Thẩm Quân Mặc đang trên đường đến nhà Giản Chi thì nhận được điện thoại của Thẩm Quân Trạch.
Đường đi khá xấu, mưa vẫn rơi mãi không ngừng. Anh nhìn thấy điện thoại nhấp nháy, cắm tai nghe vào, nhận cuộc gọi.
Thì ra hôm nay Thẩm Quân Trạch đến thánh phố bên cạnh công tác. Anh ấy nghe tin thành phố B mưa xối xả, cảm thấy lo lắng cho Đồng Thanh Dao phải đi đón Thẩm Mộ Đồng. Đúng dịp tài xế lại xin nghỉ, anh ấy đành gọi điện thoại cho em trai nhờ giúp.
Thẩm Quân Mặc nhìn bọt nước bắn tung tóe phía trước, cặp lông mày nhíu chặt lại. Anh nghĩ ngợi hơn nửa giây, quyết định đánh tay lái, xe chuyển hướng cách xa con đường dự kiến ban đầu.
“Ừm”. Thẩm Quân Mặc trả lời điện thoại. Nhân lúc chờ đèn xanh, anh soạn một tin nhắn gửi cho Giản Chi.
Trông thấy chú nhỏ đến đón mình, Đồng Đồng hết sức vui vẻ. Vừa bước lên xe đã ríu ra ríu rít kể chuyện, lời trẻ nhỏ nói nghe vui vui tai. Nếu như là anh thường ngày đã hùa cùng cô bé, nhưng hôm nay anh không có tâm trạng.
Chở Đồng Đồng về đến nhà, chị dâu Đồng Thanh Dao đứng ở cửa đón: “Phiền em quá!”.
“Không sao đâu”. Thẩm Quân Mặc liếc nhìn đồng hồ treo tường, xoay người định đi khỏi. Xui thế nào lại bị mẹ Thẩm vừa lúc ra khỏi bếp bắt gặp.
“Lâu lâu mới về nhà một lần đã định đi ngay! Sắp đến giờ cơm rồi”.
“Con còn có việc”. Anh dừng bước trả lời.
Anh đang sốt ruột nhưng mẹ Thẩm vẫn cố chấp: “Có việc cũng ăn xong rồi đi. Gần đây con bận chuyện gì vậy, bao lâu chưa về nhà. Mẹ cũng nghĩ không ra tại sao làm thầy giáo có thể bận như vậy?”.
Mẹ Thẩm bước đến cạnh Thẩm Quân Mặc, kéo anh về phía phòng ăn.
Đồng Thanh Dao nhìn Thẩm Quân Mặc cười áy náy, bước tới khuyên mẹ Thẩm: “A Mặc có tâm đối với công việc như thế, mẹ nên mừng mới đúng chứ”.
Ba người túm tụm ở phía trước che mất tầm nhìn của Đồng Đồng. Cô bé không xem được phim, cầm điều khiển ấn loạn xạ, quyệt miệng giận dỗi nói: “Bà nội, mẹ, chú nhỏ, mọi người che mất Ma Tiên rồi”.
Ba vị bề trên nghe cô bé nói đồng loạt quay về ti vi.
Vừa rồi cô bé ấn lung tung làm cho ti vi đang chiếu hoạt hình đã đổi sang chương trình thời sự của thành phố B.
Trên ti vi đang chiếu cảnh mưa bão ở thành phố B. Người dẫn chương trình mặc áo mưa, giơ micro kể lại tình hình hiện tại. Nhưng tín hiệu quá kém nên âm thanh lúc được lúc mất, chẳng thể nghe rõ người dẫn chương trình đang nói gì.
Thẩm Quân Mặc rùng mình, mơ hồ lo sợ. Mẹ Thẩm cũng im lặng, chăm chú xem ti vi.
Nhiễu sóng mất vài giây thì hình ảnh đột ngột rõ nét, chiếu tình hình đang diễn ra ở trung tâm thành phố.
Người dẫn chương trình xin lỗi vì sự gián đoạn, cầm tờ giấy A4 chi chít chữ, bắt đầu đọc tin.
