Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 474: PN2: Dung Cần và Hoa Lôi (17)




Khi Hoa Lôi mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã hơn 4 giờ chiều.

Người đàn ông nằm bên cạnh vẫn chưa tỉnh nhưng đôi tay vẫn siết chặt eo cô một cách bá đạo.

Cô hơi ngước mặt lên nhìn gương mặt đang trong giấc ngủ say không chút phòng bị của hắn, gương mặt tuấn dật này đã chiếm cứ lòng cô rất nhiều, rất nhiều năm.

Bất kể là trong ba năm hôn nhân hữu danh vô thực kia hay trong khoảng thời gian cô chủ động đến chăm sóc hắn, đối với hắn, cô vẫn luôn ấp ủ một nỗi chờ mong, chờ mong có một ngày hắn nghiêm túc nhìn cô, nhìn ra chân tình của cô.

Nhưng không có, chưa từng có.

Cô đã từng rất tiếc nuối, cũng từng nghĩ đến bỏ cuộc.

Chỉ không ngờ là hắn lại dùng cách này quấn riết lấy, khiến cô trở tay không kịp, khiến cô mất đi lý trí, lại cùng hắn xảy ra quan hệ thân mật.

Hơn nữa lần này, là dưới tình huống hắn hoàn toàn tỉnh táo.

Đợi sau khi thức dậy rồi, chắc hắn sẽ không giống như lần trước đấy chứ?

Giờ cô không có tâm tư suy nghĩ xem tại sao giữa hắn và cô đột nhiên lại có biến chuyển nghiêng trời lệch đất như vậy mà chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây, miễn cho đến lúc hắn thức dậy lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ hoặc nghe những lời khiến người ta đau lòng từ miệng hắn nữa.

Nhưng không ngờ động tác vội vàng của cô lại đánh thức Sầm Dung Cần.

Bàn tay đang đặt nơi eo cô tăng thêm mấy phần sức khiến Hoa Lôi mới vừa nhổm dậy thì lại ngã trở lại trên người hắn.

'Em muốn dậy, thả ra.'

Hai tay cô tì trên ngực hắn, muốn hét to một chút nhưng sáng giờ chưa ăn gì cộng thêm một tràng hoan ái trở tay không kịp kia khiến tiếng của cô chẳng những không có sức uy hiếp gì mà còn mềm mại vô lực như đang làm nũng.

'Dậy làm gì ?'

Tay của Sầm Dung Cần vẫn giữ lấy eo cô, giọng nói bởi vì mới ngủ dậy mà hơi khàn.

'Chủ động đi còn đỡ hơn bị người ta đuổi đi.' Cô nói bằng giọng oán giận.

'Hoa Lôi, anh...'

Sầm Dung Cần biết hành động lần trước của mình đúng là làm cô rất tổn thương nhưng chuyện xảy ra đã xảy ra rồi, hắn không có cách nào xóa bỏ, chỉ có điều, lời xin lỗi đã đến bên môi nhưng lại không cách nào nói ra được.

'Em muốn về.'

'Em thật sự không suy nghĩ về chuyện dọn về đây sống chung với anh sao?' Nghe cô nói muốn về, tâm trạng lại bắt đầu không tốt.

'Tại sao phải dọn về ở chung với anh? Sầm Dung Cần, anh quên rồi sao? Là anh không muốn sống với em, anh không thích em, luôn muốn đuổi em đi, không phải sao?' Nếu như hắn đã nhắc đến chuyện này, vậy cô dứt khoát nói một lần cho rõ ràng luôn đi.

Thái độ của hắn xoay chuyển 180 độ khiến người ta thật sự khó mà lý giải, cô không muốn bản thân lần nữa bị hãm quá sâu không thể thoát ra được.

'Anh...' Hắn không ngờ lại bị cô chất vấn ngược lại, sau thoáng sửng sốt thì cố gắng giải thích, 'Hoa Lôi, em đi rồi, anh rât không quen...'



'Cho nên anh muốn em dọn về là vì không quen?'

