Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 529: PN3: Trúc mã và thanh mai (47)




Chiếc xe một đường phóng như bay về hướng căn hộ của Sầm Cảnh Duệ ở trung tâm thành phố.

Thật vất vả mới chờ được thang máy chạy lên đến tầng lầu nơi căn hộ của cậu, rất nhanh, cửa bị nặng nề đẩy ra rồi sập mạnh lại tạo nên một tiếng "rầm" vang vọng, Sầm Cảnh Duệ từ thang máy vào đến nhà vẫn luôn bế bổng Giang Bối Bối trên tay bước chân gấp gáp đi vào phòng ngủ, trong tiếng kêu thất thanh của cô, ném người thằng lên chiếc giường lớn mềm mại.

'Quan Cảnh Duệ...'

Cô nằm ở trên chiếc giường lớn đó, trên nền drap xanh, mái tóc lúc tối đã được quấn lên gọn gàng bởi vì động tác hơi mạnh của cậu mà bắt đầu bung ra, những sợi tóc dài lõa xõa phủ trên gương mặt nhỏ nhắn của cô khiến làn da vốn trắng nõn dưới phản chiếu của ánh đèn càng thêm trong suốt mê người, đôi mắt to tròn như phủ một màn sương mờ, chiếc miệng nhỏ, đôi môi hồng nhuận như hoa đào, gấu của chiếc váy lễ phục bị cuốn lên, dán sát vào bắp chân trắng như tuyết của cô.

Cậu giống như một con sói đã bị bỏ đói bỏ khát rất lâu vậy, sít sao nhìn chằm chằm con mồi là cô, động tác có chút không chờ đợi kịp cởϊ áσ khoác ngoài xuống, cà vạt cũng bị giật xuống, cùng chung số phận bị ném xuống sàn là chiếc áo sơ mi trắng.

Nửa thân trên không bị vật gì che chắn hiện ra dưới ánh đèn vàng nhạt, lớp cơ rắn rỏi ẩn hiện dưới làn da nâu mạnh khỏe, tuy chỉ lớn hơn cô mấy tháng nhưng bởi vì thích vận động, những ngày tháng kiên trì luyện tập khiến cậu có vóc dáng không khác gì một người đàn ông trưởng thành.

Tuy rằng hai năm trở lại đây hai người có vô số lần "thẳng thắn" gặp mựt như thế này, đối với thân thể của nhau đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nhưng giờ này phút này, Giang Bối Bối vẫn có cảm giác khẩn trương đến sắp hít thở không thông như trước.

Cô biết, lần này bọ họ sẽ là của nhau, một cách hoàn chỉnh.

Biết vậy thế nên, vẫn có chút khẩn trương.

'Bối Bối, đừng sợ...'

Cậu cúi xuống, thân thể cao lớn như vây phủ lấy cô, hai tay cô có chút run rẩy đặt lên bờ vai rắn rỏi của cậu...

Suốt một đêm, hết lần này đến lần khác...

Thân thể trẻ trung, tinh lực cuồn cuộn, điểm cấm kỵ một khi đã phá vỡ đúng là rất khó dừng lại.

******

Sau một hồi phóng túng, kết quả sẽ như thế nào?

Khi người trong cuộc vẫn còn đang nhốt mình trong phòng ngủ chưa chịu ra thì trái lại, một đám người lớn đã sớm ngofoid dầy ở phòng khách trong căn hộ của cậu, sốt ruột chờ hai nhân vật chính tỉnh lại.

Sắc mặt của Phạm Trọng Nam quả thực không dám nói dễ coi đến cỡ nào, nói sao thì cũng do tên tiểu tử Sầm Cảnh Duệ kia, yến tiệc còn chưa kết thúc thì đã giống như không chờ đợi kịp mà dẫn con gái hắn chuồn mất, không cần nghĩ cũng biết tiểu tử kia mưu tính chuyện gì rồi.

Chắc là sợ nếu ở lại vườn Hoa Hồng sẽ bị hắn ngăn cản chứ gì.

