Độc Hậu Ngang Tàng

Chương 8-2




Đêm hôm đó Khuynh Thành ngủ rất ngon. Con người nàng rất quyết đoán nói buông là buông, căng bản trong lòng nàng đã không còn chỗ cho vương gia nữa rồi.

Vừa sáng thức dậy nha hoàn đã nhắc nhở nàng chuẩn bị kỹ càng để vào cung gặp hoàng hậu nương nương.

Trước mặt bà ấy nàng cũng chẳng dám ăn mặc phô trương nên đành chọn trang phục màu kem nhã nhặn một chút.

" Con dâu bái kiến mẫu hậu. "

Bà ấy cho nàng miễn lệ rồi còn muốn cùng nàng nói chuyện.

" Dạo này Triết nhi sống tốt không?"

Người ta nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu cơm không lành canh ngọt quả nhiên không sai.

Bà ấy chỉ quan tâm đến nhi tử của mình làm gì để ý đến nàng.

" Thái tử dạo này.... Ừm rất tốt. "

Nàng không biết, quả thật dạo này nàng không gặp Mãn Vọng Triết được mấy lần.

Hắn khi thì phải tập võ, khi thì tập cưỡi ngựa, bắn cung. Có khi còn học cả thư pháp, học quản binh, quản chuyện thu chi trong phủ khiến cho một thái tử phi như nàng ngoài chuyện ngồi không thì chẳng có chuyện gì để làm.

Nói cái gì mà mọi chuyện cứ để hắn làm nàng không cần tốn công.

Rõ ràng là ngụy biện!

" Triết nhi lấy ngươi là ngươi có phúc. Phải biết điều, chăm sóc cho thái tử thật tốt. Nhi tử này của bổn cung là ngọc quý rơi vào tay ngươi không biết là phúc hay họa."

Giữa mẹ chồng nàng dâu thường so cái gì?

Câu trả lời đương nhiên so cách đối xử của người đứng giữa cuộc chiến này đối với bên nào tốt hơn.

Thái tử đã lâu không vào thăm hoàng hậu nương nương đương nhiên bà ấy không vui.

" Mẫu hậu đề cao con dâu quá rồi. Con dâu chỉ là thân nữ nhi có thể gây ra họa gì được đây. "

Nhi tử bà là ngọc quý vậy chẳng lẽ ta là ngọc nát.

Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.!

Thế mà hoàng hậu khi không lại tức giận với nàng. Khuynh Thành còn chưa giận mà bà ấy đã giận.

Hứ!

" Ngươi đừng có lươn lẹo trước mặt bổn cung. "

Nàng đứng dậy cúi đầu hành lễ.

" Vậy thì nương nương phải thất vọng rồi.Con dâu là người cứng đầu, chuyện người không muốn ta làm ta nhất định sẽ làm. "

Khuynh Thành làm cho hoàng hậu tức giận một phen.

" Nữ nhi lớn nhà tướng quân thật không khiến bổn cung thất vọng. Tính cách này của ngươi làm bổn cung chờ đợi ngày ngươi làm mẫu nghi thiên hạ sẽ như thế nào. "

Nàng nhìn người trước mặt, trước giờ nàng chỉ nghĩ sau khi có được chỗ ngồi trên cao đó sẽ trả thù Khuynh gia, trước giờ ngoài việc trả thù nàng vẫn chưa nghĩ đến chuyện gì khác.

" Nương nương yên tâm! Cho dù con dâu có làm hại đến ai cũng sẽ không đụng đến nhi tử của người. "

Thái tử gia tốt với nàng như vậy sao nàng có thể hại hắn được.

Buổi trưa khi về tới phủ thái tử còn gọi nàng tới hỏi chuyện.

" Mẫu hậu là trưởng bối bà ấy nói gì, làm gì cũng có lý của mình. Nàng là con dâu phải giữ đúng bổn phận của mình. Hành vi phải có chuẩn mực. "

Hoàng hậu thương nhất là nhi tử này quả nhiên không uổng phí. Thái tử đối với bà ấy cũng là hết mực tôn trọng và hiếu thảo.

" Ngài cho người theo dõi ta phải không? "

Nàng hỏi vậy hắn cũng không phải người thích nói dối nếu đã nói thẳng với nàng.

" Phải!"

Phu quân của nàng quả nhiên là một người tốt. Tốt đến mức phải cho người theo dõi nàng mới có thể yên tâm.

Cũng may chuyện lần trước nàng đi chưa gặp được Đường Mặc hắn không biết nếu không e là nàng có trăm cái miệng cũng giả thích không được.

" Hai chúng ta....Ta với ngài không cần thiết phải làm những chuyện này. Ngài làm gì ta không quan tâm.Ta cũng mong thái tử đừng quá để ý đến chuyện của ta."

Nam nhân này thích quản người khác như vậy có giỏi đi tìm nữ nhân khác mà quản.

Nàng cùng lắm chỉ là con cờ trong tay hắn chuyện này nàng chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra miệng.

" Còn nữ ta đối với hoàng hậu trước nay như một. Bà ấy tôn trọng ta thì ta sẽ tôn trọng bà ấy."

Nàng về phòng khi ấy trời đã tối.

Phủ thái tử ban ngày yên tĩnh đến đêm càng im ắng lạ thường khiến cho nàng sinh ra ảo tưởng. Có lúc nàng nghĩ phủ thái tử thật giống một phủ đệ bị bỏ hoang.

" Ngài như vậy tương lai có thể cho ta được cái gì?".

Khuynh Thành chán nản, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có nàng nghe được.

Thái tử đối với nàng suy tính trước sau.Nàng bước vào phủ thái tử chưa từng phải làm chuyện gì, cũng chưa từng có chuyện gì khiến nàng phải vắt óc suy nghĩ.

Có điều nàng lo sợ. Nàng lo sau này nếu giống như hoàng hậu nói nàng nếu như gây ra họa gì thì sao?

Khuynh Thành cũng thử nghĩ đến chuyện đó một lần.

" Với tính quyết đoán của ngài chắc hẳn sẽ đem ta quăng xuống sông! "

Đến đây nàng bất giác rùng mình.

" Ngủ thôi.".

Nếu còn không ngủ không chừng tí nữa nàng lại tưởng tượng ra cái gì quỷ quái hơn thì sao.

Thư phòng của thái tử ở đối diện vừa thấy nàng tắt đèn đi ngủ thì thái tử lập tức thở dài.

Cô nương này tính cách quá cứng nhắc nếu là nam nhân không biết phải đối phó với nàng như thế nào.

Hắn cho người theo dõi nàng còn không phải để đề phòng nàng gặp chuyện còn ra tay cứu giúp sao.

Vậy mà còn trách hắn?