Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 37: Làm chuyện quan trọng hơn cả công sự










Chương 37: Làm chuyện quan trọng hơn cả công sự

Kéo cô gái không quá an phận kia về văn phòng, Sầm Chí Quyền thuận tay khóa luôn cửa phòng, sau khi thả cô ra, hắn vừa đi vào trong vừa không chút cố kỵ cởi áo vest ra, tùy ý vắt nó lên sofa sau đó cởi cúc tay áo sơ mi, cuốn tay áo lên để lộ khuỷu tay rắn rỏi.

Hắn đi đến bên máy pha cà phê, rót ra hai ly mang đến sofa.

'Đây là giấy chuyển nhượng 10% cổ quyền của Quan thị...' Quan Mẫn Mẫn ngồi xuống sofa đối diện với Sầm Chí Quyền đẩy túi văn kiện đến trước mặt hắn.

Sầm Chí Quyền chống một tay lên thành ghế, một tay nâng ly ca phê nhàn nhã uống một hớp rồi đặt xuống, cũng không có ý định mở túi văn kiện trước mặt mà chỉ nhìn Quan Mẫn Mẫn chăm chú, giọng bình thản hỏi, 'Có dọn về nhà họ Quan ở chưa?'

Quan Mẫn Mẫn ngẩn người, nhớ tới lần trước anh ta đúng là có đề xuất yêu cầu này với cô.

Nếu như cô không có dự định kết hôn với Sầm Chí Tề thì dọn về nhà họ Quan ở.

Cô tưởng rằng anh ta chỉ nói cho có lệ, thật không ngờ hôm nay lại nhắc thêm một lần nữa.

Chuyện có thể khiến Sầm Chí Quyền nhắc tới lần thứ hai tuyệt đối là chuyện anh ta rất để tâm. Nhưng cô căn bản là không có cách nào giải thích nguyên nhân vì sao cô không thể dọn về nhà họ Quan ở cho anh ta được.

Thấy cô cắn môi không nói, Sầm Chí Quyền lập tức hiểu ra, cô nhất định còn muốn cùng Sầm Chí Tề ở chung, vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt hắn cũng trở nên rất khó coi.

'Em không muốn dọn về nhà họ Quan cũng được, dọn tới một chỗ khác ở là được.' Hắn đặt tách cà phê xuống, đưa tay cầm lấy túi văn kiện, cũn chưa vội mở, chỉ nhàn nhạt nói.

Giọng điệu tuy nhạt nhưng Quan Mẫn Mẫn có thể nghe ra, đây không phải là một lời đề nghị mà là mệnh lệnh, càng là yêu cầu để Sầm Chí Quyền đồng ý cho Quan thị Kiến thiết gia nhập vào dự án lần này.

Nguyên nhân anh ta không muốn cho cô và Sầm Chí Tề ở chung một căn nhà, Quan Mẫn Mẫn không muốn tìm hiểu sâu xa, nhưng nếu nói đây là yêu cầu duy nhất của anh ta, thực ra nó cũng không phải rất khó khăn.

Chỉ có điều, muốn tìm nhà cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nhanh như vậy, công thêm khoảng thời gian này cô bận như vậy, làm gì có thời gian chứ?

'Đợi em tìm được phòng rồi sẽ dọn ra.'

Cô chỉ có thể trả lời như thế.

Người ta chia cho Quan thị miếng bánh lớn như vậy, chấp thuận theo yêu cầu này của anh ta thì có đáng gì.

'Cho em thời gian ba ngày, nếu tìm không được nhà thì dọn tới căn hộ của tôi ở.'

Sầm Chí Quyền cũng không cho cô quá nhiều thời gian, trực tiếp ấn định kỳ hạn.

Hắn muốn cô gái này cho nên, tất cả những quan hệ giữa cô và Chí Tề hay bất kỳ người đàn ông nào khác đều phải cắt đứt, gọn gàng sạch sẽ.

Dọn tới căn hộ của Sầm Chí Quyền???

Cô không muốn! Tại sao cô phải làm vậy chứ?

'Giờ em lập tức đi tìm nhà, trong vòng ba ngày nhất định sẽ dọn đi. Vậy em đi trước.'