'Cậu có nghe tôi nói chuyện không đấy?' Sầm Chí Quyền đặt ly cà phê trên tay xuống nhìn về phía Phạm Trọng Nam đối diện, người này nãy giờ vẫn ngồi im lìm không nói không rằng, không cần nói, chắc là lo cho con gái đây mà.



'Cậu nói cái gì?' Phạm Trọng Nam hỏi ngược lại một câu, câu hỏi đã chứng minh 10 phút vừa qua hắn nói chuyện chỉ là nói với không khí thôi.

Sầm Chí Quyền thở dài một tiếng bất đắc dĩ, 'Trọng Nam, chuyện mấy đứa nhỏ, mặc kệ chúng nó đi, dù sao bọn nhỏ cũng đã trưởng thành rồi mà.'

Nếu không phải vì Phạm Trọng Nam mới sáng sớm gọi điện thoại cho con gái nhà mình cùng con trai của hắn đều không thông, bảo hắn cùng qua đây tìm người thì làm gì có chuyện hắn phải đến căn hộ của con trai làm chuyện nhàm chán mà không có ích lợi gì này chứ ?

Điểm mấu chốt là, lúc bọn họ đến căn hộ của Duệ Duệ, đôi uyên ương trẻ vẫn còn đang say sưa trong mộng đẹp kìa !

Bọn họ có lý nào lại không biết xấu hổ mà vào tận trong phòng gọi người chứ ?

Cho nên tất cả đều tụ tập ở phòng khách ở tầng dưới, pha một bình cà phê, một ấm trà hoa, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ đợi, ừm, chính xác hơn là bàn công sự, dù sao thì « Bí mật vườn Hoa Hồng » của Sầm phu nhân và Phạm phu nhân phần tiếp theo cũng sắp đến ngày xuất bản rồi.

Chỉ có điều là, trong số 4 người có mặt ở phòng khách lúc này, rõ ràng là Phạm Trọng Nam lơ đễnh nhất.

'Bối Bối mới mười tám tuổi thôi thì đã bị nó làm cho không xuống nổi giường, tôi còn mặc kệ chúng nó không lo, vậy chẳng phải dễ dàng cho con trai cậu quá sao ?' Phạm Trọng Nam lời nói thẳng thừng không kiêng dè.

Con gái hắn yêu kiều, yếu ớt từ nhỏ, một chút khổ sở cũng chưa từng phải chịu, nếu như để cái tên nhóc không biết nặng nhẹ kia dày vò đến xảy ra chuyện thì biết làm thế nào ?

Nghe vậy Sầm Chí Quyền cũng cạn lời, ngược lại Sầm phu nhân ngồi bên cạnh nghe vậy thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt không để tâm nói, 'Phạm Trọng Nam, tôi cũng là năm 18 tuổi bị ông xã nhà tôi ăn mất, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm đâu. Nào có yếu ớt đến vậy chứ.'

Tuy rằng thân thể đau nhức là điều không thể tránh khỏi nhưng chắc chắn là không nghiêm trọng như Phạm Trọng Nam tưởng tượng, có lẽ trong suy nghĩ của anh ta, con gái mình đang bị hành hạ đến tàn phế đến nơi nên mới vừa sáng sớm đã chạy đến đòi đón người về nhà, thậm chí còn sắp xếp cho bác sĩ gia đình ở bên ngoài chờ sẵn.

Khí thế thế này, quả thực khoa trương quá đi mất !

Hoàn toàn không cần thiết chút nào !

Phạm phu nhân cũng cảm thấy ông xã nhà mình quả thực có chút lo bò trắng răng, nhưng cô biết, với tính cách của hắn, một khi muốn làm chuyện gì đó, trên cơ bản sẽ chẳng nghe ai khuyên nhủ, hơn nữa rất có khả năng sẽ làm ra một vài chuyện ngoài dự liệu của người khác cho nên cô mới phải theo hắn cùng nhau đến.

Mà cũng thật không ngờ là hắn lại không hề kiêng dè nói ra chuyện đối với con gái cũng xem như riêng tư nói ra trước mặt hai vợ chồng Sầm Chí Quyền luôn.

