Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 469: PN2: Dung Cần và Hoa Lôi (12)




'Cảm sốt đúng không ? Anh đã đo thân nhiệt chưa ? Có cần đi bệnh viện bây giờ không ? Cô thấy hắn ho đến đỏ cả mặt thì không khỏi lo lắng đề nghị.

'Không cần đâu. Anh đếm đến ba, em biến ngay cho anh.'

'Sầm Dung Cần, anh nói chuyện có thể có chút phong độ không ? Người ta tốt bụng đến chăm sóc anh, anh không những chẳng nói một câu dễ nghe mà còn đuổi người ta đi, đúng là chẳng hiểu lòng tốt của người khác gì cả.'

Sầm Dung Cần nhướn mày, 'Dù sao anh cũng không cần em chăm sóc, về đi thôi.'

Nói rồi hắn sập cửa lại, ngăn cô ở bên ngoài.

Cái người này đáng ghét thật, chẳng nói được câu nào dễ nghe cả.

Vừa nghe hắn bệnh cô liền bất chấp tất cả mà chạy đến, ngờ thái độ của hắn lại tệ đến như vậy chứ ?

Hoa Lôi đứng ở cửa không nhúc nhích, căn bản là không có ý định rời đi, hai túi đồ đang xách trong tay càng lúc càng nặng nhưng cánh cửa kia vẫn không mở ra.

Cuối cùng, cô đành chấp nhận sự thật rằng mình cần chiến đấu lâu dài với người đàn ông kia vì vậy đặt hai chiếc túi xuống đất, còn mình thì vẫn đứng yên bất động.

Cô phải kiên trì đến cùng mới được, thấy vừa nãy hắn ho đến vậy, chắc chắn cũng phát sốt, dựa vào cá tính cứng đầu của mình, tuyệt đối không có khả năng người này chịu đi bệnh viện, nếu bệnh biến chứng thành viêm phổi hoặc sốt đến đầu óc hỏng rồi, đến lúc đó, cô, người nhìn thấy hắn trong tình trạng này nhất định sẽ áy náy đến chết.

Hơn nữa, bất kể thế nào hắn cũng đã từng cứu cô, nói thế nào cô cũng không thể trơ mắt nhìn hắn như vậy mà bỏ mặc không lo.

Nhưng cái người này, tính tình xấu đến tệ hại.

Tính khí ngày thường đã tệ lắm rồi, lúc sinh bệnh quả thực đã đến mức không ai chịu nổi.

Vậy mà cô lại cứ thua trên tay hắn, chẳng thà đứng ngoài cửa chịu khổ cũng không đành rời đi !

Hoa Lôi đăm đắm nhìn cánh cửa vẫn luôn đóng chặt nãy giờ, nghĩ tới người đàn ông phía sau cánh cửa đó.

Đã từng, cô tưởng rằng sau khi rời đi rồi, cô sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

Nhưng không ngờ, mới chưa được một tháng hắn đã chủ động xuất hiện trước mặt cô mà cô, lại đứng ngay trước cửa căn hộ của hắn.

Chị Mẫn Mẫn nói phải ngủ với hắn cả đời mới không bị thiệt nhưng cô bây giờ, ngay cả cửa cũng không vào được, ngủ thế nào đây ?

Sầm Dung Cần từ màn hình giám sát nhìn cô, cô đứng bao lâu hắn nhìn bấy lâu nhưng lâu như vậy rồi mà cô dường như không hề có ý định rời đi, cuối cùng hắn thấp giọng rủa một tiếng, lần nữa bước ra mở cửa.

'Nếu như anh không mở cửa, em định đứng ở đây bao lâu ?' Hắn buồn bực hỏi.

Cô gái ngày thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu nhưng tính tình lại bướng vô cùng, chuyện mà cô đã quyết định làm thì sẽ kiên trì đến cùng.

Cũng giống như lúc đầu quyết định đến bệnh viện chăm sóc hắn sau đó đổ lì dọn vào nhà hắn, trèo lên giường hắn vậy, cố chấp bướng bỉnh đến mức khiến hắn không thể không khuất phục.

'Đứng tới khi nào anh ra mở cửa mới thôi.' Cô đáp một cách đương nhiên.

