Mùng tám tháng sau là một ngày lễ của phương Tây – lễ Phục Sinh.
Thật ra mấy ngày kễ nước ngoài Giản Chi hoàn toàn không để ý đến. Chỉ là trước đó một tuần, ngày ngày Ôn Tử đều nhắc bên tai cô, cô không nhớ không được.
Trường đại học K là một trường ngoại ngữ, giáo viên và du học sinh nước ngoài cực đông. Vì vậy để mọi người hòa thuận vui vẻ, các ngày lễ của phương tây cũng được nhà trường chú trọng – như là lễ Tạ Ơn, lễ Giáng Sinh, lễ Halloween và lễ Phục Sinh.
Hầu như ngày lễ phương Tây nào trường đại học K cũng tổ chức liên hoan.
Lần này tổ chức liên hoan lễ Phục sinh, các bạn sinh viên cũng muốn mời Thẩm Quân Mặc nhưng sợ bị từ chối nên tìm đến Ôn Tử tìm cách giải quyết.
Mọi người đều đã nhận ra Ôn Tử cùng với cô gái của thầy Thẩm có quen biết nên muốn cô ấy mời Giản Chi tham dự. Theo nguyên tắc “đường vòng”, một khi “cô” đã tham gia thì thầy chắc chắn không thể từ chối rồi.
Ôn Tử thích xem chuyện vui nên thoải mái đồng ý rất nhanh. Cứ thế mè nha mè nheo thuyết phục Giản Chi mấy ngày liên tục.
Giản Chi giơ tay chịu thua cái tính này của Ôn Tử nên đồng ý hôm liên hoan nhất định sẽ đến.
Ôn Tử đắc ý, vẻ mặt hưng phấn hỏi: “Vậy thầy Thẩm…”.
Giản Chi liếc mắt nhìn cô ấy, tỏ vẻ hung dữ nhưng khóe miệng lại bật cười: “lộ đuôi cáo rồi nhé”.
Ôn Tử chột dạ, cười khì khì.
Ngày chủ nhật. Thẩm Quân Mặc sớm qua chỗ Giản Chi. Hai người dùng xong bữa tối mới từ từ lái xe đến đại học K.
Bầu không khí lễ hội ngập tràn trong sân trường. Từng phòng học được trang trí theo từng chủ đề khác nhau. Thêm âm nhạc vang lên khiến người ta có cảm giác đang lạc vào một khu triển lãm đương đại.
Phòng học của lớp Ôn Tử ở tầng bảy. Tuy không cao nhưng vì Giản Chi ít khi vận động nên mới leo được bốn tầng đã thở đầy mệt nhọc.
Thế mà Thẩm Quân Mặc đi bên cạnh cô vẫn thong thả, bình tĩnh, một xíu hơi thở gấp cũng không có.
Anh nhận ra ánh mắt của cô, khóe miệng cong lên cười vui vẻ. Anh từ từ bước chậm lại, bàn tay đặt lên hông cô khẽ ôm, trong phút chốc Giản Chi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Khi hai người đi đến phòng học đã gây một chút rối loạn nho nhỏ cho các bạn sinh viên. Giản Chi chưa kịp lấy hơi đã bị một đám đông vây kín. Ôn Tử nhô đầu ra khỏi đám đông, liên tục gọi cô một tiếng “cô” rồi một tiếng “cô” khiến hai má Giản Chi đỏ như trái ớt.
Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh nắm tay cô. Sau khi nhìn ngắm thõa mãn dáng vẻ e thẹn của cô mới đưa mắt quét một đường qua đám đông. Các bạn sinh viên như những chú cừu ngoan ngoãn tự động tản ra.
Giản Chi liếc nhìn đám sinh viên bỗng quy củ này thì nghĩ đến chuyện trước kia cô cho rằng Thẩm Quân Mặc là người đàn ông ôn hòa, nhã nhặn, khiêm tốn, ai ngờ lại là một con sói khoác da cừu.