Mà câu trả lời của Quan Mẫn Mẫn cũng thật khiến người ta muốn khóc không được muốn cười không xong.

Dĩ nhiên, người muốn khóc không được muốn cười không xong ngoài Giang Tâm Đóa còn có cả Sầm Chí Quyền.

Loại chuyện này căn bản là không thể so bì, năm đó hắn đã là một người đàn ông trưởng thành chín chắn, đối với cô gái Quan Mẫn Mẫn 18 tuổi say rượu đó đã rất hạ thủ lưu tình, dù sao cô vẫn còn là một cô gái nhỏ. Nhưng con trai thì khác, con trai hắn đang tuổi 18 khí huyết phương cương, đối mặt với cô gái mình đã chờ đợi suốt hai năm trời, có thể khống chế đến mức nào, ai mà biết được chứ ?

Mà phụ huynh hai nhà của bọn trẻ là bọn họ có cần thiết phải giống như mở cuộc họp thảo luận đời sống vợ chồng của chúng không chứ ?

Thật đau đầu quá đi !



Phạm Trọng Nam không đáp lại câu nói của Quan Mẫn Mẫn mà chỉ nhướng mày nhìn Sầm Chí Quyền, ý vị thâm sâu trong đôi mắt rõ ràng hơn lúc nào hết, 'Quả nhiên là cha nào con nấy.'

Chỉ thích bắt nạt mấy cô gái mới thành niên thôi !

Sầm Chí Quyền lần nữa sa mạc lời.

'Phạm Trọng Nam, chúng ta về thôi.' Phạm phu nhân càng lúc càng cảm thấy bầu không khí kỳ quái khác thường, đứng dậy nhìn sang ông xã nhà mình nói.

'Đợi Bối Bối dậy rồi cùng nhau về.' Phạm Trọng Nam không hề nhúc nhích.

Sao hắn lại hâm hấp đầu đồng ý cho con gái đính hôn với thằng nhóc kia chứ ? Tuổi con gái còn quá nhỏ, chịu không nổi dày vò, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết làm sao ?

'Anh rốt cuộc có đi hay không ?' Giang Tâm Đóa bắt đầu bực lên, giọng điệu cũng ngưng trọng hơn.

'Đóa Đóa, đợi thêm chút nữa đi.' Phạm Trọng Nam thấy vợ mình tức giận, đứng lên đi đến trước mặt cô, cầm lấy tay cô dịu giọng nói.

'Anh không về, vậy em về trước.' Giang Tâm Đóa rũ tay hắn ra, nhìn về phía hai vợ chồng Sầm Chí Quyền nói, 'Em về trước nhé.'

Quan Mẫn Mẫn vẫy tay với cô, cười nói, 'Yên tâm đi Đóa Đóa, tôi sẽ chăm sóc cho Bối Bối.'

Nhìn thấy bà xã mình tức giận bỏ đi, Phạm Trọng Nam cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể đuổi theo, cùng nhau rời đi.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, cuối cùng cũng đuổi kịp bước vào theo, kéo tay vợ yêu ôm vào trong ngực, 'Đừng giận mà.'

'Phạm Trọng Nam, anh có cảm thấy mình ấu trĩ quá rồi không ?' Giang Tâm Đóa lườm hắn một cái.

'Ấu trĩ cái gì chứ ?' Phạm tiên sinh rất không phục hỏi lại, 'Anh thực sự lo lắng con gái mình bị cái thằng nhóc cầm thú kia dày vò đến hỏng mất.'

'Sao anh không nghĩ xem ngày xưa mình cầm thú cỡ nào ? Nói người mà không ngẫm đến ta !' Giang Tâm Đóa bĩu môi.

'Anh cầm thú hồi nào chứ ?' Phạm tiên sinh mặt dày không thừa nhận.

'Cái hôm đám cưới ấy, anh còn không biết xấu hổ nói mình không phải cầm thú sao ?'

Cũng phải, không phải cầm thú mà quả thực là cầm thú cũng không bằng.

Phạm tiên sinh nhất thời không còn gì để nói...