Lần đầu tiên trong lịch sử, tại thành phố B có cơn mưa cực kì to như thế này. Mưa như trút nước đã kéo dài vài giờ đồng hồ mà chưa có dấu hiệu chấm dứt. Những thiệt hại ban đầu đã được tính toán sơ bộ…Các chuyên gia khẳng định mưa lớn còn kéo dài vài ngày nữa, có thể gây nên hiện tượng ngập úng trong thành phố. Đặc biệt là khu nhà cũ nằm thấp hơn so với các nơi khác, hệ thống thoát nước yếu kém, khó chịu nổi cường độ mưa lớn như hiện nay. Vì vậy đề nghị người dân tăng cao cảnh giác, nếu cảm thấy bất thường phải rời khỏi chỗ ở ngay lập tức…
Chuyên gia còn chưa dứt lời đã thấy hình ảnh một tờ giấy A4 được đưa ra từ góc màn hình. Người dẫn chương trình nhận lấy, nhìn thoáng qua, vẻ mặt buồn bã cắt ngang lời nói của chuyên gia: “Tin tức mới nhất. Phía Tây thành phố có một căn hộ cũ vì chịu đựng không nổi cơn mưa lớn nên đã bị sụp. Chủ nhà là một cụ già sống một mình, chạy không kịp nên đã bị vùi dưới lớp đất đá, bị thương rất nặng…”
Ngoài cửa sổ từng giọt mưa rơi bộp bộp dày đặc trên cửa sổ. Kết hợp với tin tức trên ti vi khiến cho người ta căng thẳng, lo lắng.
Mẹ Thẩm ngẩn ngơ, đang định cảm thán vài câu về cụ ông kia thì Thẩm Quân Mặc đứng bên cạnh giống như giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, xoay người chạy vụt ra ngoài.
Đến lúc mẹ Thẩm nhận ra, nhìn theo chỉ còn thấy bóng lưng của anh. Bà gọi lớn: “Ra ngoài bây giờ nguy hiểm lắm”.
Lời còn chưa dứt, cũng chẳng nghe thấy tiếng Thẩm Quân Mặc đáp lại. Thoáng trong tiếng mưa rơi nghe có tiếng khởi động ô tô rồi thôi.
Ba Thẩm từ phòng sách đi ra, nghe thấy tiếng gọi ở phòng khách, nghi hoặc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”.
“Tên nhóc A Mặc kia không biết có chuyện gì, mưa lớn thế này mà xông thẳng ra ngoài…”. Mẹ Thẩm kể lể tức giận nhưng vẫn lo lắng cho anh.
Đồng Thanh Dao bỗng nhớ đến lời chồng kể hôm trước, động viên bố mẹ: “A Mặc đã lớn rồi, tự biết chừng mực”.
Nhìn mẹ Thẩm vẫn còn lo lắng, Đồng Thanh Dao cười khẽ: “Mẹ, nhìn A Mặc lo lắng như vậy, con nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ dẫn một người vợ về cho bố mẹ thôi”.
Mẹ Thẩm nghe con dâu nói, nửa tin nửa ngờ gật gật đầu, trong lòng thầm mong cơn mưa lớn này nhanh nhanh dừng lại.
Dù đường đi vốn đã khó khăn nhưng tốc độ lái xe của Thẩm Quân Mặc còn nhanh hơn cả bình thường.
Cần gạt nước trước xe liên tục gạt qua gạt lại nhưng trên lớp kính vẫn phủ một tầng nước mờ ảo. Xuyên qua lớp nước mỏng này nhìn sang ven đường, khung cảnh mờ ảo lớn, trông như nhìn qua ống kính vạn hoa.
Thẩm Quân Mặc cau mày, mím chặt môi, hai tay nắm chặt tay lái, đốt ngón tay trắng bệch.
Anh nhìn xe cộ phía trước. May mắn là với thời tiết này, chỉ có chuyện không thể trì hoãn mới phải ra ngoài, còn nữa mọi người đều chọn ở nhà cho an toàn nên xe đi trên đường rất ít. Anh đạp chân ga, lốp ô tô ma sát với mặt đường đọng nước tạo nên hai đám bọt nước văng tung tóe.
Phát thanh trên xe vẫn tiếp tục cập nhật tin tức tai nạn xảy ra khi trời vẫn tiếp tục mưa lớn.
Thẩm Quân Mặc lấy điện thoại gọi cho Giản Chi nhưng chẳng có ai nghe máy.
Anh nhớ đến tin tức mới phát sóng trên ti vi, trong lòng bỗng nhiên bị bóp nghẹn, khó chịu cùng cực. Dường như chỉ có cách nhanh chóng nhìn thấy người kia bình an anh mới yên tâm được.
Trời đã tối sầm. Phía chân trời lâu lâu lại như được mở ra bằng một tia chớp sáng loáng, sau đó là tiếng sét trầm đục vang lên chói tai.
Thẩm Quân Mặc lo lắng, lái xe rẽ qua. Chỉ cần qua ngã tư này sẽ đến nhà Giản Chi, thế mà đột nhiên lại bị ngăn cản.