Ngoài Thẩm Quân Mặc, các sinh viên còn mời đến rất nhiều thầy cô giáo khác trong trường. Vì thế không thể thiếu được cô giáo trẻ tuổi tài cao Đinh Di San.
Ngay khi đám đông sinh viên tản ra, Đinh Di San bước tới trên đôi giày cao gót rực rỡ. Cô ta mặc một chiếc váy đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo lửng màu trắng. Nhìn qua thì có vẻ giá trị của bộ quần áo chẳng nhỏ chút nào. Hơn nữa bộ váy được thợ cắt may khéo léo, phù hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô ta nên dễ dàng thu hút ánh mắt của nhiều người.
Giản Chi nghĩ nếu cô là đàn ông chắc cũng bị người này mê hoặc mất. Cô quay đầu nhìn sang cái người đứng bên cạnh dường như vẫn chưa có phản ứng gì. Anh, quả là khác người.
“Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Giản Chi tuy rằng dễ tính, bình thường dễ nói chuyện nhưng đối với việc có người mơ ước người đàn ông của mình cô cũng không ngốc đến mức làm quả hồng mềm cho cô ta tự ý bóp. Cô chỉ mỉm cười gật đầu.
Coi như có qua có lại, người khác có muốn nói cô không có lễ tiết cũng đành chịu, còn thể hiện rõ ràng thái độ của bản thân mình.
Đinh Di San chẳng ngờ Giản Chi lại có phản ứng này. Nhưng chuyện khiến cô ta hoảng sợ hơn là vẻ mặt và thái độ của Giản Chi bây giờ giống hệt Thẩm Quân Mặc.
Cô ta nắm chặt tay, che dấu suy nghĩ lo lắng trong lòng, cười ngạo nghễ nói với Thẩm Quân Mặc: “A Mặc, em nghe mẹ nói mẹ Thẩm dạo này hay bị đau chân nên em có mang một ít thuốc trị thấp khớp từ nước ngoài về. Sau khi tan lễ hội, chúng ta cùng nhau về nhà đưa thuốc cho mẹ Thẩm nhé”.
Đinh Di San cố ý nói mấy lời hàm hồ khiến người khác dễ hiểu lầm, suy nghĩ viển vông. Nhưng phần nhiều là muốn nhắm vào Giản Chi, uy hiếp, tỏ thái độ với Giản Chi.
Đúng như dự đoán, nói xong cô ta giả như lơ đãng liếc nhìn qua Giản Chi: “Ôi, Giản Chi! Tôi quên mất, thực xin lỗi. Cô trở về một mình không vấn đề gì chứ? Hay tôi gọi taxi cho cô nhé, tiền xe tôi sẽ trả cho…”.
Cô ta chưa nói xong đã bị Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh trầm giọng ngắt lời: “Chuyện của bạn gái sẽ do tôi thu xếp, không cần cô giáo Đinh nhọc lòng. Còn mấy loại thuốc kia, tôi thay mặt mẹ cảm ơn cô nhưng dạo gần đây mẹ tôi khỏe hẳn rồi, chuyện này không cần vội vàng”.
Khuôn mặt Đinh Di San cứng ngắc, đinh mở miệng xen vào lại bị Thẩm Quân Mặc khó chịu giành trước: “Cô giáo Đinh yên tâm, nhà họ Thẩm vẫn đủ tiền mua một hộp thuốc trị phong thấp. Coi như cô có lòng, tối nay tôi cho tài xế lái xe đến lấy”.
Đinh Di San phẫn nộ liếc nhìn Giản Chi. Tuy bị Thẩm Quân Mặc làm mất mặt trước nhiều sinh viên như vậy nhưng cô ta vẫn nhanh chóng đeo mặt nạ lên, cười nói “Đâu cần phiền phức như vậy. Tối em cho lái xe đưa qua là được mà”.
