Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 86: Có bạn trai không sai thì để làm gì? (2)






Chương 86: Có bạn trai không sai thì để làm gì? (2)

'Gì vậy?' Đi đến hồ bơi bên ngoài hắn mới ấn phím đón nghe, giọng nói bởi vì mới thức dậy nên còn mang chút khàn khàn.

'Con đang ở nhà?' Giọng Sầm Húc Sâm tràn đầy nghi hoặc.

Hành trình của con ông biết, ngày hôm qua mới từ Thượng Hải quay về nhưng nếu theo thói quen thường ngày, sáng hôm sau con vẫn sẽ quay lại công ty xử lý những công sự tích tụ mấy ngày qua nhưng giờ đã là 10 giờ rồi mà không thấy bóng dáng đâu, gọi điện thoại thì thật lâu mới nghe mà giọng nói, rõ ràng là mới vừa ngủ dậy.

'Chiều con tới công ty.' Ý chính là nếu có công sự muốn bàn thì xin đợi đến chiều.

'Chuyện ba muốn bàn không phải công việc.' Sầm Húc Sâm đương nhiên hiểu rõ ý con trai mình.

'Chuyện của ba mẹ?' Nếu như là chuyện riêng, Sầm Chí Quyền nghĩ chắc cũng chỉ còn chuyện này. Trước khi qua Thượng Hải hắn cũng có nói, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai họ Sầm – Thích, ba mẹ hắn muốn thế nào cũng được.

Sầm Húc Sâm khựng lại một chút mới nói, 'Mẹ con kiên trì muốn li hôn, chiều nay ba mẹ về nhà gặp lão thái gia và người của nhà họ Thích bàn lại.'

'Ba mẹ tự quyết định đi.' Hắn đã là người trưởng thành, ba mẹ quyết định chuyện gì cũng không cần suy nghĩ đến cảm xúc của hắn.

'Nếu như không có gì ngoài ý muốn, có lẽ các con sẽ có thêm một em trai hay em gái.' Trong giọng nói của Sầm Húc Sâm mang theo một chút e ngại.

Nghe ba mình nói vậy, sắc mặt Sầm Chí Quyền thoáng cứng lại nhưng sau đó nhếch môi đầy châm chọc, 'Ba thích là được rồi.'

Ý của ba hắn chính là cho dù không cưới Tần Khiết thì đứa con này vẫn sẽ sinh ra.

Chỉ có điều, dù ngoài miệng hắn nói nhẹ nhàng như vậy nhưng trong lòng vẫn không dám tin mình sẽ có một đứa em trai hay em gái nhỏ hơn mình đến ba mươi mấy tuổi.

Cũng còn may, không phải có thêm một người mẹ kế còn nhỏ tuổi hơn mình, nhưng thực ra cũng chẳng tốt đến đâu.

Xem ra hắn thật sự quá xem thường thủ đoạn của Tần Khiết rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ba hắn phong lưu hào hoa mấy chục năm trước giờ chưa từng bị ai nắm cán, thế mà lần này...

Không chỉ bị nắm cán, hơn nữa chuyện còn náo động quá lớn.

'Chí Quyền...' Hai cha con ở hai đầu điện thoại trầm mặc một lúc lâu, Sầm Húc Sâm mới lên tiếng, 'Ba với mẹ li hôn sẽ không ảnh hưởng gì tới công ty.'

'Chuyện của con con sẽ tự giải quyết, ba bận việc đi.' Sầm Chí Quyền ngắt điện thoại sau đó ném sang một bên, quay vào phòng đổi quần bơi rồi nhảy ùm xuống nước...

***

Lúc Tần Khiết còn chưa tỉnh ngủ hẳn từ phòng ngủ bước ra, thấy Sầm Húc Sâm thì giật nảy mình, nhìn thấy cô ra, sắc mặt ông có chút tối tăm không rõ cảm xúc.

'Sao anh rảnh mà qua đây?'

Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc rối của mình rồi đi đến trước mặt ông, lấy can đảm ngồi xuống bên cạnh, đưa tay khoác lên cánh tay ông, nũng nịu hỏi.

'Có phải anh nên đợi em đánh động đến ba em rồi mới qua tìm em thì thích hợp hơn?' Giọng Sầm Húc Sâm thật lạnh khiến cho Tần Khiết đang dán sát người vào ông không khỏi khẩn trương đến run lên.

'Anh nói gì vậy? Sao em có thể đánh động đến chỗ của lão thái gia chứ?' Cô nhỏ giọng biện giải, trong giọng nói có chút ủy khuất.

'Tần Khiết, những năm qua anh đối xử với em không tệ chứ?'

Lúc mới theo ông, cô không giành không tranh, rất biết xem sắc mặt người mà hành xử, lúc nào cũng uyển chuyển dịu dàng, nói tóm lại là một cô gái rất nhu thuận, cũng vì vậy mà cô mới có thể trở thành một trong số những bạn gái cố định lâu năm của ông.

Ông thích loại phụ nữ ngoan ngoãn vâng lời, biết thân biết phận và biết chừng mực. Vốn cũng không định trói buộc cô cả đời bởi vì ông ngoại trừ tiền thì không thể cho cô thứ gì khác, chỉ vì mấy năm qua cô chưa từng đề xuất rời đi, dưới tình huống không phiền đến ai không hại đến mình, ông thấy không sao cả, dù sao trước giờ bên cạnh ông cũng không thiếu phụ nữ.

Nếu như cô không muốn tiếp tục ở bên cạnh ông, ông sẽ cho cô một khoản tiền lớn coi như của hồi môn.

Chỉ tiếc là dã tâm của cô quá lớn, nhiều năm qua ẩn nhẫn như vậy là vì muốn gả và nhà họ Sầm.

Bị bại dưới tay một cô gái đúng là điều mà Sầm Húc Sâm trước giờ chưa từng nghĩ tới.

Nhưng chuyện đã đến nước này, Thích Bội Tư bên đó lại kiên quyết li hôn, ông ngược lại muốn xem thử cô rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể trèo lên chiếc ghế Sầm phu nhân này.

'Anh tốt với em, em vẫn luôn ghi nhớ.' Nghe ông nói vậy, Tần Khiết cho dù có chột dạ vẫn phải lấy hết can đảm mềm giọng nói.

Lần này Sầm Húc Sâm kéo tay cô ra khỏi tay mình, đẩy ra, đưa tay với lấy túi hồ sơ bên người, thấy nó, tim Tần Khiết chợt thắt lại...

'Em ghi nhớ trong lòng thế này sao?'

Từng bức ảnh rơi lả tả trước mặt cô, là buổi tối hôm đó, khi Sầm Chí Quyền đến tìm cô dưới lầu chung cư nơi cô ở...

Người chụp ảnh nhất định là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, đèn không sáng nhưng lại có thể chụp được mặt của hai người thật rõ ràng, hơn nữa mỗi một tấm đều mang một chút gì đó ái muội, nhất là tấm cô từ sau lưng ôm chầm lấy hắn, biểu cảm trên mặt lúc đó quả thật giống như tình nhân không nỡ xa nhau vậy...

'Không giải thích một chút sao?' Sầm Húc Sâm lãnh đạm nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt bên cạnh.

Tần Khiết khẩn trương nắm chặt bàn tay, móng tay dài bấm thật sau vào da thịt cô vẫn không thấy đau, dù vậy vẫn muốn biện hộ cho mình một lần...

'Em... em...' Môi run rẩy, giọng run rẩy, nói mấy tiếng "em" liền vẫn không nói được một câu giải thích hợp lý nào. Những tấm ảnh này sao lại rơi vào tay ông? Rõ ràng là...

