Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 462: PN2: Dung Cần và Hoa Lôi (05)




Cảm giác buồn bực không tan mà còn tăng thêm, hắn đứng dậy quay về phòng, ánh mắt quét một vòng, trên chiếc bàn trang điểm mà sau khi cô dọn vào mới có, tất cả những sản phẩm dưỡng da cũng đã không còn, rõ ràng về điểm này, hai người làm kia làm còn chưa đủ, sao lại không đem cả chiếc bàn trang điểm này ném đi chứ?

Còn drap giường nữa, vẫn là chiếc drap màu hồng lam cực kỳ nữ tính ngày hôm qua, hắn bực bội đưa tay kéo mạnh nó xuống, ném luôn trên sàn.

Đi đến phòng thay đồ, mở tủ quần áo, khi nhìn thấy bên trong trống đi một nửa, không hiểu sao trong lòng, cảm giác khó chịu lại dầy thêm một tầng.

"Oa, tủ quần áo rộng như vậy, xem ra em nên mang nhiều quần áo hơn nữa mới phải."

Hắn nhớ ngày đầu tiên khi cô đến đã từng nói như vậy.

Trên thực tế, sau đó bởi vì bận rộn chuyện chăm sóc hắn, bận cùng hắn đi tập vật lý trị liệu, cô căn bản chẳng thêm được bao nhiêu quần áo, ngược lại, vì tiện cho hắn, cô đã mua cho hắn không ít những trang phục thoải mái mà trước giờ hắn rất ít mặc.

Tâm tư của cô, thời gian của cô, sức lực của cô hầu như chỉ xoay quanh hắn, không phải hắn không nhìn thấy điều đó, hắn chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.

Cộng thêm tối qua bởi bị tính kế mà tức giận không kìm được, hôm nay lần nữa nói năng không lựa lời, đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình.

Tốt rồi, lần này thì tốt rồi, thật sự yên tĩnh.

Hắn chỉ là... nhất thời còn chưa thích ứng mà thôi.

Từ hôm nay bắt đầu, hắn phải khôi phục lại cuộc sống trước đây của mình.

Nhưng con người, một khi đã quen có người bầu bạn thì nhất thời rất khó mà quen với sự cô độc được, thật sự là một chuyện rất khó.

Chẳng hạn như, không hắn tắm xong mới phát hiện trong phòng không có khăn tắm, rất vô thức, hắn lên tiếng gọi, 'Hoa Lôi, khăn tắm đâu?'

Lời nói ra rồi hắn mới bực dọc vò đầu, hắn gọi ai đây chứ?

Về phòng, nằm trên chiếc giường lớn mà hai người đã ngủ cùng nhau một thời gian dài kia, lại vô thức bật ra một câu, 'Còn vượt qua lằn ranh, cẩn thận tôi đá cô xuống giường.'

Hắn bây giờ đá ai đây chứ?

Cô nàng đáng chết kia, người đã đi rồi mà vẫn như âm hồn bất an cứ quẩn quanh trong đầu hắn.

Xem ra ngày mai hắn phải rời khỏi đây, miễn cho suốt ngày cứ bị những "thói quen xấu" này ảnh hưởng.

****

Hoa Lôi ngồi trên sàn nhìn mớ đồ đạc mà những người làm từ chỗ của hắn dọn dẹp sau đó tài xế đưa đến kia, hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ xem sửa soạn lại chúng thế nào, đặt chúng ở đâu.

Sau khi rời khỏi nhà họ Sầm, cô lê tấm thân mệt mỏi ngồi ở một băng ghế bên vệ đường thật lâu, mãi cho đến khi đường phố đã lên đèn, điện thoại của cô vang lên, theo phản xạ, Hoa Lôi cầm nó lên, lúc thấy số gọi đến là số điện thoại nhà hắn, một chút xíu hy vọng còn chưa dập tắt trong lòng lại bùng lên nhưng khi nghe đầu kia truyền đến là giọng của người làm nhắc nhở cô đồ đạc đã gửi đầy đủ thì trong lòng cô, cảm giác buồn bã càng sâu hơn một tầng, hoàn toàn tuyệt vọng rồi.



