậc vài tiếng. Đến khi Giản Chi lườm qua, cậu mới chịu dừng.
Thẩm Quân Mặc cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Giản Chi. Anh đúng thật là…Chưa đi mà đã bắt đầu có cảm giác nhớ nhung ai đó rồi.
Ngày đầu tiên Thẩm Quân Mặc rời đi, Ôn Tử đến nhà Giản Chi ăn cơm. Cô ấy còn cố ý trêu đùa, bảo Thẩm Quân Mặc không ở đây nên tay nghề của Giản Chi giảm sút hẳn. Giản Đan ngồi bên cạnh nghe thấy, cười phụ họa theo.
Đang nói chuyện bỗng Ôn Tử hơi im lặng. Giản Chi thấy thế, biết cô bé đang nhớ Tiêu Dịch.
Chuyện này cũng thật trùng hợp. Thẩm Quân Mặc vừa đi thì Tiêu Dịch cũng rời khỏi thành phố vì có một công trình sắp khởi công xây dựng. Giản Chi định trêu cô bé nhưng nghĩ lại lại thôi. Chỉ có Giản Đan nhìn tới nhìn lui hai cô gái, nghĩ, tình yêu quả thật kì quặc.
Thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường. Ban ngày trời nóng như đổ lửa còn buổi tối gió lạnh thấu xương. Nhiệt độ ngày đêm chênh lệch quá nhiều khiến Giản Chi mới sểnh ra đã bị cảm.
“Chị Chi, anh rể đi chưa quá hai ngày chị đã bị ốm. Em làm sao báo cáo kết quả với anh đây”. Giản Đan vừa than thở vừa giơ nhiệt kế lên nhìn, 37.9 độ, sốt nhẹ rồi.
Ôn Tử rót một chén nước sôi ấm đưa cho Giản Chi. Nhìn sắc mặt chị ấy không khỏe, trên môi còn hơi khô nứt, cô lo lắng nói: “Chị Chi, chị uống mấy viên thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Cơm tối để em làm cho”.
Giản Chi Lắc đầu. Trừ việc cảm thấy trên người không còn bao nhiêu sức lực thì cô vẫn nghĩ mình ốm đâu có nghiêm trọng lắm.
Bên kia, Giản Đan từ bàn trà trong quầy bước đến hòm thuốc nhưng trong hòm đã hết thuốc cảm. Cậu nhăn mày nói: “Chị Ôn Tử, chị ở đây chăm sóc chị em, em ra ngoài mua thuốc”.
Dứt lời chưa đợi hai người trả lời cậu đã cầm di động chạy ra ngoài. Giản Chi định ngăn mà không kịp: “Hai người lo lắng thái quá rồi, chỉ là cảm nhẹ thôi. Chị đâu yếu đuối như em gái Lâm chứ”.
“Không được. Thầy Thẩm về mà biết chuyện sẽ tìm tụi em tính sổ mất”. Ôn Tử cố ý khuếch đại lời nói khiến Giản Chi cười vui vẻ.
Hai người cười cười nói nói bỗng nghe tiếng cửa bị đẩy ra. Ôn Tử tưởng Giản Đan đi mua thuốc đã về. Nhưng khi quay đầu lại nhìn thì có mấy người đàn ông lạ mặt đứng ở cửa. Trên người họ còn mặc cảnh phục.
“Các ông tìm ai?”. Tình hình trước mắt khiến Ôn Tử cảm thấy lo lắng.
Mấy người kia không trực tiếp trả lời Ôn Tử mà dùng sắc mặt nghiêm túc quan sát khắp căn phòng. Sau đó khuôn mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào bắt đầu đánh giá Ôn Tử và Giản Chi.
“Trong hai người ai là chủ quán?”.
Giản Chi đang ngồi tựa trên ghế sa lông cảm thấy kì lạ. Cô mệt mỏi bước đến, nhìn Ôn Tử động viên, rồi đáp lời người đàn ông: “Tôi là chủ quán. Xin hỏi có chuyện gì?”
Người đàn ông đứng đầu lấy thẻ hành nghề từ trong túi áo ngực ra giơ lên trước mặt Giản Chi: “Có người báo với chúng tôi chất lượng món ăn ở đây có vấn đề. Sau khi ăn xong, cơ thể người đó có phản ứng bất thường. Vì vậy mời cô đi theo chúng tôi phối hợp điều tra”.
Giản Chi kinh ngạc phủ nhận: “Sao có chuyện đó được. Các món ăn tôi nấu hằng ngày tôi cũng ăn, làm gì có vấn đề. Chắc có nhầm lẫn…”.
Người đàn ông thiếu kiên nhẫn quát lớn: “Đúng sai gì chờ chúng tôi điều tra xong sẽ sáng tỏ ngay”.
Ôn Tử thấy Giản Chi bị vu oan, định cãi lại thì bị Giản Chi ngăn cản. Đây là tai bay vạ gió, chứ Giản Chi không thẹn với lương tâm. Đối phương đã nói phối hợp điều tra thì cô chỉ cần kể rõ mọi chuyện là sẽ ổn. Giờ có tranh cãi cũng vô ích.
Nhưng dù Giản Chi đã thuận theo nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại. Người đàn ông đưa ánh mắt nhìn về khuôn mặt đang giận dữ của Ôn Tử, lạnh giọng nói: “Theo tôi biết ở đây ngoại trừ chủ quán còn có một nhân viên nữ làm thêm. Vì vậy cô cũng phải theo tôi về đồn làm việc”.
Giản Chi cả kinh. Mọi chuyện hình như phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều. Ôn Tử vẫn đang là sinh viên đại học, nếu bị dẫn đi sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai sau này.
Giản Chi che trước Ôn Tử, cực kì kiên định từ chối yêu cầu của đối phương. Hai bên đang giằng co thì cửa lớn bị đẩy ra. Mọi người trong phòng đồng loạt quay người nhìn ra cửa.
Giản Đan mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trong tay cậu cầm hai bình thuốc mới mua, nhìn đám người mặc cảnh phục rồi nhìn Giản Chi, Ôn Tử.
“Cậu là ai?”. Người đàn ông đứng đầu mở miệng hỏi.
Trong lòng Giản Chi lo lắng. Cô biết tính cách Giản Đan rất kích động. Cô sợ cậu sẽ làm những chuyện khiến bản thân chịu thiệt thòi.
May mà Ôn Tử phản ứng nhanh, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói với Giản Đan: “Thật xin lỗi quý khách, chúng tôi hôm nay không mở cửa, phiền anh lần sau lại đến”.
Giản Đan cau mày. Cuối cùng cậu cũng hiểu có chuyện không hay rồi.
Người đàn ông đứng đầu híp mắt đánh giá Giản Đan. Trong nháy mắt không khí ngưng trệ, chỉ vài giây trôi qua mà khiến Giản Chi căng thẳng, mồ hôi lấm tấm.
Cũng may cuối cùng người đàn ông dời ánh mắt, không kiên trì dò xét thân phận Giản Đan nữa. Giản Chi thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông thì nghĩ người kia chỉ nhắc đến hai cô gái với ông ta nên người khác cứ cho qua một bên đi, đỡ gây thêm rắc rối. Ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt dứt khoát: “Được rồi, thời gian đã muộn, mời hai cô đi theo chúng tôi”.