Thẩm Quân Mặc nghe vậy nói cảm ơn rồi nắm tay Giản Chi rời đi.
Bởi vì sự việc vừa xảy ra, toàn bộ sinh viên xung quanh đều im lặng. Chỉ đến khi Đinh Tuệ Tuệ không biết chuyện gì đi vào mới giúp Đinh di San thoát khỏi tình huống ngại ngùng.
Ban cán sự cũng lấy lại tinh thần, mở nhạc lớn hơn, đồng thời thông báo trong lao một loạt hoạt động bắt đầu tiến hành.
Ôn Tử đã sớm lẻn đến chỗ Giản Chi. Tuy cô vẫn trong độ tuổi sinh viên vô lo vô nghĩ nhưng vì nguyên nhân gia đình khiến cô đã sớm biết nhìn sắc mặt người khác.
Vừa rồi cô giáo Đinh từ cử chỉ lời nói đều có vẻ rât hợp tình hợp lý nhưng người có tâm tư một chút đều biết cô ta đang nhắm vào người nào. Chị Chi là bạn gái của thầy Thẩm, cô ta ở trước mặt chị ấy nói mấy câu kia không phải cố tình đánh vào mặt chi Chi sao.
“Chị Chi, kệ cô ta đi. Thầy Thẩm một lòng một dạ với chị, chị đừng giận thầy nhé. Người đàn ông xuất sắc như thầy có người mơ tưởng là điều hiển nhiên. Chỉ là em thấy thái độ của thầy Thẩm thật sự rất thương yêu, cưng chiều chị đấy”.
Tất nhiên Giản Chi sẽ chẳng vì mấy kẻ không liên quan mà giận dỗi không vui với Thẩm Quân Mặc nhưng nhìn lời nói ý tứ, điệu bộ sâu xa của Ôn Tử cô lại không nhịn được cười.
“Chuyện của chị sao em hăng hái thế? Em thì sao? Với Tiêu Dịch thế nào rồi? Hôm nay anh ấy không đến hả?”.
Ôn Tử vẫn còn là một cô gái nhỏ vô tư, nghe Giản Chi nói bè chuyển hướng suy nghĩ, giả vờ như chẳng quan tâm nhưng lại nhếch miệng nói: “Lúc đầu định đến nhưng công ty anh ấy lại có việc. Không khéo còn phải đi công tác”.
Giản Chi mỉm cười “Hèn chi có một cô gái trông ngóng người ta đến mòn con mắt nãy giờ”.
Bị người khác nhìn ra, Ôn Tử vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, gãi gãi quai hàm, định vươn tay ra cù lét Giản Chi.
Thẩm Quân Mặc ngồi bên cạnh, vẫn cố gắng không lắng nghe đoạn đối thoại của hai người. Đến khi thấy Giản Chi co người lại cười trốn tránh Ôn Tử mới vươn tay ra ôm cô vào lòng hỏi: “Hai người đùa chuyện gì mà vui như vậy?”.
Thầy Thẩm đã lên tiếng nên Ôn Tử vội dừng tay lại. Ai bảo điểm số học kì này của cô còn nằm trong tay người này chứ. Đây quả nhiên là quy tắc ngầm trong xã hội.
Bên kia có người gọi Ôn Tử qua chơi game. Ôn Tử mới bị ăn thiệt do Thẩm Quân Mặc, trong đầu nhanh chóng bày mưu tính kế, kéo Giản Chi đi cùng.
Các trò chơi được viết vào một tờ giấy nhỏ đặt trong những quả trứng nhiều màu sắc rồi để vào một cái hộp gỗ. Để tỏ vẻ bản thân mình công minh, một mặt Ôn Tử cho Giản Chi tự tay chọn trò chơi trong hộp, mặt khác lại lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho người bạn cầm chiếc hộp. Bên kia nhận được tín hiệu, lập tức gật đầu.