Một cảnh sát giao thông đến gần, giải thích do phía trước bị sụt lún, cấm xe cộ lưu thông.
Ngay tức khắc Thẩm Quân Mặc cầm điện thoại di động trong tay, mở cửa xe lao vào màn mưa.
Mà bên kia Giản Chi sau khi nhận được tin nhắn của Thẩm Quân Mặc thì phiền muộn mãi. Những tâm tư, suy nghĩ cô ấp ủ một đêm giờ chưa được giãi bày nên có hơi khó chịu.
Nhưng bởi là con gái, cô lại có cảm giác hơi vui mừng vì mình chưa nói với anh. Tóm lại, cảm giác phức tạp.
Những nguyên liệu đã chuẩn bị chẳng được dùng đến, đành cất vào tủ lạnh dự trữ. Tâm trạng lên voi xuống chó nên bữa tối cô cũng không nấu nướng gì, ăn uống qua loa rồi lên lầu đi ngủ.
Chẳng ngờ mới rửa chén xong, cô bước tới khóa cửa thì một tia chớp rạch nửa bầu trời xẹt xuống, theo sau đó là tiếng sấm đùng đoàng, giọt mưa như những viên đạn, bắn bồm bộp lên mái nhà.
Giản Chi nhìn ra ống cống cuồn cuồn nước. Kiểu này không ổn rồi, nước đang ồ ạt dâng cao, chẳng bao lâu sẽ vượt qua bậc thềm tràn vào nhà cô mất thôi.
Giản Chi nhớ lại trước khi cha mẹ đi Mỹ, lúc sửa nhà còn để lại một ít đá vụn và cát cạnh góc tường. Cô vào nhà tắm lấy dù nhanh chóng bước ra ngoài.
Bên ngoài mưa to gió lớn, cây dù trở nên nhỏ bé chẳng có tác dụng bao nhiêu. Lúc Giản Chi đến được góc tường thì áo khoác ngoài đã ướt nhẹp một nửa.
Giản Chi nhanh chóng cúi người nâng túi cát lên. Thời tiết kiểu này làm gì cũng bất tiện, cô dùng cổ và vai kẹp chặt cán dù, túi cát đã ngấm nước mưa nên nặng trình trịch. Cô nửa nhấc nửa kéo đi vài bước đã thấy mệt.
Vất vả lắm mới đem túi cát đặt trước cửa phòng, Giản Chi đã thở hồng hộc. Tóc tai cô dính bết vào nhau, bám chặt má và cổ cô.
Cô cất luôn cây dù, quay lại di chuyển túi thứ hai. Giọt mưa rơi từ trên cao xuống chạm vào người gây nên sự đau đớn, tầm mắt bị nước mưa làm nhòe trở nên mơ hồ. Cô dụi dụi hai mắt rồi ôm lấy túi thứ hai.
Chỉ cách có vài bước nhưng thời tiết bất lợi khiến cô đi lại khó khăn. Bỗng có một tia chớp đánh xuống khiến Giản Chi bị dọa sợ. Hai chân cô lảo đảo, sự hoảng loạn làm cô quên để ý bậc cửa.
Giản Chi hét lên một tiếng, muốn đứng vững nhưng không được, đành nhắm chặt mắt chờ cơn đau ập đến…
Chỉ là, đột nhiên trong không trung xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ kéo cô ôm vào lòng. Giản Chi vẫn còn sợ ngây người, túi cát trong tay liền rơi bịch xuống đất.
Thẩm Quân Mặc nửa ôm nửa đẩy cô đến cánh cửa, cẩn thận kiểm tra xem cô có bị thương ở chỗ khác không. Khi đã chắc chắn cô ổn, đôi lông mày đang nhíu chặt mới giãn ra.
Anh vuốt mái tóc dính sát khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Đi tắm đi không bị cảm mất, ở đây có tôi rồi”.
Có lẽ bị dọa nên đến giờ Giản Chi mới hồi phục tinh thần nhìn rõ người đang đứng ở đây là ai. Cái bộ dáng ướt sũng, chật vật này của anh thật khác xa so với hình tượng hằng ngày.
Mái tóc ngắn đã ngấm nước mưa đến mềm oặt, quần áo giống như vừa nhúng nước xong. Cả vẻ mặt cũng chẳng thong dong như ngày thường, ánh mắt anh u ám, còn có sự lo lắng vẫn còn chưa biến mất.
“Anh..” Giản Chi khe khẽ nói. Mới được một chữ đã bị Thẩm Quân Mặc cắt ngang.