Cộc cộc cộc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Lôi chớp chớp đôi mắt đã phủ một tầng sương mù, nặn ra một nụ cười rồi lên tiếng.

'Vào đi.' Đây là căn hộ nhỏ mà trước đó, khi cô và hắn ký đơn ly hôn ba đã mua cho cô. Căn hộ tuy nhỏ nhưng vẫn có một gian phòng ngủ chính và một gian phòng dành cho khách.

Em trai Hoa An sau khi cô quyết định đi chăm sóc hắn khi hắn bị thương thì đã đến Singapore tiếp nhận công việc của cô, năm nay mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học nhưng Hoa An lại có một vẻ trầm ổn không hề tương đương với số tuổi của mình.

'Chuyện gì vậy?' Cô ngoảnh mặt sang nhìn cậu em nãy giờ không nói tiếng nào của mình.

Hoa An sâu sắc đánh giá cô một hồi mới đi đến trước mặt, vò vò tóc chị mình, 'Chị như vậy xấu thật đó.'

'Hoa An, cái đồ đáng ghét này, em lại dám nói đại mỹ nhân siêu cấp vô địch trong vũ trụ là chị xấu à?'

'Hoa Lôi tiểu thư, chị còn nhớ tại sao mẹ lại chọn tên Hoa Lôi cho chị không?'

'Em biết sao?' Hoa Lôi liếc cậu em, trong lòng không khỏi lại có chút khổ sở.

'Mẹ có một lần nói với em, lúc mới sinh chị đáng yêu giống như một đóa hoa còn chưa nở rộ cho nên mới lấy tên cho chị là Hoa Lôi (nụ hoa), hy vọng chị giống như một nụ hoa còn chưa nở rộ, vĩnh viễn khiến người ta yêu thích nhất.'

'Vậy mà chị lại không biết đằng sau tên của mình còn có một câu chuyện như vậy, mẹ đâu có nói với chị.' Cô huých vai em trai, 'Vậy tên em có câu chuyện gì không ?'

'Có chứ.'

'Chuyện thế nào ? Mẹ hy vọng em cả đời đều bình an sao ?'

'Không phải. Em nói cho chị biết, mẹ đã từng nghĩ đặt tên cho em là Hoa Lam (giỏ hoa).

Hả ???

Hoa Lôi nhịn không được bật cười, mẹ cô thật đúng là thiên tài ! Đặt tên một thằng con trai là Hoa Lam, vậy mà cũng nghĩ ra được.

Cô chợt có chút đồng cảm với em trai.

'Vậy về sau tại sao không gọi em là Hoa Lam ?'

'Nói đùa sao ? Cái tên khó nghe như vậy cũng dùng được sao ? Đương nhiên là ông bà nội không đồng ý rồi. Em có hỏi mẹ tại sao muốn đặt tên em là Hoa Lam, bà nói Hoa Lôi nhà bà đáng yêu như vậy, đương nhiên cần có một giỏ hoa để che chở. Hừm, rõ ràng là thiên vị mà. Chị đó, đừng để mẹ lo lắng cho mình nữa, bà hy vọng lúc nào chị cũng sống thật vui vẻ chứ không giống như bây giờ, cười mới giả làm sao.'

'Rõ ràng đến vậy sao ?' Nụ cười gượng nãy giờ vụt biến mất, hốc mũi bắt đầu ê ẩm.

'Cực rõ ràng.' Cậu còn chưa nói đến đôi mắt của chị ấy, vẫn còn đỏ kìa.



Hoa Lôi hít một hơi, đè nén tâm trạng rầu rĩ không vui xuống, cười khổ nói, 'Hoa An, có phải chị ngốc lắm không ? Một thời gian dài như vậy mà còn không giải quyết được một người đàn ông.'