Giản Chi hồn nhiên vẫn chưa biết mình bị gài. Cô thấy mọi người đang vui vẻ, không nỡ từ chối nên đưa tay chọn một quả trứng trong hộp. Cô nghĩ các trò chơi chắc cũng chỉ đơn giản như cướp cờ, cướp ghế…Ai ngờ vừa mới mở tờ giấy thì thấy bốn chữ cái “Dùng miệng truyền giấy”.
Giản Chi há hốc mồm. Là cô quá cổ hủ ư? Sinh viên bây giờ lại có gan chơi những trò cởi mở như thế này.
Người trong cuộc còn chưa phản ứng mà sinh viên trong lớp đã tỏ rõ sự hưng phấn tột độ. Ban cán sự lớp nhanh chóng sắp xếp đội hình tham gia trò chơi. Mọi người đều ngầm hiểu ý không đi gọi thầy Thẩm nhưng từng người đều rõ ràng trong lòng, thầy Thẩm nhất định sẽ tham gia trò này.
Quả nhiên, một giây sau, Thẩm Quân Mặc đứng dậy bước đến đứng cạnh Giản Chi. Anh lấy tờ giấy trong tay cô, nhìn vào mấy chữ cái viết ngoáy đến độ mực ra không đều thì cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Ngược lại, vẻ mặt của Giản Chi hoàn toàn là bi kịch. Thẩm Quân Mặc cười khẽ, thì thầm bên tai cô: “Không thích thì từ chối nhé”.
Giản Chi rất muốn làm vậy nhưng các bạn sinh viên dù sao cũng gọi cô một tiếng “cô”. Cô hứa mà không làm chẳng phải tương đương với Thẩm Quân Mặc thất tín hay sao?.
Cô lúng túng: “Thôi không cần đâu”.
Thẩm Quân Mặc nghe thế, quay sang nói vài câu với bạn sinh viên bên cạnh rồi dẫn Giản Chi đi về cuối hàng. Anh đứng cuối cùng, trước anh là Giản Chi, trước Giản Chi là Ôn Tử.
Sắp xếp cái kiểu này, không phải là quá che chở cho người ta rồi ư?
Một bài hát rộn ràng được bật lên, theo tiếng nhạc sinh viên đứng đầu tiên đã bắt đầu trò chơi.
Những sinh viên đứng xem cực kì phấn khích, nhiệt tình vỗ tay ầm ầm. Có người còn lấy di động ra chụp ảnh, quay phim.
Khi tờ giấy chuẩn bị chuyền tới Ôn Tử, trong lòng Giản Chi đã bắt đầu căng thẳng. Lúc Ôn Tử nhận được tờ giấy, quay thật nhanh chuyển sang cho cô, cô bỗng bối rối, luống cuống chân tay.
Có lẽ đã rất lâu rồi không chơi đùa vui vẻ với nhiều người nên Giản Chi bỏ qua một bên sự ái ngại, từ lúc bắt đầu đã suy nghĩ mình phải làm gì để nhanh chóng chiến thắng.
Bên cạnh có người đứng bấm thời gian, thấy sắp hết thời hạn bèn giục Giản Chi làm cô quýnh quáng, nhận xong tờ giấy cũng cố nhanh chóng chuyền sang cho Thẩm Quân Mặc.
Vì thế Thẩm Quân Mặc đang nở nụ cười trêu chọc Giản Chi cũng chẳng phát hiện ra. Cô kìm nén hơi thở, cố gắng kiễng chân, vươn cổ tìm môi Thẩm Quân Mặc.
Trông cô thật đáng yêu khi bĩu môi giữ tờ giấy, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào nó.Thẩm Quân Mặc rất muốn cười.
Rồi anh nắm chặt vai cô, hơi nghiêng người, híp mắt lại chạm vào miệng cô.