Lần đầu tiên anh nhíu mày với cô: “Nhanh, nghe lời”.
Nói xong chẳng cho Giản Chi phản ứng đã đẩy cô vào trong phòng. Còn anh quay lại nhặt túi cát khi nãy chất lên bậc cửa.
Giản Chi tuy hơi hồ đồ nhưng tốc độ tắm rửa vẫn rất nhanh. Xong xuôi cô mang dép vào chạy thình thịch xuống dưới nhà.
Lúc này Thẩm Quân Mặc cũng vừa chất xong bao cát thành hình tròn, tạo nên một bờ đê nhỏ trước cửa quán, dòng nước bị chặn lại chảy ngược ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân phía sau, anh giũ giũ nước trên người, xoay người bước vào.
Giản Chi đứng ở phòng khách, Thẩm Quân Mặc tuy vẫn chật vật nhưng vẻ thong dong bình tĩnh đã trở lại.
Giản Chi nhìn anh cười dịu dàng, bước về phía mình, bỗng nhớ đến lời thoại trong một bộ phim
… Ý trung nhân của ta là anh hùng tái thế, một ngày nào đó chàng sẽ cưỡi mây ngũ sắc đến cưới ta…
Vì nghĩ đến mấy câu thoại nên gò má Giản Chi ửng hồng. Cô nhìn chằm chằm anh, bỗng nghĩ đến gì đó, xoay người chạy lên lầu.
Thẩm Quân Mặc xoa xoa mũi, cười thầm.
Một lát sau có tiếng Giản Chi từ trên lầu xuống. Trong tay cô có thêm một bộ đồ mặc ở nhà.
Bộ đồ làm từ bông, có mũ trùm đầu, phía trước còn in một nhân vật hoạt hình đang nhe răng cười… Tuy bộ đồ đáng yêu nhưng nhìn vào vẫn biết đây là quần áo dành cho con trai.
“Đây là quần áo em trai tôi. Nghỉ lễ nó hay đến đây chơi nên để sẵn vài bộ”. Giản Chi thấy Thẩm Quân Mặc rũ mắt im lặng khi cô đưa quần áo cho bèn giải thích vài lời: “Quần áo anh ướt hết rồi, thay ra đi”.
Thẩm Quân Mặc cười cười nhìn Giản Chi, nghĩ gì nào ai biết.
Giản Chi vốn đã hơi hơi xấu hổ, bị anh nhìn như thế mặt càng hồng hơn. Cô vội vàng kéo tay anh, dẫn lên cầu thang: “Phòng tắm ở tầng trên, tôi dẫn anh lên”.
Gọi là phòng tắm chứ thật ra chỉ là một góc nhỏ được ngăn lại mà thôi.
Thẩm Quân mặc đi đến đây tất nhiên sẽ đi qua phòng ngủ của Giản Chi. Tường và sàn được làm bằng gỗ, trang hoàng đơn giản, dưới cửa sổ có đặt một kệ sách nhỏ. Giường được đặt sát tường, đồ đạc trên giường cũng được sắp xếp gọn gàng. Phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, chỉnh tề.
Đây là lần đầu tiên Giản Chi dẫn người ngoài vào phòng riêng nên hơi ngại ngùng. Cô đẩy cửa phòng tắm, giới thiệu sơ qua đồ dùng bên trong. Sau đó lấy một cái khăn mặt mới đưa cho anh: “Anh tắm rửa đi, tôi xuống dưới đây”.
Cách cánh cửa gỗ Thẩm Quân Mặc nghe Giản Chi nói lắp bắp thì bật cười.
Anh nhìn bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch. Phía trên đặt một cái ca súc miệng màu vàng có chứa một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng. Trên vách tường treo vài chiếc khăn mặt in hình hoa cỏ.
Thẩm Quân Mặc cứ đứng yên trước gương, tưởng tượng hình ảnh sinh hoạt hằng ngày của Giản Chi giữa bốn bức tường nhỏ bé này.
Anh cười cong cong khóe miệng, với tay lấy cái thau màu tím nhạt. Trên bệ ngoài sữa tắm, dầu gội đầu còn có một bình hoa nho nhỏ.
Chẳng biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt Thẩm Quân Mặc chợt tối sầm lại rồi lóe sáng. Tựa như cười mà chẳng phải cười, phiền muộn mà chẳng phải phiền muộn. Anh đè xuống sự kích động trong lòng, lắc lắc đầu tự cười sự bất đắc dĩ của bản thân. Rồi bỗng chuyển sang vẻ mặt vui sướng, lấy nước nóng trong bình pha với nước lạnh.