Nói rồi cô cầm lấy túi xách xoay người định đi thì người đàn ông ngồi đối diện chợt đứng lên, cánh tay dài vươn ra giữ chặt lấy vai cô, 'Quan Mẫn Mẫn, em đứng lại cho tôi.'

Bị bàn tay dày rộng của người đàn ông bóp chặt vai như vậy, cho dù cô muốn chạy cũng chạy không được, chỉ đành cứng rắn xoay người lại, 'Sầm tổng, anh có thể thả tay ra trước được không?'

Quan Mẫn Mẫn cô tốt xấu gì cũng là liễu yếu đào tơ, bị người ta dùng sức bóp như vậy, đau lắm nha!

Sầm Chí Quyền nhìn bàn tay to của mình đang đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô gái, hắn cũng không cho rằng mình rất dùng sức nhưng thấy cô nhăn mặt như vậy, mắt hơi nheo lại một chút, cuối cùng vẫn thả tay ra.

'Chạy nhanh như vậy làm gì? Sợ tôi ăn em sao?'

Khoảng cách giữa hai người gần như vậy, mà thân thể cao lớn của Sầm Chí Quyền trước giờ đều luôn khiến cô có nhà họ Sầm áp bách, lúc này anh ta lại Tây trang chỉn chu đứng giữa văn phòng, trên người càng có thêm một loại cảm giác uy nghiêm, thứ cảm giác rất tự nhiên từ một người có quyền lực và địa vị cao cao tại thượng.

Chính là sợ bị anh ăn đấy! Quan Mẫn Mẫn trong lòng nói thầm như vậy nhưng đương nhiên không có lá gan nói ra miệng, lỡ như anh ta thực sự ăn cô thì biết làm thế nào?

'Không phải là em đang vội đi về tìm nhà sao...' Cô gắng gượng đáp, 'Nếu như không có chuyện gì khác, vậy em có thể đi được không?'

Cô hơi ngước mặt lên, đôi mắt to tròn mở to nhìn hắn, lần này cô xin phép rất nghiêm túc, chắc anh ta sẽ không làm khó dễ nữa chứ?

'Nhà đương nhiên phải tìm...' Người đàn ông tiến gần thêm một bước khiến Quan Mẫn Mẫn sợ hết hồn, theo phản xạ muốn né đi nhưng hai tay hắn lần nữa đặt lên vai cô, lực đạo không nặng không nhẹ nhưng rõ ràng đủ để kìm chế cô, sau đó cúi đầu, gương mặt anh tuấn dần phóng đại trước mắt cô, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm, '..nhưng không đến nỗi không thể chờ thêm vài phút.'

Quan Mẫn Mẫn nhất thời nín thở, cả người cứng ngắc, đôi môi cắn chặt, đôi mắt to tròn lúc này tràn ngập bối rối, bị buộc nhìn thẳng vào mắt người đàn ông.

Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi có thể nghe được hô hấp của nhau, có thể cảm nhận được độ ấm trên người đối phương, có thể nghe được mùi tóc thơm ngát của cô cùng mùi nước hoa nam nhàn nhạt trên người hắn, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt mông lung của cô, đáy mắt sâu thẳm như đầm nước dường như đang dấy lên một ngọn lửa.

'Vài...vài phút để làm gì?' Thở cũng không dám thở mạnh, Quan Mẫn Mẫn run giọng hỏi.

'Làm một chút chuyện quan trọng.' Hắn nhẹ câu lên một nụ cười.

'Chuyện...chuyện quan trọng gì?' Cô càng nói càng líu lưỡi.

Chuyện gì còn quan trọng hơn cả công sự?

Người đàn ông nhấc một tay khỏi vai cô, ngón cái và ngón trỏ giữ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, đầu ngón tay cọ nhẹ lên làn da trắng nõn mịn màng của cô gái.

Cả người Quan Mẫn Mẫn đã cứng đờ như khúc gỗ, độ ấm từ đầu ngón tay kia chừng như làm bỏng da cô...

Cảm giác đó, cũng giống như năm đó, khi anh ta ở trong hồ bơi giúp cô cột lại dây áo bơi, đầu ngón tay nóng rực như có như không chạm vào da cô, bỏng rát...