Khóe môi hai người chạm nhau qua tờ giấy mỏng manh, Thẩm Quân Mặc thuận lợi hút tờ giấy về phía mình.
Nhìn thấy tờ giấy được chuyền xong, sắp giành được chiến thắng nên Giản Chi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ tờ giấy mới rồi còn được Thẩm Quân Mặc giữ chắc chắn lại rơi khỏi miệng anh, bay xuống.
Thẩm Quân Mặc có vẻ gấp gáp, nhanh chóng cúi người đuổi theo hướng bay của tờ giấy.
Giản Chi trừng mắt nhìn, thầm than thở kiểu này thua mất rồi. “Cầu thắng sốt ruột” nên cô không để ý Thẩm Quân Mặc bỗng ngiêng thân mình, giống như đang đuổi theo tờ giấy. Nhưng đuổi thế nào môi lại đặt lên môi Giản Chi. Còn tờ giấy kia, đã sớm lạc lõng nằm chơ vơ trên mặt đất.
Giản Chi sững sờ. Toàn bô học sinh xung quanh cũng đứng hình đồng loạt. Nhưng ngay lập tức, chẳng biết ai vỗ tay đầu tiên kéo theo toàn thể học sinh cùng vỗ tay.
Tối hôm đó diễn đàn trường đại học K lại sục sôi. Những kí tự hot nhất chính là “Chân tướng”. Mà nội dung chỉ có một. nào là “Thầy giáo thần thánh kích động hôn bạn gái trước mặt mọi người” hoặc là “Hóa ra lưỡng tình tương duyệt là đây”.
Lúc Thẩm Quân Mặc rời khỏi môi Giản Chi còn cố tình cắn cắn khóe môi cô. Giản Chi bị cắn đau mới khôi phục lại tinh thần.
Các bạn sinh viên xung quang mang vẻ mặt hâm mộ nhìn họ. Giản Chi ngại ngùng chỉ còn cách nhìn chằm chằm tờ giấy nằm trên đất đã hoàn toàn bị lãng quên.
Thẩm Quân Mặc xoa xoa đầu cô, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người kéo tay cô về chỗ ngồi.
Giản Chi lúc này mới bừng tửng, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh làm cái gì vậy chứ…?”.
“Gì?”. Thẩm Quân Mặc giả vờ hồ đồ.
“Anh cố ý”. Vì không muốn dẫn đến sự chú ý của các bạn sinh viên nên Giản Chi đành nhỏ giọng phản kháng.
Thẩm Quân Mặc nắm tay lại đặt ở miệng ho khan một tiếng, che đi ý cười nơi khóe môi: “Là em muốn chơi còn gì”.
Giản Chi biết mình bị anh đùa giỡn, ỉu xìu nói: “Anh thật quá đáng”.
Thẩm Quân Mặc cầm bàn tay đặt trên đầu gối của cô, nắm trong tay ngắm nhìn, giọng nói trầm ấm nhưng hờ hững: “Ùm, là anh sai”.
Tuy anh nhận lỗi nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự đắc ý, Giản Chi chẳng nói lại được anh nên cũng thôi.
Mới nãy Ôn Tử cũng tham gia trò chơi nên không kịp nhìn thấy khoảnh khắc hiếm thấy kia. Lần này coi như mất công vô ích, cô bèn chạy đến chỗ các bạn, cố gắng moi một ít thông tin, hình ảnh.
Đinh Di San ngồi cạnh cửa sổ nhìn cả phòng vui vẻ thì cô ta cảm thấy chua xót.
Đinh Tuệ Tuệ tức giận không chịu được. Bên Giản Chi có Thẩm Quan Mặc bảo vệ không rời nên cô ta không làm gì được nhưng Ôn Tử phía này thì cô ta quyết tâm chỉnh cho bằng được.
Cô ta nhìn chị họ đang đau khổ của mình, căm giận bước về phía Ôn Tử.
