Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 98: Gặp lại Sầm lão gia tử (2)






Chương 98: Gặp lại Sầm lão gia tử (2)

Quan Mẫn Mẫn nắm bàn tay nhỏ nhắn của con trai, khẩn trương theo chân người quản gia già đi vào gian nhà ăn kiểu Trung quốc cổ điển của Sầm lão thái gia.

Cô ngàn vạn không ngờ rằng mới vừa trốn khỏi ánh mắt của chú Vinh an toàn về nhà thì đã bị lão quản gia ở nhà lớn họ Sầm đích thân tìm đến cửa, đón hai mẹ con đến nhà họ Sầm.

Lần này cô không dám dấu diếm, chỉ cầm điện thoại nhìn vị quản gia già với vẻ đáng thương, nói muốn gọi điện thoại cho Sầm Chí Quyền báo lại tối nay sẽ tự qua chỗ hắn, người quản gia già cũng không phải dễ bị cô lừa như chú Vinh cộng thêm mẹ cứ ở sau lưng thúc giục, nói cô chọc giận ai cũng không được chọc giận lão gia tử, thế nên bất kể sẽ xảy ra chuyện gì, cô chỉ đành lấy hết can đảm dẫn theo con trai đi gặp Sầm lão thái gia.

Ngược lại với cô, lần trước đụng bể mấy món đồ cổ giá trị không biết bao nhiêu của người ta mà vẫn giữ thái độ không biết trời cao đất dày, cảm nhận được sự khẩn trương của mẹ, trước khi vào nhà ăn, cậu nhóc ngước mặt nhìn mẹ, nghiêm túc nói, 'Mẹ, mẹ sợ cái gì chứ? Có con ở đây, ông lão kia không dám ăn hiếp mẹ con mình đâu!'

'Con im miệng cho mẹ!' Quan Mẫn Mẫn ngừng bước, đưa tay bụm miệng thằng bé.

'Đợi lát nữa gặp lão thái gia không được vô lễ như vậy, biết không? Dù thế nào ông ấy cũng là ông cố của con, OK?'

Quan Cảnh Duệ đẩy tay mẹ mình ra, bất mãn bĩu môi, 'Vậy cũng phải xem ông có xem con là cháu cố hay không đã. Lần trước ông ấy còn mắng con!'

'Ông mắng con Xù!'

'Nhưng con là chủ của con Xù, mắng con Xù tức là mắng con!'

'Được rồi được rồi, không tranh cãi vấn đề này nữa. Tóm lại lát nữa con phải đàng hoàng một chút, ngoan ngoãn một chút, bằng không...'

'Thế nào?'

'Quan tiểu thư, anh bạn nhỏ, lão gia tử đang đợi hai người, xin đi theo tôi.'

Dì Lâm trên mặt là nụ cười hiền hòa ngắt lời hai mẹ con.

'Được.' Quan Mẫn Mẫn ném cho con trai ánh mắt "Nhớ kỹ cho mẹ!" rồi theo chân dì Lâm cùng vào.

Từ lúc hai mẹ con đặt chân vào nhà ăn, ánh mắt Sầm lão thái gia luôn đặt trên người Quan Cảnh Duệ chưa từng rời đi một giây, ngay cả khi Quan Mẫn Mẫn cung kính gọi ông một tiếng ông cũng như không nghe thấy khiến cô chỉ đành bất an đứng đó, không biết lão gia tử đang suy tính cái gì.

'Lão gia tử, có thể dọn cơm chưa?' Dì Lâm đến sau lưng Sầm lão thái gia nhỏ giọng hỏi, chỉ thấy ông gật nhẹ đầu không nói, ngược lại Quan Cảnh Duệ hếch chiếc cằm nhỏ, kiêu ngạo nói, 'Không phải muốn mời chúng con ăn cơm sao? Đứng lâu chân mỏi chết đi được, rốt cuộc có được ăn hay không?'

'Thằng nhãi không biết lớn nhỏ...' Sầm lão thái gia suýt nữa thì lỡ miệng mắng một câu nhưng kịp ngừng lại, có chút giận dỗi hỏi, 'Con tên là gì?'

Quan Cảnh Duệ ngoảnh mặt sang hướng khác không thèm trả lời.

'Ông nội, nó tên Quan Cảnh Duệ.' Quan Mẫn Mẫn len lén bóp tay con trai ra hiệu rồi đành lên tiếng trả lời thay con, không dám giấu diếm gì.