'Đó là vì người đàn ông đó không biết trân trọng.' Hoa An thở dài một tiếng, 'Nhưng giờ chị rời khỏi anh ta quay về thì tốt rồi, miễn cho em suốt ngày cứ lo chị bị bắt nạt.'

Cô rầu rĩ hừ một tiếng, 'Chị đúng là rất ngốc. Những nữ chính trong phim truyền hình hay trong tiểu thuyết đều làm cảm động được nam chính, có được tình yêu của anh ta thế mà đến lượt chị, cả tâm lẫn thân đều mất mà còn chẳng được cái gì.'

Hơn nữa còn sau khi cùng hắn lên giường thì lại bị không chút lưu luyến đuổi đi.

Có ai thảm hơn cô nữa không ?

'Vậy càng tốt, em giới thiệu đàn ông tốt khác cho chị, nhất định tốt hơn Sầm Dung Cần gấp vạn lần.'

'Nếu như những người khác cũng không muốn chị thì sao ?'

Nghe câu này, Hoa An thực sự hận chết Sầm Dung Cần, thế nào mà hại chị của cậu mất hết lòng tin như vậy chứ ?

Những năm này chị ấy ở Macao sống như thế nào vậy ?

'Lúc nào thì chị trở nên tự ti vậy ? Vừa nãy không phải còn nói mình là đại mỹ nhân sao ?'

'Chị là người phụ nữ xui xẻo !' Kiên trì gìn giữ cuộc hôn nhân hữu danh vô thực suốt 3 năm, kết cuộc lại là li hôn.

Sau khi li hôn còn luyến tiếc chồng trước, mượn danh nghĩa báo ân tiếp cận hắn, thực ra vẫn chỉ bởi vì để ý, bởi vì không cam lòng, ai ngờ kết cuộc vẫn không khác biệt gì, thậm chí so với li hôn còn tệ hơn.

Cái tên đáng ghét kia, còn cho người ném hành lý của cô trở về !

'Không cho phép chị nói mình như vậy. Chị vĩnh viễn là người xinh đẹp đáng yêu nhất trong lòng em.' Hoa An kéo chị mình sát vào, để cô ngả vào vai mình, 'Bờ vai của vị soái ca siêu cấp vô địch vũ trụ là em đây giờ cho chị mượn, nhưng chỉ một lần này thôi đấy, không được có lần sau.'

Lời của em trai khiến nước mắt nãy giờ quẩn quanh trong hốc mắt rốt cuộc vỡ đê, thấm ướt cả bả vai Hoa An.

'Em biết không, bởi vì áy náy, bởi vì yêu cho nên chị chọn con đường đó, chị vẫn luôn nói với mình, bất luận gặp phải tình huống nào cũng phải mỉm cười vượt qua nhưng chị chưa từng nghĩ đến, kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, hắn không thích chị, không hề...'

Cậu như an ủi vỗ vỗ vai cô, 'Không sao đâu, sẽ có người tốt hơn chờ chị. Khóc đi, khóc một lần này thôi đấy, em đảm bảo sẽ không cười chị.'

Câu nói này như chìa khóa mở ra một ổ khóa nào đó, Hoa Lôi gục mặt trên vai em trai, nước mắt như mưa.

Chỉ có điều, vừa khóc, trong đầu lướt qua vẫn là từng chút từng chút những ký ức khi sống cùng hắn, tuy rằng phần lớn đều là bộ dạng tức giận của hắn, những câu châm chọc của hắn, cảnh tượng cuối cùng đọng lại chính là những túi hành lý được người làm đóng gói cẩn thận đưa về.

Vừa nghĩ đến đây, cô rốt cuộc khóc ra thành tiếng...

'Oa oa... hu hu... Sầm Dung Cần, anh là đồ khốn !'