Ôn Tử đang cùng bạn bè nói chuyện vui vẻ bỗng thấy điện thoại trong tay bị giật mất. Cô quay lại nhìn. Lúc đầu vẻ mặt còn hớn hở, thấy kẻ đến là ai bèn sa sầm lại.
“Trả đây”.
Đinh Tuệ Tuệ cầm di động của Ôn Tử, dùng móng tay sắc bèn cào một đường trên màn hình, xảo quyệt hỏi lòng vòng: “Anh Dịch đâu? Sao không đến nhỉ?”.
“Tôi không biết”. Ôn Tử bặm môi, bình tĩnh trả lời.
“Cô không biết!”. Đinh Tuệ Tuệ hừ lạnh: “Da mặt cô dày nên không phải vẫn quấn quýt anh ấy à?”.
“Chuyện của anh ta đi mà hỏi anh ta, trả điện thoại đây”.
Đinh Tuệ Tuệ cười châm chọc, nhìn về phía Thẩm Quân Mặc đang nói chuyện với Giản Chi: “Quả thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, làm người lại làm loại hồ ly chuyên đi cướp bạn trai người khác”.
Nếu cô ta chỉ nhắm vào mình thì Ôn Tử chỉ cần nghe tai trái ra tai phải là được nhưng lời này rõ ràng nhắm vào Giản Chi.
Giọng nói Ôn Tử lạnh lẽo, miệt thị: “Tôi thật sự thấy thương thay cho cha mẹ cô. Nuôi ăn nuôi học đến từng này tuổi đầu, cuối cùng lại nuôi ra một kẻ không có giáo dục, mở mồm toàn mấy lời đầu đường xó chợ”.
Nói xong cô giật lại điện thoại từ tay Đinh Tuệ Tuệ.
Định Tuệ Tuệ giận tím mặt. Cô ta đã nhiều lần tìm Ôn Tử gây khó dễ nhưng lúc nào Ôn Tử cũng như quả hồng mềm, nhẫn nhục chịu đựng mặc cô ta xâu xé
Đinh Tuệ Tuệ tưởng Ôn Tử là người dễ ức hiếp. Ai ngờ hôm nay trước mặt bao nhiêu người lại bị Ôn Tử giáo huấn một trận mất mặt thế này. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói lại lần nữa thử xem”.
Ôn Tử cười gằn, chưa kịp nói gì thì thấy vẻ mặt quyết tâm của Đinh Tuệ Tuệ. Cô ta vung tay tát Ôn Tử một cái.
Ôn tử chẳng kịp đề phòng lãnh trọn cái tát như trời giáng của cô ta. Đinh Tuệ Tuệ dùng hết sức, cái tát này để lại trên khuôn mặt trắng nõn của Ôn Tử một vết đỏ thật lớn. Nhìn kĩ còn thấy chấm máu nhỏ li ti dưới lớp da.
Đinh Tuệ Tuệ là người khoa khác, lúc cô ta bắt đầu chẳng ai để ý. Bây giờ thấy Ôn Tử bị khi dễ nhưng ánh mắt vẫn quật cường, các bạn trong lớp bèn vây quanh Đinh Tuệ Tuệ, giam cô ta giữa vòng vây không cho thoát.
Thẩm Quân Mặc bước nhanh đến. Anh nãy giờ trò chuyện với Giản Chi nên không để ý chuyện bên này. Ai ngờ để xảy ra chuyện lớn như vậy.
Giản Chi cũng vội vàng bước qua đỡ lấy Ôn Tử. Cô chưa bao giờ thấy Ôn Tử như thế này, rồi nhớ đến cô bé từng kể về môn đăng hộ đối, liên tưởng một chút cô đã hiểu mọi chuyện chắc liên quan đến con bé tên Đinh Tuệ Tuệ này…
Cô bé đã chịu bao nhiêu oan ức? Sao lại không chịu kể với người khác chứ…
Thẩm Quân Mặc kéo sinh viên ra ngoài, khuôn mặt lạnh lẽo đi về phía Định Tuệ Tuệ chuẩn bị mở miệng giáo huấn cô ta thì từ phía cửa bỗng vang đến tiếng từng bước chân bước đi dồn dập.