Nếu như lão gia tử cố tình gọi riêng hai mẹ con đến, chắc chắn là đã biết quan hệ giữa họ rồi.

Còn cái thằng nhóc này thật tức chết cô, không cho cô chút mặt mũi gì cả, thực sự rất quá đáng.

'Ờ, nó họ Quan, vậy có quan hệ gì với cháu?' Lão gia tử vuốt râu, cố tình hỏi.

'Ông lão, ông muốn tra hộ khẩu sao? Có muốn ăn cơm không? Không ăn bọn cháu đi!' Cậu nhóc vẫn ngoảnh mặt đi, nói bằng giọng không vui.

'Thằng nhóc hư hỏng!' Lão gia tử tức giận gầm lên, giọng uy nghiêm, khí thế mười phần dọa đến Quan Mẫn Mẫn cả người run lên. Quan Cảnh Duệ ngược lại không hề sợ hãi, giãy tay khỏi tay mẹ, giọng không phục thốt lên, 'Ông lão hư hỏng!'

Phản rồi! Phản rồi! Một thằng nhóc cũng dám đối nghịch với ông! Lão gia tử ngược lại có chút bất ngờ! Lúc này căn bản không cần hỏi cha thằng bé là ai nữa, bộ dạng kiêu ngạo mà bướng bỉnh kia giống hệt cha nó lúc nhỏ, không sai chút nào.

'Quan Cảnh Duệ, con còn dám nói nữa, mẹ với con đoạn tuyệt quan hệ luôn.' Quan tiểu thư lúc này thực sự tức điên rồi, nói chuyện cũng không lựa lời.

Nói rồi mới ý thức được mình vừa mới nói gì, cô cắn môi có chút ngượng ngùng.

Lão gia tử vuốt râu cười, 'Hai mẹ con ngồi xuống đi, ăn cơm.'

Quan Mẫn Mẫn nắm đứa con trai vẻ mặt không tình nguyện ngồi xuống.

Thức ăn rất phong phú nhưng cô ăn chẳng có chút khẩu vị gì, trái ngược với cô, Quan Cảnh Duệ ăn rất ngon miệng, dì Lâm ở bên cạnh hầu hạ cậu nhóc ăn cơm chẳng những xới hai chén cơm liền còn giúp cậu bóc một đống tôm, còn cá, thịt thì chất đầy cả chiếc đĩa nhỏ trước mặt mà cậu nhóc còn chỉ cái này chỉ cái nọ, làm giống như ngày thường cô rất ngược đãi con trai không cho nó ăn không bằng.

Lão gia tử ngược lại không nói gì, thức ăn cũng ăn không bao nhiêu, phần lớn thời gian chỉ nhìn thằng bé đang ăn hào hứng kia bằng ánh mắt vui vẻ.

Ăn cơm xong, Quan Cảnh Duệ lại ăn thêm tráng miệng nữa mới hài lòng vỗ vỗ chiếc bụng nhỏ, 'Ăn no rồi, có thể về nhà được chưa?'

'Lá gan của con cũng không nhỏ nhỉ?' Lão gia tử ra hiệu cho người làm dọn bàn.

'Xin lỗi ông nội, là con dạy con không tốt.' Thân là mẹ người ta, chút giác ngộ này cô vẫn phải có.

Ngày thường con trai cũng không đến nỗi không phép tắc như vậy, chỉ bởi vì người ta mắng con chó cưng của mình một câu mà ghi hận tới bây giờ. Thằng nhóc này, cũng không nghĩ xem tại sao người ta phải mắng con chó của mình chứ! Đụng vỡ một mớ đồ cổ quý giá có tiền cũng không mua được của người ta kia mà.

'Vật nhỏ, hình như cháu có điều bất mãn với ta!' Lão gia tử lên tiếng.

'Là ông bất mãn với con trước.' Cậu nhóc bĩu môi.

'Ta lúc nào thì bất mãn với con chứ?'

'Lần trước ông đòi đánh chết con Xù của cháu.' Đây là nguồn gốc của mọi ân oán, nhất là hôm đó sau khi rời khỏi nhà họ Sầm con Xù nhà cậu bắt đầu ủ rũ buồn bã, suốt ngày tinh thần không tốt khiến cậu không khỏi hoài nghi có phải hôm đó thực sự nó bị dọa sợ hay không, cho nên thái độ đối với lão gia tử không làm sao tốt được.