'Không phải...' Hắn xác định không chỉ là không quen mà tình cảm hắn dành cho cô đã vượt xa tưởng tượng của hắn quá nhiều rồi nhưng bảo hắn thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình với cô thì lại không cách nào thốt ra thành lời.

'Vậy thì tại sao?'

'Hoa Lôi, anh...'

Hắn ngập ngừng nói, lần đầu tiên trong đời lúng túng đến mức câu gì cũng không thốt ra được, hai người cứ giữ khoảng cách gần gũi trong gang tấc như thế nhưng bầu không khí thì lại cứng nhắc đến kỳ cục.

Trong phòng im ắng đến nỗi có thể nghe được hô hấp của nhau.

Hai thân thể dán sát vào nhau trong không gian im ắng thế này lại sinh ra một loại xao động kỳ lạ khác, một tay hắn từ eo cô dời lên trên, giữ lấy gáy cô đè xuống, đôi môi nóng rực ấn lên môi cô...

'Sầm Dung Cần, anh không thể như thế...'

Cô ngoảnh mặt đi không để hắn hôn, hắn lại đổi thành cắn lấy cổ cô.

Người này, trước đây hai người ngủ chung giường lâu như vậy hắn cũng chưa từng « có hứng thú » với cô, tại sao bây giờ lại thành ra thế này ?

Nếu như không phải bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên không ngừng, Hoa Lôi đoán chừng có lẽ bản thân lại bị hắn chà đạp một phen mất !

Sầm Dung Cần bất đắc dĩ buông cô ra, bực bội vò vò mái tóc ngắn bước xuống giường, tùy ý khoác chiếc áo ngủ lên người rồi quay sang nhìn cô gái vẫn còn đang trốn trong chăn, 'Ở yên đó, anh ra mở cửa.'

Xem thử là cái tên không biết điều nào dám đến ấn chuông cửa nhà hắn lúc này.

Nếu không có chuyện quan trọng, hắn không ném tên kia từ tầng 20 xuống mới lạ đó.

Chỉ là, khi cửa mở ra, nhìn thấy người đến là ai, đừng nói là ném xuống nhà, ngược lại hắn còn hơi lúng túng chào, 'Anh, sao anh lại đến đây ?'

'Nghe nói cậu không khỏe, bọn chị đến xem anh đỡ chút nào chưa ?'

Một gương mặt hớn hở từ phía sau Sầm Chí Quyền nhoài ra.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười này của vợ anh hai, trong lòng Sầm Dung Cần đều buồn bực không thôi.

Chị ấy là muốn đến xem kịch vui chứ gì ? Còn kéo cả anh hai theo ?

'Anh Dung Cần, khỏe chưa ?'

Trình Chi Nam vừa cười vừa kéo cậu sáu nhà họ Sầm vẻ mặt không mấy tình nguyện bước lên, 'Chí Huân biết anh bệnh, tiện đường ghé qua thăm.'

Cậu sáu nhà họ Sầm, Sầm Chí Huân là em trai cùng cha khác mẹ nhỏ hơn Sầm Dung Cần ba tháng nhưng trước giờ gần như chưa từng giao tiếp gì với hắn ở nơi công cộng, thậm chí khi ở nhà cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.

Giờ lại qua đây thăm hắn ? Chắc chắn là bị Trình Chi Nam cứng rắn kéo đi rồi.

Sầm Dung Cần nhìn một đám người trước cửa, sắc mặt thay đổi, nếu như không Sầm Chí Quyền đứng ở trên cùng, câu trả lời của hắn dành cho bọn họ tuyệt đối là một tiếng sập cửa không lưu tình.

'Sao hở ? Không hoan nghênh sao ?' Sầm Chí Quyền vốn không muốn nhúng tay vào chuyện người khác nhưng chống đỡ không nổi sự tấn công của cô vợ hay lo chuyện bao đồng của mình, cuối cùng bị kéo đến đây.



Lúc Trình Chi Nam và Sầm Chí Huân từ công ty bước ra thấy hai người muốn đến chỗ của Sầm Dung Cần liền cứng rắn đòi đi theo, à không, Sầm Chí Huân là bị ép buộc mà đến.