'Vào đi !' Hắn nhường đường cho cô vào nhà sau đó đi thẳng vào phòng mình, đến trước cửa phòng mới quay đầu nhìn cô nói, 'Anh đói bụng, nấu gì cho anh ăn. Với lại, không được gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.'



Cần thiếu gia nói một mạch xong thì bước thẳng vào phòng còn không chút khách khí sập cửa ngay trước mặt cô.

Ra lệnh cho cô làm việc mà còn dám nổi nóng với cô ?

Hoa Lôi buồn bực trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng kín, thật là...

Nào có người nào sinh bệnh mà còn không cho phép tìm bác sĩ chứ ? Cô chính là muốn mời bác sĩ đấy, xem hắn làm gì được cô ? Chẳng lẽ bóp cổ cô sao ?

Thật sự càng nghĩ càng tức, cô vừa rời khỏi công ty thì vội vàng chạy đến lo cho hắn, không cám ơn thì thôi đi, lại còn làm ơn mắc oán.

Vừa nghĩ cô vừa cầm điện thoại lên gọi cho Quan Mẫn Mẫn.

Một mình cô thì làm thế nào đưa hắn đi bệnh viện đây? Nhưng bị bệnh mà không để bác sĩ khám thì sao được chứ ?

Càng đừng nói chân hắn vừa mới hồi phục không bao lâu, nếu như bị ảnh hưởng gì đó nữa thì hỏng bét.

Dù sao nhà họ Sầm có bác sĩ gia đình riêng, chỉ cần gọi thì lập tức đến ngay.

Gọi điện thoại rồi, cô nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt kia, thở dài một tiếng, đem những thứ vừa mua được vào bếp, mở tủ lạnh, nhìn trong đó gần như vẫn còn nguyên vẹn như lúc mình rời đi, hộp đựng rau quả và trái cây đã hỏng hơn một nửa, thịt các loại thì đã biến chất hoàn toàn không thể sử dụng được.

Không cần nghĩ cũng biết, căn bếp này chắc chắn không có người nào đụng tới từ khi cô đi rồi.

Vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ, cô mở bếp nấu nước sau đó vo gạo nấu cháo rồi mới bắt tay vào dọn dẹp tủ lạnh.

Nấu nước xong, cô rót ra một ly để nguội rồi mang đến phòng cho hắn.

Không gõ cửa mà trực tiếp đẩy vào, Sầm Dung Cần đang nằm trên giường, mắt khép hờ, một tay đặt trên trán, hô hấp rất gấp.

Nghe tiếng bước chân, biết là cô, hắn không mở mắt, vẫn im lặng nằm đó.

'Dậy uống chút nước đi.' Cô ngồi xuống bên giường, dịu giọng nói.

Hắn không nhúc nhích.

'Dung Cần...' Giọng cô lớn hơn.

Hắn dịch bàn tay ra khỏi trán, mở mắt lẳng lặng nhìn cô.

Hoa Lôi đặt ly nước lên tủ đầu giường, đưa tay sờ lên trán hắn, vốn bàn tay cầm ly nước có chút ấm, ai ngờ lúc đụng vào da hắn lại bị nhiệt độ nóng hổi kia dọa đến giật mình.

'Anh sốt đến vậy sao còn không chịu đi khám ?' Cô tức giận trách một tiếng sau đó vội nhỏm dậy đi tìm thùng thuốc.

Sầm Dung Cần nhìn theo bóng dáng hối hả của cô, chầm chậm ngồi dậy, khóe môi hơi nhếch lên, với tay lấy ly nước uống một hơi cạn sạch.

Một phút sau, Hoa Lôi cầm nhiệt kế vào, đo thân nhiệt mới thấy quả đúng như cô nghĩ, sốt không nhẹ.

'Anh nằm nghỉ trước, bác sĩ sẽ đến ngay.' Vừa nãy lúc ra ngoài cô đã gọi cho Mẫn Mẫn, chị ấy nói chậm nhất là 15 phút nữa bác sĩ của nhà họ Sầm sẽ đến nơi.

Vốn không định lãng phí sức lực nói chuyện nhưng nghe vậy, Sầm Dung Cần nheo nheo mắt, 'Bác sĩ ?'