'Con chó của con đụng bể đồ cổ của ông, ông không thể giận, không thể mắng sao?'

'Nó cũng không phải cố ý.' Con Xù đâu phải người, nó làm sao biết mấy thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền, cho dù là người thì nó cũng chỉ mới 3 tuổi, biết làm sao được chứ?

'Vậy tức là con vì con chó nhỏ đó mà giận dỗi với ông?' Lão gia tử rốt cuộc cũng hiểu rõ, thằng nhóc này đối với con chó bao che khuyết điểm đến tận cùng, thật khiến người ta muốn khóc không được muốn cười không xong.

'Nó không phải chó của người khác, nó là chó của Quan Cảnh Duệ con!' Chó của thiên tài nuôi làm sao có thể so sánh với những con chó tầm thường khác được?

'Được được được, chúng ta không nói về con chó kia nữa.' Lão gia tử giơ hai tay đầu hàng.

'Vậy nói về cái gì?'

'Nói về con, thế nào?'

'Con?' Quan Cảnh Duệ chỉ tay vào mũi mình, sau đó lắc đầu, 'Ông muốn biết cái gì thì cứ hỏi Quan tiểu thư đi. Nhưng phải nhanh một chút nha, con Xù của con mấy hôm nay tinh thần không tốt, con phải về coi chừng nó.'

Thật sự là...ba câu không rời con chó kia, Sầm lão thái gia trợn mắt không nói được gì.

***

Ba người rời khỏi phòng ăn, dời bước về phía phòng trà, dì Lâm đã pha sẵn một bình trà, xem ra lão gia tử đã định nói chuyện lâu với hai mẹ con nhưng Quan Cảnh Duệ lo lắng cho con chó ở nhà mà Quan tiểu thư tối nay còn có hẹn, cậu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng thấy một bàn cờ đang đánh dở thì nảy sinh một kế.

'Con đánh với ông một ván nhé.' Cậu chỉ tay về phía bàn cờ.

'Sau đó thì sao?' Lão gia tử nhìn vẻ tinh nghịch của cậu nhóc, đối với tính cách của đứa cháu này đã nắm được mấy phần, chắc là còn mục đích gì khác đây!

'Con thắng thì ông cho hai mẹ con con về ngay.'

'Con cảm thấy chắc chắn sẽ thắng ta sao?'

'Không. Nhưng dù sao cũng phải thử xem.' Cậu nhóc nhún vai. Cậu ghét nhất là ngồi bên cạnh nghe người lớn nói chuyện, phiền chết.

'Được, thử xem.' Sầm lão thái gia thoải mái nhận lời.

Thế là, làm người thừa, Quan tiểu thư bị mời ra ngoài, ngồi ở bên ngoài nhàm chán chờ.

Nhìn thời gian, thấy đã sắp 8 giờ, nhớ tới cuộc hẹn với boss, cô có chút sốt ruột lấy điện thoại ra, không thấy có cuộc gọi nhỡ nào mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút, cuối cùng gửi tin nhắn đi – "Lúc nào thì anh về?"

Tin nhắn gửi đi 5 phút sau vẫn không thấy trả lời, nghĩ chắc là hắn bận, cô cũng không quấy rầy, đang định lên mạng đọc báo thì đã thấy dì Lâm bê một ly trà qua.

'Dì Lâm.' Quan Mẫn Mẫn tắt điện thoại, đứng lên gọi.

Lần trước nếu như không có dì Lâm giúp đỡ, bọn họ chắc chắn không thoát được, cho nên trong lòng cô vẫn luôn cảm kích bà.

'Quan tiểu thư, mời dùng trà.' Dì Lâm đặt ly trà vào tay cô.

'Dì gọi cháu là Mẫn Mẫn được rồi, không cần khách sạn như vậy.' Nghe cứ thấy không được tự nhiên.

'Mẫn Mẫn...' Dì Lâm cũng không khách sáo, ngồi xuống bên cạnh cô, bộ dạng giống như muốn hỏi lại không dám lên tiếng.

'Dì Lâm, có gì không?' Quan Mẫn Mẫn nhìn bà một cách khó hiểu.

Lâm Thục Hoàn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng, 'Tĩnh Di sao rồi? Hôm đó sau khi ba người đi thì không hề gọi điện thoại về, cô ấy ở bên ngoài có tốt không?'

Thái độ của dì Lâm tràn đây quan tâm và lo lắng, còn mang theo một chút chờ mong.