“Nhóc Ôn Tử…” Tiêu Dịch thò đầu vào đám đông, vừa nhìn thấy tình trạng của Ôn Tử, lời chưa kịp nói bị chặn ngang cổ.
Anh bước nhanh về phía Ôn Tử, vẻ mặt cợt nhả đã mất tăm mất tích, thay vào đó là bộ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng: “Xảy ra chuyện gì?”.
Sau khi thấy Tiêu Dịch, nước mắt của Ôn Tử nhanh chóng chảy xuống nhưng cô vẫn quật cường quay mặt đi, im lặng.
Tiêu Dịch nhìn dáng vẻ ấy của Ôn Tử, bên má đã bắt đầu sưng tím, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
“Cô, xảy ra chuyện gì?”. Ánh mắt anh không rời, vẫn chăm chú nhìn Ôn Tử, cứ thế nghiêm túc, âm trầm hỏi Đinh Tuệ Tuệ đứng giữa mọi người.
Đinh Tuệ Tuệ không ngờ chuyện sẽ phát triển đến mức này, cô ta hoảng loạn, ợm ờ nửa ngày cũng chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Hơn nữa cô ta nhìn thấy Tiêu Dịch đối với Ôn Tử vừa đau lòng vừa tỏ ý che chở, trong lòng vừa tức vừa sợ, mở miệng nghẹn ngào nói: “Anh Dịch…”.
Dường như Tiêu Dịch chẳng nghe thấy gì. Anh giao Ôn Tử cho Giản Chi, lạnh lùng quay người bước từng bước về phía Đinh Tuệ Tuệ khiến cô ta run rẩy sợ hãi.
“Anh Dịch…”. Đinh Tuệ Tuệ thật sự sợ hãi. Bộ mặt này của Tiêu Dịch cô ta chưa từng gặp qua bao giờ. Thường ngày Tiêu Dịch lúc nào cũng cợt nhả, vui vẻ. Tuy cũng có lúc không để ý đến cô ta nhưng thần sắc dữ tợn như thế này giờ cô ta mới gặp.
Đinh Di San bấy giờ mới ý thức được mức dộ nghiêm trọng của sự việc. Đinh Tuệ Tuệ ra tay đánh người trước mặt bao nhiêu người khác, nói tóm gọn là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Cô ta bước tới che chắn Đinh Tuệ Tuệ khỏi tầm mắt tức giận của Tiêu Dịch, trong lòng liên tục cân nhắc, bày ra điệu bộ đáng thương nói: “Tiêu Dịch, chỉ là chuyện mấy cô gái trẻ tuổi xung đột thôi. Đinh Tuệ Tuệ cũng là nhất thời kích động ra tay, anh tha thứ cho cô bé đi”.
Tiêu Dịch nào thèm liếc nhìn cô ta một lần, chỉ phát ra tiềng hừ lạnh.
Tiêu Dịch tỏ thái độ cứng rắn, Đinh Di San cuống quýt bèn hường về Thẩm Quân Mặc cầu cứu: “A Mặc, anh khuyên Tiêu Dịch đi. Chỉ là chuyện sinh viên ầm ỹ đôi chút, đừng làm lớn chuyện nữa”.
Hai chị em cô ta bị một đám đông vây kín xung quanh, nhìn qua thật đáng thương. Thẩm Quân Mặc không như những người đọc sách hay thương hương tiếc ngọc, anh lạnh lùng, thờ ơ đáp lại.