Còn có, lần trước khi ở khách sạn, lúc anh ta cuồng dã hôn cô, nụ hôn nóng bỏng đến nỗi gần như thiêu đốt lý trí...

Mà lúc này, hắn đã ghé sát tai cô, hơi thở nóng rực phất qua gáy, không chút ôn nhu thốt lên hai chữ, 'Hôn em.'

Còn chưa đợi cô kịp có phản ứng, cả người đã bị kéo vào lòng hắn, bàn tay vốn đang đặt trên vai không biết tự bao giờ đã chuyển ra sau gáy, bức bách cô ngưỡng mặt lên nhìn hắn.

'A!' Quan Mẫn Mẫn hốt hoảng kêu lên một tiếng nhưng một giây sau, đôi môi anh đào đã bị hắn hung hăng chiếm lấy.

Cho dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, người đàn ông trước giờ luôn tỏ thái độ công tư phân minh với cô đột nhiên lại lần nữa cường hãn đoạt lấy nụ hôn.

Quan Mẫn Mẫn thực sự nghĩ không ra cô rốt cuộc đã làm cái gì kích thích Sầm Chí Quyền để anh ta lại động tình ngay ở văn phòng làm việc thế này.

Bởi vì kinh ngạc quá độ, đôi mắt to tròn của cô cứ thế trừng to, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn dật của người đàn ông, giữa hai người lúc này gần như không có khoảng cách nào đáng nói.

Sầm Chí Quyền hoàn toàn không bởi vì cô nhìn mình như vậy mà lùi bước, cho dù trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy kinh ngạc lẫn hoảng loạn hắn cũng bất chấp ý nguyện của cô mà ngang ngược tiếp tục hưởng thụ sự ngọt ngào từ đôi môi thơm ngát kia...

Cô là của hắn, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát nữa.

Nghĩ tới điều này, nụ hôn của hắn càng thêm sâu sắc, nóng cháy!

Gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn đã hồng như táo chín, cả người bị người đàn ông vây hãm trong lồng ngực rộng rãi của mình, giãy giụa không thoát, bất kỳ hành động phản kháng nào cũng đều không làm được, chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn kia...

Thật vất vả đợi đến khi nụ hôn thật dài kia kết thúc, người đàn ông vẫn còn lưu luyến không thôi, trên cánh đôi đã sưng đỏ hôn phớt thêm một cái nữa, cô mới dần hoàn hồn lại...

Gương mặt tuấn dật bởi vì động tình mà càng trở nên gợi cảm khiến cô giật mình, đôi tay dùng sức đẩy hắn, thất thanh kêu một tiếng "lưu manh" sau đó bối rối mà cuống cuồng chạy đi, lúc mở cửa còn suýt nữa thì đụng đầu vào cánh cửa.

Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô gái biến mất trước mắt mình, sắc mặt Sầm đại boss trở nên khó coi một chút, đôi tay không tự chủ bóp chặt lại, cố nén cơn tức giận đang dâng lên trong lòng...

Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Đường đường đại boss lại trở thành lưu manh rồi? Hơn nữa chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ thật sự sợ hắn ngay tại chỗ này ăn cô hay sao chứ?

Không thể phủ nhận, hắn đúng thật muốn ăn cô, nhưng cũng không vội đến mức ra tay ngay lúc này...

Nặng nề thở ra một hơi, hắn xoay người quay lại sofa lấy văn kiện chuyển nhượng cổ phần ra xem, càng xem càng không thuận mắt, cuối cùng ném nó xuống bàn trở lại, xoay người rời đi.

10% cổ quyền của Quan thị, hắn thực sự không có chút hứng thú nào!

Nếu như không phải vì Quan Mẫn Mẫn, cho dù Quan Thiệu Hiên mang cả Quan thị kia tặng cho hắn, hắn cũng không thèm, nhưng mà...

Đã đi đến bàn làm việc lại như nghĩ ra chuyện gì, Sầm Chí Quyền xoay người lại, nhìn tập văn kiện vừa mới bị mình ném lại, khóe môi hơi nhếch lên, lấy điện thoại ra gọi...

Hắn không muốn thôi, nhưng có lẽ có người cảm thấy hứng thú.