'Là bác sĩ của nhà họ Sầm do anh hai anh bảo tới cho nên, tốt nhất là anh an phận một chút chờ đó, em xuống bếp xem cháo đã nấu xong chưa.'

Nói rồi, cô liếc nhanh người đàn ông đang ngồi trên giường kia, năm giây sau, thấy hắn không nói tiếng nào cô mới yên lòng rời đi.

Quả nhiên Mẫn Mẫn nói không sai, vị Cần thiếu gia này nghe lời anh hai mình nhất.

Vừa nãy lúc nói điện thoại, cô bảo tính tình của hắn rất xấu, bệnh mà không chịu đi khám thì chị ấy nói nếu như hắn còn nổi cáu, cô cứ nói bác sĩ là do Sầm đại ca bảo đến, đảm bảo hắn sẽ nghe lời.

Thì ra là thật !

Em trai nghe lời anh trai cũng bình thường thôi. Nhưng giống như vị Cần thiếu gia này, đã hơn 30 tuổi rồi mà vẫn còn nghe lời như vậy, có phải có chút... ?

Hoa Lôi tuy trong lòng ngờ vực nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Cô mới vào bếp được mấy phút thì bác sĩ của nhà họ Sầm đã đến.

Dẫn ông vào phòng để ông khám cho hắn xong cô lại tiếp tục vào bếp nấu cháo cho hắn.

Hoa Lôi vừa đảo cháo vừa băm thịt nạc và nấm hương, đợi khi cháo gần chín thì cho vào. Tuy rằng trong lòng vẫn còn giận nhưng vẫn muốn nấu một chén cháo vừa ngon vừa có dinh dưỡng cho người bệnh là hắn.

Khi cô múc một chén cháo mang ra khỏi bếp thì thấy bác sĩ thì phòng hắn đi ra.

'Tam thiếu phu nhân...' Bác sĩ lễ phép gọi.

'Tôi đã không còn là tam thiếu phu nhân của nhà họ Sầm rồi, gọi tôi Hoa tiểu thư là được.' Hoa Lôi đặt chiếc khay trên tay xuống, có chút ngượng ngùng nói. Người làm cho nhà họ Sầm nhìn thấy cô cứ luôn dùng cách xưng hô cũ khiến cho cô có chút lúng túng.

Sớm đã không phải vậy rồi.

'Anh ấy sao rồi ?'

Đối với chuyện nhà của họ Sầm, người ngoài không thể can thiệp, cũng không có ý kiến, vị bác sĩ chỉ mỉm cười, 'Cần thiếu gia chỉ bị cảm thường thôi, chắc là do gần đây lao lực quá sức. Tôi đã cho ngài ấy uống thuốc giảm sốt, hai loại thuốc kia đợi lát nữa cô cho cần thiếu gia uống sau khi ăn nửa tiếng, nghỉ ngơi nhiều, dùng bữa đúng giờ, đảm bảo hai ngày nữa sẽ có thể hồi phục.'

'Bác sĩ Lục, cám ơn ông.'

'Chuyện tôi phải làm mà, tôi đi trước, có chuyện gì cô cứ gọi cho tôi.'

Tiễn vị bác sĩ đi rồi, Hoa Lôi vừa định mang cháo vào thì đã thấy cửa phòng mở ra, hắn bước ra, sắc mặt vẫn còn hơi đỏ.

'Anh đỡ chút nào chưa ? Có muốn ăn gì không ?'

Sầm Dung Cần hừ khẽ một tiếng sau đó bước đến bàn ăn ngồi xuống, nhìn chén cháo bốc khói nghi ngút, tỏa mùi thơm hấp dẫn, dạ dày đã bị bỏ đói một ngày bắt đầu biểu tình kịch liệt, tạm thời không rảnh để ý đến cô.

Hoa Lôi ngồi xuống bên kia bàn, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm người đàn ông đang ăn cháo, 'Ngon không ?', cô hỏi.

'Tàm tạm.' Hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp.

Ờ, tàm tạm có thể xem như là lời khen rồi ! Muốn nghe được từ người này một câu tán dương thực sự còn khó hơn lên trời !