'Anh và Thích Bội Tư làm vợ chồng mấy chục năm, cho dù không có tình cảm nhưng cũng coi như hiểu đối phương. Em cảm thấy chỉ bằng vào mấy tấm hình này, nếu bản thân bà ấy không muốn thì sẽ đồng ý li hôn sao? Nếu thực sự nói về thủ đoạn, bằng vào em có thể chơi nổi với bà ấy? Anh nói cho em biết, người luôn không muốn li hôn là anh, không phải bà ấy.' Sầm Húc Sâm vụt đứng dậy quát, 'Chuyện trước đây giữa em với Chí Quyền anh chưa từng hỏi đến nhưng nếu em đã theo anh thì đừng mơ tưởng quay lại bởi vì em không xứng với con trai anh, hiểu chưa? Đừng tưởng anh không biết chút tâm tư đó của em. Tốt nhất sau này em an phận một chút, đừng suy nghĩ đến chuyện gây phiền phức cho con trai anh nữa, bằng không đừng trách anh không khách sáo. Còn nữa, chuyện giữa anh với Thích Bội Tư em không có quyền hỏi đến.' Người đàn ông quát xong, khom người vỗ nhẹ lên gương mặt lạnh như băng của cô, 'Giống như trước đây vậy, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai đi.'

'Em biết rồi.' Cuối cùng, cô run giọng đáp.

Cô rốt cuộc đích thân thể nghiệm được, một khi đàn ông cứng lòng là thế nào!

Trước đây cô không chạm đến điểm mấu chốt của ông cho nên đối với cô ông vẫn luôn chìu chuộng nhưng khi cô làm ra chuyện vượt quá giới hạn, ông chỉ tùy tiện cũng có thể bóp chết cô.

Không! Không đâu! Ông sẽ không đành lòng đâu! Trong bụng cô còn giọt máu của nhà họ Sầm kia mà, ông sẽ không làm gì cô đâu!

Đứa bé này, cô nhất định phải bảo vệ nó đàng hoàng, tuyệt không cho người nhà họ Sầm có cơ hội mang nó về, tuyệt đối không!

Cô nhất định phải vẻ vang gả vào nhà họ Sầm, vẻ vang ngồi lên chiếc ghế Sầm phu nhân.

Tần Khiết ngồi một mình nơi sofa không biết bao lâu, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên cô mới hoàn hồng, cầm điện thoại lên xem...

"Chuyện ảnh chụp tạm thời như vậy đi."

Vốn định lợi dụng những tấm ảnh này uy hiếp Thích Bội Tư, dù sao có thế nào Sầm Chí Quyền cũng là con trai bà, bà nhất định không hy vọng những tấm ảnh tai tiếng này bị lộ ra ngoài, bại hoại danh tiếng của con trai mình nhưng không ngờ bà lại đưa chúng cho Sầm Húc Sâm.

***

Quan Mẫn Mẫn thức giấc thật sự là đã gần trưa, cô là vì đói bụng mà thức.

Người đàn ông hành hạ cô cả đêm đến nỗi mở mắt không lên chắc là đã đi công ty rồi? Cô bước chân trần xuống giường, định đến tủ lạnh tìm xem có gì lót dạ trước không.

Mới đi được mấy bước đã thấy người đàn ông đã thay xong quần áo đi vào, thấy cô đi chân trần trên sàn, đôi mày hắn thoáng chau lại, 'Sao lại không mang dép?'

Sàn trong phòng ngủ không có thảm, hắn sợ cô bị lạnh.

'Đói bụng quá nên quên mất!' Cô nhỏ giọng đáp.

Người đàn ông sải bước đi đến bên cạnh cô, bế bổng cô gái còn chưa tỉnh ngủ hẳn nào đó lên đi về phía giường, 'Rửa mặt thay đồ, chúng ta ra ngoài ăn.'

'Nhưng em đói quá, có thể uống ly sữa trước không?' Cô ngồi bên giường vẻ mặt đáng thương hỏi.

Sầm tiên sinh nhìn vẻ tội nghiệp của cô, bất đắc dĩ xoay người đi hâm sữa, quả là số làm vú em mà...