'Nào có chuyện đó.' Sầm Dung Cần mở rộng cửa, lùi lại hai bước nhường đường cho đoàn người không được hoan nghênh kia vào nhà.

Căn phòng khách vốn chẳng mấy khi có khách đến kia nhất thời náo nhiệt vô cùng, mấy vị thiếu gia đương nhiên sẽ không tự mình xuống bếp pha trà, pha cà phê gì đó.

Ngược lại Sầm Chí Quyền không chút để ý đi vào bếp, sau lưng là cái đuôi nhỏ Sầm phu nhân, hắn lấy trong tủ lạnh ra mấy quả cam, tự tay ép cho Sầm phu nhân một ly, còn về chuyện mấy vị thiếu gia ở ngoài kia muốn uống gì thì chẳng liên quan gì đến hắn.

'Ông xã, theo anh Hoa Lôi có ở đây không?' Sầm phu nhân thoải mái tựa người vào chiếc tủ lạnh lớn, hỏi với vẻ nghiền ngẫm.

'Không biết.' Sầm tiên sinh trả lời dứt khoát.

'Dung Cần là loại thiếu gia chẳng hề động đến việc nhà, nếu như không phải có phụ nữ trong nhà, tủ lạnh sao có thể có nhiều đồ như vậy được?'

'Em đó, bớt lo chuyện thiên hạ đi.'

'Em có lo chuyện thiên hạ gì đâu. Dung Cần bị bệnh, qua thăm cậu ấy là chuyện nên làm mà.'

'Vậy ra ngoài trò chuyện với bọn họ một lát, anh ở đây là được rồi.' Sầm tiên sinh buồn cười nhìn vẻ mặt đương nhiên của Sầm phu nhân.

Rõ ràng là núp bóng "quan tâm" để đến tám chuyện còn nói dễ nghe như vậy. Dung Cần cũng đâu phải đứa nhỏ ba tuổi, chỉ bị cảm thôi mà, có cần phải huy động lực lượng hùng hậu như vậy đến thăm không?

Không chỉ cô, Trình Chi Nam cũng là vua tám chuyện, tan sở không có việc gì làm nên đến tìm vui đây mà! Chỉ có Chí Huân...

'Câu chuyện của đám đàn ông em không muốn tham gia. Em ở đây với anh còn hơn.' Sầm phu nhân bước đến, từ phía sau ôm lấy eo ông xã nhà mình, nũng nịu nói.

Mà lúc này ba người đàn ông trong phòng khách, Sầm Dung Cần và Sầm Chí Huân tự động chia nhau hai góc của sofa, vẫn không nói không rằng để mặc cho Trình Chi Nam nói với người này xong thì quay sang nói với người kia đôi câu, tóm lại là chỉ ngồi đó làm tượng gỗ.

Hai anh em này, ngoại trừ ân oán của thế hệ trước ra thì làm gì còn thâm thù đại hận gì chứ ?

Cũng không phải cướp người yêu của đối phương, ở công ty cũng mỗi người một việc không liên can đến nhau, chẳng lẽ thật sự định làm người xa lạ đến hết đời sao ?

Trình Chi Nam nói chuyện chừng 20 phút cũng mệt rồi, cổ họng khát khô, đang định đứng dậy vào bếp xem anh họ lớn đã làm nước uống xong chưa thì một giọng nói thanh tao từ cửa phòng khách vọng đến...

'Xin chào, mọi người hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chơi thế ?'

Bên ngoài náo nhiệt như vậy, Hoa Lôi sao có thể trốn trên giường làm đà điểu được chứ ?

Dù sao những người này cô cũng xem như quen thuộc, không có gì phải ngại ngùng.

'Hoa Lôi, quả nhiên em ở đây, chị đã nói mà !'

Đang bê hai ly nước trái cây ra, Quan Mẫn Mẫn nghe vậy thì vui vẻ gọi cô, sau đó đưa một ly vốn đang định cho một trong ba người đàn ông ngồi kia uống cho Hoa Lôi.

'Cám ơn.'

Hoa Lôi nhận lấy, trong lòng có chút áy náy, người đến là khách vậy mà để cho người ta tự mình làm lấy, vị Cần thiếu gia kia cũng thật là...