“Họ cũng đều đã hai mươi tuổi, phải chịu trách nhiệm với hành vi của bản thân. Bây giờ đưa Ôn Tử đi kiểm tra thương tích, sau đó đến đồn công an khai báo. Tôi đáp ứng cô, nếu lúc đó cần lấy khẩu cung, nhất định tôi sẽ khai rõ những điều mắt thấy tai nghe, không thêm không bớt, không thiên vị ai”.
Dinh Di San không ngờ bản thân vốn đã yếu thế mà Thẩm Quân Mặc còn không nể nang cô ta nên vẻ mặt trắng bệch, chẳng tốt hơn Đinh Tuệ Tuệ là bao.
Cục diện ở thế giằng co một hồi thì Ôn Tử kéo tay áo Tiêu Dịch, nhỏ giọng nói: “Bỏ qua đi”.
Tiêu Dịch nắm tay cô động viên nhưng vẻ mặt vẫn kiên quyết.
Ôn Tử có ý định nhân nhượng cho qua mọi chuyện. Cô nghĩ Đinh Di San nói cũng đúng, chuyện này làm ầm ỹ chẳng ai có lợi cả.
Bọn họ vẫn còn là sinh viên, Tiêu Dịch miễn cưỡng có thể coi là thầy giáo của các cô. Nhưng anh còn là ông chủ của một công ty lớn. Xã hội bây giờ rất nhiều kẻ rỗi hơi, chỉ cần đôi ba câu là có thể khiến mọi chuyện trở nên sai lệch, mờ ám rất nhiều.
Bản thân cô thì không sao nhưng nếu đến tai gia đình ở nhà…
“Chỉ cần cô ta xin lỗi tôi sẽ tha thứ, anh cũng đừng tính toán nữa..”. Ôn Tử vẫn tiếp tục khuyên Tiêu Dịch. Nhưng Đinh Tuệ Tuệ nghe thấy lại chẳng hề cảm kích Ôn Tử. Nhất là khi nghe mấy chữ xin lỗi, cô ta phản ứng như bị giẫm phải đuôi. Vẻ mắt vừa rồi còn yếu đuối, đáng thương trong giây lát trở nên hung hăng, vênh váo.
Cô ta căm tức từ sau lưng Đinh Di San bước ra định hung hăng lườm Ôn Tử nhưng lại bị Tiêu Dịch nhanh chóng ngăn cản tầm mắt.
Đinh Di San cũng bực mình trong lòng. Sao cô lại có đứa em gái thiếu đầu óc thế chứ. Cô kéo Đinh Tuệ Tuệ lại thì thầm mấy lời nghiêm khắc.
Tuy Đinh Tuệ Tuệ không cam lòng nhưng vẫn quay qua nói xin lỗi với Ôn Tử, Cô ta coi như ghi lòng tạc dạ mối thù này, lén lút nheo mắt nguýt Ôn Tử một cái sắc như dao, dự định có dịp sẽ trả thù lại.
Tiêu Dịch vốn dĩ không định sẽ bỏ qua, huống gì Đinh Tuệ Tuệ vẫn tỏ thái độ lưu manh. Nhưng vì Ôn Tử chẳng muốn dây dưa nữa. Cô lắc lắc cánh tay Tiêu Dịch nói mỗi lần mình mở miệng nói chuyện là thấy đau. Vẻ măt còn phối hợp xuýt xoa vài cái.
Tiêu Dịch cảm thấy đau lòng, sợ có di chứng về sau để lại nên tam thời bỏ qua Đinh Tuệ Tuệ, chỉ nghiêm khắc cảnh cáo vài câu rồi dẫn Ôn Tử rời khỏi.
Cuộc liên hoan đang tốt đẹp thế là kết thúc không vui.
Cũng may Ôn Tử đi bệnh viện kiểm tra kết quả không có gì đáng lo.
Bác sĩ phải giải thích mãi với người đang lo lắng – Tiêu Dịch rằng một cái bạt tai sẽ không ảnh hưởng gì đến não bộ thì anh mới yên lòng.